Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá Tướng? ( Canh Một )

Phiên bản Dịch · 1563 chữ

Mọi người chia thành hai nhóm.

Lão Dương và Lão Tôn tạo thành một nhóm đi đến nhà đại phu Phúc bá ở đầu thôn, mua thuốc cầm máu trị thương cho Đại An.

Nhóm còn lại đi về nhà. Tôn thị lấy nước ấm rửa sạch miệng vết thương cho Đại An.

Nhìn thấy tay Tôn thị run run, không cầm nổi chiếc khăn, Dương Nhược Tình âm thầm thở dài, tiến đến cầm lấy chiếc khăn trên tay bà, “Nương, để con, ngài đi phòng bếp hâm nóng lại cơm canh, khi nào xong chúng ta sẽ ăn cơm luôn.”

Tôn thị rời đi, Dương Nhược Tình bắt đầu giúp Đại An rửa sạch miệng vết thương.

“Tỷ, cứ để đệ tự làm.”

Đại An quay đầu sang một bên, tránh bàn tay của Dương Nhược Tình nhỏ giọng nói.

“Vì sao?”

Dương Nhược Tình hỏi.

Đại An mím môi, không nói.

Mặt của hắn đầy máu, khiến cho người ta khi nhìn vào thấy sợ hãi.

Khi nãy trên đường về nhà, hắn gặp mấy nữ oa trong thôn, vừa thấy mặt hắn từ xa đã khóc thét lên vì sợ hãi.

Nương cũng sợ tới mức không cầm nổi khăn.

Hắn không muốn cũng làm cho tỷ tỷ phải sợ!

“Tiểu tử ngốc, đệ lo sẽ làm cho tỷ sợ hãi sao?”

Dương Nhược Tình chỉ liếc mắt liền có thể thấy những gì Đại An đang nghĩ trong lòng.

Nàng hì hì cười, nói: “Tiểu tử ngốc, không cần phải lo lắng, tỷ tỷ của đệ cảnh tượng nào mà chưa từng thấy qua?”

Kiếp trước, nàng là một mật vụ ưu tú chấn động thế giới ngầm, ngày ngày đều lấy máu rửa đao. Chỉ một vết thương nhỏ thế này, nàng cũng không để trong mắt.

“Mau ngồi đi, tỷ tỷ phải rửa sạch vết thương cho đệ, ước chừng sẽ hơi đau một chút, nếu đau thì cứ kêu, tỷ sẽ không cười đệ!”

Dương Nhược Tình cười cười, nháy mắt với Đại An: “Tỷ đảm bảo chỉ cười ở trong lòng, sẽ không phát ra tiếng!”

Đại An hắc tuyến đầy đầu.

Nam hài ngồi thẳng lưng, mím chặt môi.

Dương Nhược Tình nhúng khăn vào nước sạch, bắt đầu lau vết thương cho hắn.

Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng và thản nhiên, nhưng thật ra trong lòng cũng có chút lo lắng…

Đại An là một cậu bé xinh đẹp, ngũ quan tuấn tú!

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Dương Nhược Tình có thể đoán được rằng trong vòng mười năm nữa, Đại An chắc chắn sẽ trở thành một soái ca!

Đệ đệ đẹp như vậy, khuôn mặt tuấn tú như vậy, nếu thật sự bị Trần Cẩu Đản làm hỏng, nàng chắc chắn sẽ giếp cả nhà hắn!

Chiếc khăn thấm nước chạm vào vết thương của Đại An.

Dương Nhược Tình rõ ràng cảm thấy cơ thể Đại An căng thẳng, hít sâu một hơi.

“Ừm, hơi đau đúng không? Đau thì cứ kêu lên, đừng cố kìm nén!” nàng nói.

“Không đau!”

Đại An nói.

Dương Nhược Tình bĩu môi, tiểu tử thúi, tuổi không lớn, mà đã rất cứng cỏi!

Được lắm!

Không nghĩ ngợi gì nữa, Dương Nhược Tình tập trung vào việc lau vết thương cho đệ đệ.

Khi vết máu trên mặt từng chút một được rửa sạch lộ ra vết thương ban đầu, Dương Nhược Tình thở phào nhẹ nhõm.

Không sao, không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi, sẽ không để lại sẹo!

“Ai!” nàng đột nhiên thở dài một hơi.

“Tỷ, vết thương của em thế nào?”

Đại An nghe tiếng Dương Nhược Tình thở dài, không nhịn được hỏi.

Vừa rồi trên đường trở về, hắn cũng lo lắng, trên mặt đau rát, hắn cho rằng khuôn mặt mình đã hỏng rồi.

Vừa ngẩng đầu lên, hắn liền thấy mây đen sương mù đang che phủ khuôn mặt tỷ tỷ, nàng còn nhìn hắn bằng đôi mắt thương xót.

Trong lòng Đại An hoảng hốt!

“Tỷ, tỷ nói thật đi, mặt đệ rốt cuộc thế nào?” hắn hỏi lại, giọng có chút khẩn trương.

“Haizzzzzzzzzzzz!”

Dương Nhược Tình lại thở dài một hơi.

Đặt hai tay lên vai Đại An, nàng tha thiết nói: “Đệ à, với gương mặt bây giờ, mười năm tới đệ sẽ không thể nào gây tai họa cho các thôn nữ trong vòng mười dặm được nữa! Nhưng đừng lo lắng, bất kể thế nào, tỷ tỷ nhất định sẽ chăm sóc cho đệ, giúp đệ tìm một cô nương không quan tâm đến ngoại hình làm vợ!”

