Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách thăm

Phiên bản Dịch · 1566 chữ

“Mẫu thân, theo như lời ngài nói, hai ngày nay chúng ta sẽ rảnh rỗi sao?” Dương Nhược Tình hỏi.

Tôn thị lắc đầu cười: “Nông hộ nhân gia, làm gì có thời điểm chân chính nhàn rỗi đâu? Chúng ta buổi sáng đi giúp cha con cắt cỏ tranh, cành liễu về nhà, buổi chiều ông sẽ đan sọt, nương thì sẽ làm giày. Hai ngày này cố gắng một chút đem giày làm xong!”

“Vậy sáng nay con sẽ đi giúp nương cắt cành liễu!”

“Được!”

Sau khi ăn sáng, Dương Nhược Tình cùng Tôn thị mang theo dao chẻ củi ra cửa.

Tôn thị còn mang theo một chiếc thùng gỗ, đi đến con lạch ở cuối làng, đổ đầy một xô nước để mang theo.

“Nương, ngài xách nước làm gì?” Dương Nhược Tình tò mò hỏi.

Lần trước, chúng ta trồng củ cải và hạt bí trên cánh đồng dưới chân núi. Hôm nay tiện đường chúng ta qua tưới nước cho chúng, đất ở đó dù sao cũng khô cằn và thiếu nước!", Tôn thị nói.

“A!” Dương Nhược Tình gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến gì.

“Nương, hạt giống chúng ta gieo lần trước, là hạt bí đỏ sao?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

“Không thể nào, hạt giống bí đỏ sao có thể trồng vào mùa này được? Có gì nhầm lẫn chăng?” Dương Nhược Tình nói.

Khi đó vừa mới phân gia, nàng hưng phấn đi đào đất gieo giống, tâm trí bị sự khát khao che mờ mất.

Tôn thị nói gieo loại gì, nàng liền làm theo như vậy, Dương Nhược Tình cũng không suy nghĩ thêm.

Lúc này, nàng mới chợt nhớ ra, hạt bí lẽ ra phải được gieo trước và sau mùa mưa.

Ở hiện đại chủng loại được cải tiến, lại được gieo trồng trong nhà kính, cũng phải đến giữa hè tháng bảy, tháng tám mới làm. Mà hiện tại, là cuối thu sắp bắt đầu mùa đông, sao có thể trồng bí đỏ nha?

“Không lầm, nông hộ nhân gia chúng ta mỗi năm đều gieo trồng như vậy!”

Tôn thị cũng là không hiểu sao.

Dương Nhược Tình suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Nương, vậy ngài mô tả cho con một chút, bí đỏ mà chúng ta trồng, hình dáng trông như thế nào?”

Tôn thị buông thùng nước, khoa tay múa chân một phen: “Dài như vầy này, lớn như vầy này, vỏ màu xanh, mặt trên giống như được bao phủ một tầng sương trắng, giống như, ừm, giống như viên đá xanh lăn ở nhà ý!”

“A?”

Dương Nhược Tình hắc tuyến đầy đầu.

Đó không phải là bí đao sao?

Nghĩ kỹ lại, thời vụ của bí đao là mùa đông, vậy nên bây giờ gieo trồng là thích hợp.

"Nương, nương đã bao giờ nhìn thấy một quả bí như vậy, màu đỏ cam, rất to, rất tròn, hạt bên trong khi nấu chín có thể ăn được ..."

Dương Nhược Tình lại nói tên hiện đại của bí đỏ và khuya tay múa chân mô tả với Tôn thị, Tôn thị mờ mịt lắc đầu.

“Dài và lớn như vậy, nương cũng chưa từng thấy bao giờ.”

Đến lúc này, Dương Nhược Tình liền bừng tỉnh.

Nói chuyện nửa ngày, hoá ra hết thảy đều là hiểu lầm.

Người dân nơi này gọi quả bí đao là bí đỏ, mà quả bí đỏ thực sự, có lẽ còn chưa du nhập vào thời đại này đi?

Hai mẹ con nói nói cười cười, bất tri bất giác đã đi đến bờ ruộng.

Tôn thị ở nơi đó tưới nước cho củ cải và “Bí đỏ”, trong khi Dương Nhược Tình lại đi đến nơi lần trước nàng phát hiện ra cây gai thảo.

