Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xứng đáng

Phiên bản Dịch · 1629 chữ

Dương Nhược Tình thầm nghĩ, bà nội cũng thật là khó hầu hạ.

Ngươi đưa đồ qua, bà liền dùng các loại lời nói cạnh khóe, chèn ép.

Ngươi không đưa đồ qua, bà lại căm giận, bất bình.

Đưa cũng không tốt, không đưa cũng không tốt! Dù thế nào thì cũng đều là ngươi không tốt.

Nếu đã như vậy, vậy cứ dứt khoát ‘mở cửa sổ, đứng trên mái nhà’ nói cho rõ ràng.

Dương Nhược Tình hào phóng cười một tiếng, nói với Đàm thị: “Bà nội, ngài nói lời này cháu quả thực không dám nhận. Sủi cảo, cũng không phải cháu không định đưa qua, mà là không dám đưa! Lần trước nhận được giáo huấn của bà về mấy chiếc bánh bao thịt, cháu đều nhớ kỹ trong lòng, một khắc cũng không dám quên!”

Đàm thị tức giận trừng mắt với Dương Nhược Tình: “Mập Mạp chết tiệt, đã keo kiệt lại còn nói vòng vo, ai thèm mấy miếng sủi cảo này của ngươi! Ta và ông nội ngươi, không thiếu ăn, không thiếu mặc, không cần các ngươi phải thương hại!”

Nói xong những lời này, Đàm thị tức giận đi đến ruộng cải trắng bên kia, cúi người nhổ cải.

Lưu thị nhìn thấy ngọn lửa chiến tranh bị dập tắt như thế này, rất không cam lòng.

“Tam tẩu, tam phòng nhà các ngươi rốt cuộc ai mới là chủ đây? Mập Mạp tính tình keo kiệt như vậy ……chậc chậc”

Dương Nhược Tình quay đầu nhìn Lưu thị bên kia cười lạnh một tiếng, “Tứ thẩm, sao ngài vẫn còn mặt mũi để nói những lời này vậy? Thế ai tối qua đến đây bê đi một bát sủi cảo, hai vợ chồng trốn ở trong phòng ăn đến nỗi miệng nôn trôn tháo, nhưng lại không biết nhớ thương tới ông bà ở ngay căn phòng bên cạnh mà đưa sang hai miếng để hiếu kính? Chúng ta phân gia, đưa một bát là tình cảm, không đưa cũng không phải là bổn phận, nhưng ngài thì sao? Tứ phòng còn chưa có phân gia đâu, sao ngài chỉ biết lo lấp miệng của mình như vậy chứ?”

“Mập Mạp chết tiệt, lại dám hắt bát nước bẩn lên người ta……”

“Không cần hắt, tứ thẩm vốn bản chất là không biết xấu hổ rồi!”

“Nương, nương ơi, ngài đều nghe thấy đúng không? Nha đầu chết tiệt kia mắng con……”

“Ngậm cái miệng chó của ngươi lại!” Đàm thị đang túm lấy khóm cải trắng trên mặt đất dùng sức nhổ, liền quay lại mắng vào mặt Lưu thị.

Đàm thị gầm lên: “Quạ đen rớt trên trên lưng heo! Không coi ai ra gì, đều ngậm miệng cho ta, nên làm gì thì làm đi!”

Lưu thị bĩu môi, quay người vào nhà xí.

Tôn thị cũng trở về phòng bếp.

Dương Nhược Tình làm xong con lươn cuối cùng, ngâm nga một giai điệu nhỏ rồi quay trở lại phòng bếp, để lại bà nội Đàm thị với chiếc giỏ đầy bắp cải ngồi rửa một mình bên giếng, nàng cũng chẳng buồn đi ra giúp.

Đàm thị ngồi xổm bên giếng nước, tức giận đầy mình.

Nghĩ đến tối hôm qua, nàng cùng Lão Dương Tử thật sự ngồi dưới đất đợi rất lâu, cũng không chờ được tam phòng đưa sủi cảo đến.

Hai vợ chồng già kinh ngạc một hồi, nằm ở trên giường suy nghĩ mông lung.

Lại nghĩ đến trong phòng cách vách hai vợ chồng lão tứ ăn vụng sủi cảo, Đàm thị trong lòng càng lạnh lẽo.

Người ta nói, nuôi con dưỡng già, nhi tử, tức phụ, cháu gái, một đám đều có tính toán riêng, một đám bạch nhãn lang, lòng lang dạ sói!

Một rổ cải trắng như vậy, tự mình ngồi rửa nửa ngày bên giếng nước, cũng không có bóng một người ra phụ, ngay cả vợ lão tam cũng không ra!

Đàm thị bực bội, quay đầu hướng về phía nhà xí bên kia tức giận gào lên: “Vợ lão tứ, ngươi đi nhà xí xong chưa? Mau ra đây rửa rau cải!”

“Nương, con vẫn đang ngồi, một chốc một lát sợ là không xong được……” Giọng nói ậm ừ của Lưu thị ngay sau đó truyền ra.

Đàm thị vừa nghe lời này, lửa giận nháy mắt liền bạo phát.

Bà hoắc mắt đứng lên, một chân đá giỏ rau trên mặt đất, không nói nửa lời, hầm hầm đi về phía nhà xí. Sau đó, nhặt lên một viên gạch đất ở bên cạnh, vòng ra hố phân phía sau nhà xí, ném vào……

Một màn này, được Dương Nhược Tình đang đứng ở cửa phòng bếp đúng lúc nhìn thấy.