Đại An mới đầu không thể hiểu được Dương Nhược Tình đang nói gì.

Hắn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, đột nhiên liền nhận ra được điều gì đó.

Nam hài khẽ cau mày, cụp mắt, cắn chặt môi.

Một lúc sau, hắn lại ngẩng đầu lên cười với Dương Nhược Tình: “Không có chuyện gì, đệ là con trai, không dựa vào khuôn mặt để kiếm ăn!”

Dương Nhược Tình giật giật khóe miệng, định nói cho hắn biết sự thật, đúng lúc này, Lão Tôn cùng lão Dương mua thuốc về tới.

“Tình Nhi, thuốc cầm máu, chống viêm, ta đã mua hết rồi, dùng như thế nào đây?”

Vừa vào cửa, Lão Tôn đã đặt ngay một gói thuốc vào tay Dương Nhược Tình.

“Vâng, để cháu, cháu sẽ bôi cho Đại An.”

Dương Nhược Tình cầm thuốc bắt đầu bận rộn.

Tôn thị cũng đưa Tiểu An vào nhà.

Bà đứng sang một bên lau nước mắt, nhìn vết thương trên trán Đại An đang chậm rãi lộ ra, sắc mặt tái mét.

“Đại An, con từ nhỏ đã trầm mặc, không thích nói chuyện với đám Trần Cẩu Đản, tại sao hôm nay lại bị như thế này?”

Tôn thị nhịn không được chất vấn Đại An.

Đại An im lặng.

“Đại An, cháu nói ông ngoại nghe, hôm nay sao cháu lại nóng như vậy? Trước đây, dù có cầm gậy gộc đến cháu cũng không phản ứng, bà ngoại cháu còn bảo cháu giống một nữ oa oa cơ đấy!”

Lão Tôn trêu ghẹo hỏi Đại An.

Đại An vẫn im lặng không lên tiếng.

Lão Dương thở dài, “Được rồi Đại An, không cần nói lý do tại sao lại đánh nhau cũng được, nhưng cháu phải nhớ, sau này không được phép đánh nhau nữa, con cái nhà họ Dương chúng ta ……”

“Không được!”

Đại An đột nhiên ngẩng đầu lên, thốt ra hai chữ, cắt ngang lời lão Dương.

“Không được cái gì?” lão Dương kinh ngạc, trong lòng có chút khó chịu.

Tiểu tử này không ngắt lời nương hắn, cũng không ngắt lời ông ngoại hắn, nhưng mình là ông nội, mới chỉ vừa mở miệng, đã bị hắn ngắt lời.

Có phải con cháu Dương gia nữa hay không?

“Nếu sau này Trần Cẩu Đản còn dám mắng tỷ tỷ nữa, cháu vẫn sẽ đánh chết hắn ta!”

Đại An cắn răng nói, bàn tay nho nhỏ nắm chặt.

Mọi người trong phòng đều im lặng.

Lão Dương lập tức nói: “Trần Cẩu Đản là hài tử không hiểu chuyện, hắn mắng Mập Mạp hai câu, Mập Mạp cũng không mất đi tí thịt nào, ngươi không cần phải nghiêm túc như vậy……”

“Cháu mặc kệ, nói tóm lại, hắn mắng tỷ của cháu là không được!”

Đại An nhăn chặt mày, thanh âm cực kỳ kiên định.

Sắc mặt lão Dương có chút khó coi, “Trần Cẩu Đản mắng Mập Mạp những gì?”

Đại An không lên tiếng.

“Trần Cẩu Đản có phải là mắng tỷ tỷ cháu vừa ngốc vừa béo?” lão Dương truy hỏi.

Đại An vẫn không trả lời, nhưng ánh mắt hắn lại xác nhận câu hỏi của lão Dương.

Lão Dương lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Mười năm qua Mập Mạp đúng là bị ngốc, hơn nữa, hiện tại nàng cũng không gầy, Trần Cẩu Đản nói vài câu, cũng không có chuyện gì, cười cười liền xong, không đáng đi gây gổ. Nhìn xem cháu bị vỡ đầu chảy máu thế này, dù sao cháu cũng là tôn tử của Dương gia……”

“Không được, dù tỷ của cháu như thế nào, cháu đều không cho phép tên Trần Cẩu Đản kia khua môi múa mép!”

Đại An đứng dậy, giống như một con dã thú nhỏ tức giận, hét lên với lão Dương.

Lão Dương tức giận đến mức muốn ngã!

“Tiểu tử thúi, cha ngươi cũng không dám lớn giọng với ta, ngươi đây muốn lật trời có phải không?”

Khuôn mặt lão Dương tối sầm, cầm điếu thuốc lên, định gõ Đại An.

Dương Nhược Tình nhanh tay lẹ mắt đem Đại An che ở phía sau của mình, Lão Tôn thì cực ăn ý nắm lấy điếu thuốc của lão Dương.

“Lão ca ca, sao ông lại vì con nhà người ta mà mắng con cháu nhà mình như vậy? Đại An là tôn tử của ông, Tình Nhi cũng là cháu gái ông. Tôn tử bị đánh ông thấy đau lòng, cháu gái bị người ta chèn ép, chẳng nhẽ ông không đau lòng sao? Chẳng nhẽ ông lại đối xử chênh lệch như vậy!”

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 243

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.