Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một đêm không ngừng nghỉ

Phiên bản Dịch · 1578 chữ

Ăn uống no đủ, người một nhà lại vây quanh trước giường Dương Hoa Trung nói chuyện một hồi, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn từng người đi ngủ.

Nhưng ở tiền viện, trong phòng tứ phòng Dương gia, có hai người không dễ chịu lắm.

“Bụng hôm nay làm sao vậy? Sao đêm nay đau không chịu nổi?Ai nha, không được không được,...!”

Lão tứ Dương Hoa Minh ôm bụng, lại một lần chạy vội ra khỏi phòng, đi nhà xí ở hậu viện.

Trong phòng, hai khuê nữ đang nằm ở một bên ngủ say

Lưu thị cũng đang ngồi bên giường ôm lấy cái bụng căng phồng, sắc mặt biến sắc. Bụng kêu hàng tràng như tiếng sét bị bóp nghẹt, lại đau quặn lên như có đá lăn bên trong. Từ trái sang phải, lại từ phải qua trái, nghiền tới nghiền lui, lăn lộn khiến nàng đứng ngồi không yên.

Không lâu sau, Dương Hoa Minh kéo hai chân nặng trịch như rót chì trở về phòng, gương mặt tuấn tú trắng trẻo trở nên vàng như nến.

Đúng lúc Lưu thị đang ngồi đó đánh rắm, âm thanh dưới quần tí tách vang lên, nghe như tiếng đậu phụ rang.

“Ai nha má ơi, ngươi thật là ghê tởm, đánh rắm thì đi ra ngoài mà đánh, thối muốn chết!”

Dương Hoa Minh chán ghét, dùng cái tay vừa chùi đít lên bóp mũi.

Lưu thị lộ ra vẻ xấu hổ, ôm bụng đứng lên: “Cha bọn nhỏ, anh đây là muốn làm khó người khác sao. Việc kia, em sao có thể nói không đánh là có thể không đánh được? Còn không phải đang xôn xao trong bụng sao!”

Dương Hoa Minh không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, cả người giống như hỏng mất.

“Đêm nay tự dưng làm sao vậy? Sao cái bụng này lại làm ầm lên như vậy? Nếu cứ tiếp tục như thế này chắc ta chết mất!"

Dương Hoa Minh trên mặt đầy vẻ bối rối, giọng nói như tắt thở.

Lưu thị cũng không hiểu ra sao, phân tích: “Về lý thuyết mà nói dạ dày của chúng ta đều rất tốt. Lần trước anh đột nhập vào phòng Dương Nhược Tình trộm tương ớt, đêm đó chúng ta ăn không đủ no. Lần này không hiểu chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Mập Mạp?”

Dương Hoa Minh híp híp mắt, như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, thân thể ngồi thẳng lên.

“Ta hiểu rồi!” Dương Hoa Minh nói.

“Vì sao?” Lưu thị hỏi.

“Do bát sủi cảo kia!” Dương Hoa Minh nói: “Bát sủi cảo kia có vấn đề!”

Lưu thị kinh ngạc, ngay sau đó vẫy vẫy tay: “Không có khả năng, chén sủi cảo kia, khi em đến vẫn còn đang nấu trong nồi, chính mắt em nhìn thấy tam tẩu cầm chén múc. Nếu sủi cảo có vấn đề, nhà tam tẩu sao có thể tự mình ăn được?”

Dương Hoa Minh lại cân nhắc: “Cũng đúng vậy, chẳng lẽ là nhân sủi cảo có vấn đề? Không đúng, nhân thịt rất tươi mới, ta ăn vẫn còn thấy thèm đây!”

“Anh mới vừa từ hậu viện lại đây, có nhìn thấy người nhà tam tẩu đi tiểu đêm không?” Lưu thị lại hỏi.

“Không có, nhân gia đều đã ngủ say rồi, hai chúng ta làm ầm ĩ như vậy cũng không ai dậy! Ai da, ai da, không được không được, lại tới nữa, ta phải đi một chuyến……”

Lời còn chưa nói xong, Dương Hoa Minh kéo cửa phòng kẹp hai chân lại, lạch bạch chạy một mạch đến nhà xí ở hậu viện!

Bên này bụng Lưu thị cũng đau đến nhe răng trợn mắt.

Chén sủi cảo kia, nàng đã đếm qua, có tổng cộng mười lăm cái.

Khi đem về phòng, hai khuê nữ đều đã ngủ rồi, nàng liền không đánh thức dậy.

Mấy đứa còn nhỏ, tương lai còn dài, có rất nhiều cơ hội ăn. Sủi cảo nhân thịt băm rau tể thái, thực sự không mấy khi được ăn, nàng phải tranh thủ ăn nhiều thêm một chút.

Còn chưa có động đũa, nam nhân Dương Hoa Minh liền vào phòng, nhìn thấy có sủi cảo, đôi mắt cũng sáng lên.

Lưu thị không dám độc chiếm, đem sủi cảo đưa tới trước mặt nam nhân.

Dương Hoa Minh một hơi ăn mười cái, nàng ở bên cạnh cũng cướp ăn được năm cái, còn nhân tiện cũng uống sạch sẽ nước canh sủi cảo.

Trong chốc lát, Dương Hoa Minh chiếm cứ nhà xí, Lưu thị trong bụng ầm ĩ không chỗ giải quyết.