Nhà xí Dương gia là loại cổ xưa nhất. Vị trí ngồi xổm ngay trực tiếp trên hố phân, hố phân rất lớn, có thể chứa đựng rất nhiều.

Phân của cây trồng trên ruộng chủ yếu phụ thuộc vào đây.

Để thuận tiện cho việc xúc phân, người ta để lại một lỗ hở phía sau, khi cần chỉ việc cắm gáo múc phân vào đó.

Viên gạch đất của Đàm thị được ném qua lỗ kia, trực tiếp đập trúng mông Lưu thị……

“Ai da……”

Trong nhà xí, tiếng kêu kinh thiên động địa của Lưu thị thảm thiết truyền ra.

Lưu thị: “Đứa khốn nạn đáng chém ngàn đao nào dám hại ta ……”

Đàm thị gầm lên: “Lăn ra đây cho ta!”

Lưu thị: “……”

Dương Nhược Tình nhìn Lưu thị kéo quần, bộ dáng chật vật chạy ra, ôm bụng cười phá lên.

Lưu thị vẻ mặt ảo não trừng mắt nhìn Dương Nhược Tình một cái, cúi đầu xuống rửa rau.

Dương Nhược Tình cũng bị Tôn thị kéo trở về phòng bếp, đóng cửa lại.

Cơm sáng qua loa ăn xong, Tôn thị đem quần áo của cả nhà, đi đến hồ nước nơi cửa thôn để giặt.

Dương Hoa Trung theo thường lệ ngồi trên giường, vội vàng bện giỏ.

Dương Nhược Tình dọn dẹp phòng bếp cùng phòng của mình, lại đem chăn của Đại An, Tiểu An từ trong phòng Dương Hoa Trung ra sân phơi nắng.

Không lâu sau, Tôn thị giặt quần áo về tới nhà, hai mẹ con liền cùng nhau phơi quần áo.

“Nương, khi nào ông ngoại cùng các đệ đệ sẽ đến ạ? Một canh giờ nữa là đến giờ nấu cơm trưa rồi, bọn họ không phải đến chiều tối mới đến chứ?”

Dương Nhược Tình ngẩng lên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, hỏi Tôn thị.

Tôn thị vừa giũ giũ quần áo ướt trong tay, vừa nói: “Thôn của ông bà ngoại cùng thôn Trường Bình chúng ta cách nhau hai đỉnh núi, nếu khởi hành từ khi trời tờ mờ sáng, đi bộ thì chắc đã đến được một lúc. Có lẽ là hai đệ đệ của con ngủ nướng, không dậy sớm được nên chậm trễ canh giờ!”

Dương Nhược Tình nghĩ, rốt cuộc phải mang theo hai tiểu hài tử lên đường, đúng là không thể đi quá sớm được.

“Nương, ông ngoại có biết chuyện chúng ta phân gia không?” Dương Nhược Tình hỏi tiếp.

Tôn thị gật đầu: “Nương đã nhờ người báo tin, ông ngoại, bà, còn có mợ cả của con đều biết cả rồi. Mợ cả con còn nhờ người truyền lời, nói là thông cảm cho chúng ta mới vừa phân gia, có nhiều việc phải làm, nên giữ lại hai đệ đệ con ở bên kia đến bây giờ.”

Dương Nhược Tình âm thầm gật đầu, mợ cả, thật đúng là người hào phóng, biết suy xét cho Tôn thị.

Dù sao, Dương Nhược Tình hiểu rõ rằng, hiếm có người nào tốt và quan tâm đến gia đình mình như mợ cả và nhà mẹ đẻ Tôn thị.

Tại sao?

Bởi vì người mợ cả kia chính là chị gái của Tôn thị. Ông bà ngoại cả đời không có sinh con trai, chỉ sinh được hai tỷ muội Tôn thị.

Con gái lớn ở nhà tuyển người ở rể, con gái nhỏ chính là Tôn thị, thì được gả tới nhà họ Dương ở thôn Trường Bình.

Chiếu theo phong tục địa phương, Dương Nhược Tình cùng hai đệ đệ, đều phải sửa lại cách xưng hô.

Gọi chồng của chị gái Tôn thị là cữu, gọi còn chị gái Tôn thị là mợ.

“Không biết hôm nay mợ cả của con có thuận đường ghé qua không?? Nếu nàng nhìn thấy Tình Nhi nhà ta hết bệnh rồi, còn rất có năng lực, không biết sẽ vui mừng đến như thế nào!”

Tôn thị nhẹ giọng cảm thán.

Tỷ muội tình thâm, từ nhỏ đến lớn, bà đều được tỷ tỷ che chở.

Lúc đầu gả đến Thôn Trường Bình, sinh ra khuê nữ Tình Nhi bị ngốc, mấy năm trước khi sinh được Đại An, Tôn thị không thể đếm nổi đã bị bao nhiêu người sau lưng xem thường.

Tỷ tỷ không ít lần lại đây an ủi nàng, có một hôm, bà tình cờ gặp lúc nhị tẩu lấy chuyện nữ nhi bị ngốc ra chèn ép mình.

Đại tỷ mang đồ qua, để rổ xuống đất, xắn tay áo ẩu đả với nhị tẩu.

Nhị tẩu bị đánh bầm dập khắp đầu, thân thích xé rách mặt. Sau đó, tỷ tỷ rất ít khi đến nhà Lão Dương ở thôn Trường Bình.

Nếu có thể, Tôn thị rất hy vọng đại tỷ lại đến thăm mình. Hiện giờ đã phân gia, đại tỷ tới cũng thuận tiện chiêu đãi!

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 243

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.