Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn gan hùm mật gấu ( canh hai )

Phiên bản Dịch · 1626 chữ

Dương Nhược Tình dắt bò, đi đến bên bờ hồ để bò uống nước xong, tiếp theo lại dắt ra bờ ruộng ngoài cửa thôn, tới hai mẫu ruộng của nhà mình, để cho nó ăn cỏ.

Vào mùa này, cỏ khô héo hết cả, bò chỉ biết gặm vài miếng cho qua ngày.

Dương Nhược Tình nhìn mặt trời trên đầu, đã gần trưa, mọi người trong đồng đều lần lượt hoàn thành công việc, chuẩn bị về nhà ăn cơm.

Trường Canh thúc vác cuốc đi ngang qua ruộng nhà Dương Nhược Tình, liền nhìn thấy nàng đang dắt một con bò.

“Tình nhi đó là bò nhà ai thế? Sao cháu lại giữ nó?” Trường Canh hỏi.

“Nhà ông ngoại cháu.”

“Ông ngoại cháu tới à? Thân thể ông có khỏe không?”

“Vẫn khỏe ạ. Ông ngoại muốn qua đây giúp nhà cháu cày ruộng, tối nay sẽ không quay về, Trường Canh thúc ban đêm tới nhà cháu uống với ông một chén nhé!”

“Được rồi!”

Trường Canh chân trước đi, sau lưng Đại An liền tới.

“Tỷ, đệ tới giữ bò, tỷ về giúp nương nấu cơm đi.”

Đại An thở hồng hộc chạy đến trước mặt Dương Nhược Tình, cầm dây thừng trong tay nàng.

“Ở đây không có nhiều cỏ để cho bò ăn, chút nữa chúng ta sẽ phải kiếm thêm một ít rơm để nó nhai.” Dương Nhược Tình nói.

“Vâng.” Đại An lên tiếng, dắt bò đi dọc theo bờ ruộng, tìm địa điểm thích hợp để thả.

“Đại An, vậy tỷ về nhà trước để nấu cơm, cơm chín ta sẽ tới kêu đệ!”

“Vâng!”

……

Dương Nhược Tình cất bước nhanh chóng trở về nhà.

Tôn thị đang thái rau trong bếp, phát ra tiếng cạch cạch.

Lão Tôn Đầu cùng Dương Hoa Trung thì ở trong phòng uống trà nói chuyện, Tiểu An ngồi xổm trước cửa phòng nghịch bùn.

Nhìn thấy Dương Nhược Tình trở về, ánh mắt Tiểu An sáng lên, bổ nhào vào trong lòng Dương Nhược Tình.

“A, tiểu tử vẫn còn chơi bùn sao? Đây là gì? Thịt viên hay là đậu hủ?”

Dương Nhược Tình nhìn mấy viên bùn trong đôi tay nhỏ của Tiểu An, cười hì hì hỏi.

“Là thịt viên.” Tiểu An nói.

Thích nghịch bùn, là thiên tính của tiểu hài tử, Dương Nhược Tình sẽ không ngăn cản.

“Ừ, thịt viên bùn này trông ngon quá, Tiểu An nhà ta giỏi quá!”

Được khích lệ, Tiểu An cao hứng cười không khép được miệng.

“Tiểu An có muốn ăn quả chà là to và ngọt không?” Dương Nhược Tình hỏi.

“Có!”

“Được rồi, vậy trước hết rửa tay sạch sẽ đi, tỷ tỷ dẫn đệ đi ăn chà là!”

“Được!”

Dương Nhược Tình múc nước giếng lên, cẩn thận rửa tay cho Tiểu An. Trong chốc lát, bàn tay nhỏ dính đầy bùn đã sạch sẽ.

Dẫn Tiểu An vào phòng, Dương Nhược Tình từ trong đống đồ ăn vặt lần trước mua ở chợ, lấy ra một quả chà là cho Tiểu An.

“Ngoan ngoãn ăn đi, ăn xong rồi tỷ lại lấy tiếp cho đệ. Hiện tại tỷ phải đi phòng bếp giúp nương nấu cơm, đệ ở lại đây không?”

“Đệ đi theo tỷ tỷ.”

Tiểu An thành cái đuôi nhỏ đi theo Dương Nhược Tình.

Ở phòng bếp, Dương Nhược Tình hỏi Tôn thị: “Nương, buổi trưa chúng ta ăn gì?”

Tôn thị nói: “Ban đầu, nương định nấu cơm và xào rau, nhưng ông ngoại con muốn chiều nay đi cày ruộng sớm, nên ta làm giản lược một chút! Tình Nhi con đến vừa đúng lúc, giúp nương nghĩ xem nên nấu món gì!”

Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn bệ bếp một cái, lập tức liền có chủ ý.

“Nương, chúng ta nấu chỗ sủi cảo đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua đi. Với cả lấy thêm bột ngô, caramel, để làm bánh bột ngô. Xào một bát cải trắng và một bát trứng gà xào ớt. Buổi trưa cứ tạm thời như vậy, buổi chiều con sẽ đi tiệm tạp hóa trong thôn mua chút rượu về, sau đó nấu cơm xào rau đãi ông ngoại!”

“Được!”

Hai mẹ con thảo luận xong, lập tức liền bắt tay vào làm, khói đen từ trong ống khói rất nhanh phảng phất bay ra ……

Bên này đang khí thế ngất trời nấu trưa cơm, ở tiền viện đám đàn ông Dương gia vừa kết thúc công việc về tới nhà.

Lão Dương vừa mới vào đến đông sương phòng, Đàm thị liền rót cho ông một bát trà, “Cha vợ lão tam lại đây, mang theo xe bò cùng lưỡi cày, nhìn dáng vẻ chắc là muốn giúp bọn hắn cày ruộng gieo lúa mạch!”