Đôi mắt liền nhìn đến chiếc bô đi tiểu đêm, Lưu thị vội vàng cầm chiếc bô gỗ ra, đi đến góc tường, gấp không chờ nổi kéo quần xuống ……

Một trận lũ bất ngờ phun trào, Lưu thị thoải mái đến nheo mắt lại, thở ra một hơi dài.

Tí tách tí tách! Mới vừa kéo quần, nắp bô còn chưa có kịp đậy lên, trên xà nhà đột nhiên truyền đến tiếng con mèo già “meo meo”.

Ngay sau đó, từ trên xà nhà rơi xuống một vật.

Trúng ngay cổ nàng, bộ lông xù, lạnh căm căm.

Nàng giơ tay sờ soạng một chút, liền thấy dính dính, là một cái đầu chuột bị gặm nát bét!

Lưu thị sợ tới mức hét lên, trở tay liền đem cái đầu chuột quăng ra ngoài, dùng chân giậm mạnh một cái, liền trúng ngay chiếc bô……

Đúng lúc Dương Hoa Minh giải quyết xong đi về, mới vừa vào cửa, mắt mũi liền tối sầm lại, một cái gì đó ném trúng vào mặt hắn.

“Bốp!”

Thứ kia đập bộp vào mũi, dính lại một chút sau đó mới rơi xuống, trúng ngay mu bàn chân của hắn.

Dương Hoa Minh cúi đầu nhìn xuống, là con chuột chết!

Dương Hoa Minh ghê tởm đến thiếu chút nữa chửi ầm lên.

Đúng lúc này, một mùi tanh tưởi, thối hoắc chui vào trong lỗ mũi hắn, khiến hắn thiếu chút nữa sặc chết.

Nhìn sang, Dương Hoa Minh liền thấy Lưu thị đang đứng ở một góc tường quơ chân múa tay, bên dưới chân nàng, một bãi đồ vật ghê tởm từ chiếc bô tràn ra ngoài.

Mùi trong nhà so nhà xí còn muốn kinh khủng hơn, hai khuê nữ đang ngủ say trên giường cũng tỉnh lại, bò dậy che mũi gào khóc.

Phòng ở bên này khóc nháo, rất nhanh liền kinh động phòng lão Dương cùng Đàm thị bên cạnh.

Hai vợ chồng già khoác xiêm y đi vào cửa tứ phòng, nhìn thấy tình hình này, lão Dương tức giận đến mức lông mày đều run rẩy.

“Một đám không lên thân, thật đáng xấu hổ!” Bỏ lại những lời này, lão Dương xoay người tức giận về phòng ôm đầu ngủ.

Đàm thị trực tiếp quay vào nhà lấy chậu nước ngâm chân chưa kịp đổ đi, bước chân nhỏ xông vào phòng.

Căn đúng đầu Lưu thị đổ đến, lạnh thấu tim!

“Đồ chết tiệt, cho ngươi làm ầm ĩ này. Còn không mau dọn dẹp sạch sẽ đi, sáng mai mà chưa xong thì xem ta lột da của ngươi!”

……

Sáng hôm sau, trời cao mây trong, gió thu đưa nhè nhẹ khiến tâm hồn sảng khoái!

Dương Nhược Tình theo thường lệ dậy thật sớm đi bờ ruộng ngoài thôn để thu hồi ống lươn.

Hôm nay thu hoạch cũng không tệ lắm, con lươn to nhỏ không đều, tất cả được gần ba cân rưỡi.

Rất nhanh mùa đông sẽ đến, cần tranh thủ bắt lươn ngay lúc này.

“Ái chà, Tình Nhi nhà ta hôm nay thu hoạch không tồi nhỉ!”

Dương Nhược Tình ngồi xổm ở nhà bếp đảo lươn, Tôn thị vừa tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy thùng gỗ đựng lươn, cười tủm tỉm khen.

“Nương, chúng ta giữa lại mấy con to để bán, mấy con nhỏ hơn, chút nữa con sẽ làm sạch, đến buổi trưa sẽ nấu cho ông ngoại nhắm rượu!” Dương Nhược Tình nói.

“Được, Tình Nhi nhà ta thật ngoan, ông ngoại con mà biết được, chắc chắn rất vui mừng!” Tôn thị cười tủm tỉm nói, đeo tạp dề lên bắt đầu chuẩn bị cơm sáng.

Dương Nhược Tình cầm sàng ra chọn mấy con lươn, đem theo cây kéo, đi đến giếng nước trong sân bắt đầu làm sạch.

Nàng dùng hai ngón tay kẹp đầu lươn đến vị trí cổ họng, dùng tay kia lấy kéo cắt nhẹ.

Máu nhớt đỏ đỏ chảy ra, nàng liền dùng mũi nhọn của kéo phủi đi.

“Kẹt kẹt……”

Một âm thanh nho nhỏ tinh tế vang lên, bụng con lươn đã được xé toạc ra.

Con mèo già của nhà Lão Dương ngửi thấy mùi tanh liền xông tới, cọ đầu vào chân Dương Nhược Tình, kêu meo meo.

“Ha, muốn ăn đúng không? Được rồi, để cho ngươi!”

Dương Nhược Tình đem nội tạng của lươn ném cho con mèo già đang cố lấy lòng nàng.

Con mèo già vội vàng ngậm lấy trốn đến một bên ngồi xuống, vui sướng gặm nhấm, trong miệng còn thỉnh thoảng phát ra âm thanh thỏa mãn “G rừ, G rừ……”.

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 241

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.