Lão Dương uống một ngụm trà, nhíu mày: “Ta đi hậu viện chào hỏi thông gia một tiếng.”

“Đi cái gì mà đi? Đừng đi!”

Đàm thị ngăn lão Dương.

“Vì sao?”

“Ông lớn tuổi hơn so với hắn, phải là hắn tới gặp ông mới đúng!” Đàm thị nói.

Lão Dương tối sầm mặt: “Ngươi nói như vậy là không được. Về lý, ông ấy tới thôn Trường Bình, ta nên đi gặp mới phải!”

“Hừ, ta nghe vợ lão tứ nói, hậu viện đang nấu sủi cảo và rán bánh bột ngô gì đó. Ông đi qua, người ta không nghĩ là ông qua chào hỏi, nói không chừng còn chê ông đi ăn trực!” Đàm thị tức giận nói.

Lão Dương mặt trầm xuống, “Còn không phải chỉ là đi qua chào hỏi thôi sao, sao ngươi nghĩ xa như vậy làm gì? Phụ nữ đúng là tóc dài, kiến thức ngắn!”

Lão Dương cuối cùng vẫn đẩy Đàm thị ra, cầm lấy thuốc lá sợi đi hậu viện.

Đây là lần đầu tiền từ sau khi phân gia, lão Dương đi vào nhà tam phòng.

Dương Hoa Trung thấy lão phụ thân vào phòng, trong lúc nhất thời kinh ngạc, sững sờ ở trên giường không biết nên nói gì.

“Ai Ai, lão ca ca lại đây, mau ngồi mau ngồi!”

Lão Tôn Đầu thấy thế chạy nhanh đứng dậy tiếp đón lão Dương.

Lão Dương gật gật đầu, nói với Lão Tôn Đầu: “Mới vừa rồi lúc ông tới, ta vẫn còn ở ngoài ruộng làm việc, mới vừa về tới nhà, liền lại đây chào ông!”

“Lão ca ca có tâm! Nhìn thân thể lão ca ca dạo này trông vẫn khỏe mạnh nhỉ!”

Lão Tôn Đầu cười, đi đến cửa nhà, gọi Dương Nhược Tình pha trà.

Trong phòng, Dương Hoa Trung nhìn lão phụ thân trước mặt, biểu tình có chút phức tạp.

“Cha……”

“Ai!”

Lão Dương nặng nề lên tiếng, đôi mắt liếc nhìn chân của Dương Hoa Trung đang đắp trong chăn.

“Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, nếu có việc gì cần nhờ đến sự giúp đỡ của cha cùng huynh đệ của ngươi, phái hài tử qua báo một tiếng là được.”

“Vâng!”

Ở cửa phòng, Dương Nhược Tình bưng trà đi vào.

“Ông nội uống trà ạ.”

Lão Dương gật gật đầu.

“Ông nội, ngài cùng ông ngoại cháu nói chuyện, cháu xin phép đi nấu cơm. Đợi lát nữa đến bữa trưa ông ở lại đây ăn cơm với nhà cháu nhé, đừng có vội đi về!” Dương Nhược Tình lại nói với lão Dương.

Lão Dương không nói đồng ý hay không đồng ý, phất phất tay bảo Dương Nhược Tình đi xuống.

Trong phòng, Lão Tôn Đầu, lão Dương bắt đầu nói chuyện thu hoạch cuối năm.

Ở phòng bên cạnh, Dương Nhược Tình và nương bận rộn nấu cơm. Tiểu An ngồi ở cửa bếp, ăn chà là một cách say sưa.

Khi món ăn cuối cùng được nấu chín, đột nhiên có tiếng hét to từ bên ngoài truyền vào.

“Dương tam thẩm, ngươi mau đi xem một chút đi, Đại An nhà ngươi ở cửa thôn đánh nhau với người ta……”

Tay Tôn thị run lên, nhìn về phía Dương Nhược Tình: “Nương không nghe lầm chứ? Đại An đánh nhau với người ta sao?”

“Nương chớ hoảng sợ, để con đi xem một chút!”

Dương Nhược Tình buông bát đũa trong tay, xoay người liền chạy ra cửa phòng bếp.

Đại An là một nam hài tử nhẹ nhàng, văn tĩnh, khẳng định sẽ không dễ dàng cùng người động thủ.

Nếu hắn thật sự có đánh nhau, chắc chắn là đối phương sai trước, bị đối phương bức cho không có đường lui mới phản kháng.

Dương Nhược Tình đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, nàng muốn nhìn xem kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám ức hiếp đệ đệ của nàng!

Một hơi chạy tới cửa thôn, từ xa nàng liền nhìn thấy phía trước hồ nước có một đám hài tử choai choai đang quây lại.

Dương Nhược Tình vừa nhìn liền nhận ra đám hài tử này chính là nhóm lần trước chặn đánh nàng khi nàng đang đào giun đất bên sông.

Người đứng đầu là một đứa trẻ tên là Trần Cẩu Đản. Trần Cẩu Đản sau đó còn tìm hai ca ca hắn là Trần Hổ cùng Trần Hùng tới. Đáng tiếc, đều là những kẻ thất bại!

Đại An đâu? Trần Cẩu Đản đâu?

Dương Nhược Tình bước nhanh qua, đôi tay đem hai tiểu thí hài đang che ở bên ngoài vạch ra, bước vào trong vòng.

Ở chính giữa, Trần Cẩu Đản cùng Đại An, đang vật lộn với nhau trên mặt đất!

Hai thằng nhóc, mày cắn tao, tao cào mày, đỏ cả mắt.

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 252

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.