Tôn thị tưới xong nước liền đi qua tìm Dương Nhược Tình, trong chiếc giỏ tre mà Dương Nhược Tình mang theo bên mình, đã có rất nhiều cây gai thảo, được nàng nén chặt xuống.

“Chà, Tình Nhi lại hái nhiều cây gai thảo thế?” Tôn thị liếc nhìn cái giỏ của Dương Nhược Tình, mỉm cười.

“Vâng, loại cỏ này cho heo ăn sẽ rất mập. Nương à, lần trước con nhờ ngài đi hỏi thăm heo con, kết quả như thế nào rồi ạ?” Dương Nhược Tình hỏi.

“Thím Quế Hoa của con nói rằng nhà mẹ đẻ của nàng bên kia có hộ gia đình có heo mẹ mới đẻ trước đó không lâu, chờ hết bận rộn, nàng sẽ về nhà mẹ đẻ. Khi ấy, nếu chúng ta muốn bắt heo con, nàng sẽ thuận tiện mang một con trở về cho chúng ta!”

“Nương, đằng nào cũng thế, chúng ta bắt hai con luôn đi, cũng tiện một công nuôi!” Dương Nhược Tình nói.

“Heo cái còn được, chứ heo đực thì thôi, đến lúc lớn lại phải thiến, rất phiền toái!” Tôn thị nói.

“Nương, không phiền toái, không phiền toái, ngài đồng ý đi, hai con heo con cũng coi như có bạn. Nếu chỉ một con nó sẽ thấy cô đơn và gầy đi, có đồng bọn thì chúng sẽ vui vẻ hơn, có động lực hơn! Được không?”

“Được được được, con nói thế nào thì cứ như vậy đi!” Tôn thị nói: “Nhưng nhà ta đồ ăn cho người còn không đủ, làm sao có thể cho hai con lợn ăn?

“Việc này không sao, đến lúc đó con mang theo Đại An, Tiểu An mỗi ngày đi cắt cỏ heo, đào rau dại, cám gạo, cám mì, đều là những thứ tốt cho heo!” Dương Nhược Tình cười hì hì nói.

Nhắc đến hai người em trai của con, nương suýt quên nói với con,” Tôn thị nói.

“Hôm qua, bà con có gửi tin nhắn tới, nói rằng ông ngoại của con sẽ giúp đưa Dạ An và Tiểu An về!”

“Thật à? Vậy thì tốt quá!” Dương Nhược Tình kích động nói.

Đến thế giới này lâu như vậy, nàng chưa từng được gặp hai đệ đệ ruột của mình. Còn cả ông ngoại nữa!

“Nương, chiều nay con sẽ đi đào giun, lại đi đặt bẫy lươn, ngày mai nấu thêm món cho ông ngoại nhắm rượu!”

“Ai, được rồi, con gái của ta thật hiểu chuyện!”

Hai mẹ con ở rừng cây làm việc hăng say, cắt cỏ tranh, hái cành liễu

Lần này, Tôn thị không hề giẫm vào bẫy thỏ, Dương Nhược Tình cũng không có gặp được Đường Nha Tử.

Tiểu tử kia, hôm qua còn dư mấy ký thịt hươu, không biết đã bán hết chưa?

Khi mặt trời di chuyển lên đến đỉnh đầu, hai mẹ con quyết định quay về làng.

Lần này số cỏ tranh và cành liễu mang về, đủ để Dương Hoa Trung làm việc trong ba đến năm ngày.

Về đến nhà, Dương Nhược Tình đặt đồ trên vai xuống, đến giếng nước trong viện múc nước rửa sạch tay, lau mặt, vẩy sạch nước trên tay, nhấc chân đi đến phòng của Dương Hoa Trung.

“Cha, nhà của chúng ta sắp tới…… Ủa, sao ngươi ở chỗ này?”

Trước giường Dương Hoa Trung, còn có một người đang ngồi.

Dương Hoa Trung đang nói chuyện cùng người nọ, nói đến nước miếng bay tứ tung, thần thái sáng láng, còn không ngừng trong không khí khoa tay múa chân.

Từ nội dung, giống như là ông đang nhớ lại hồi ức săn thú trước kia.

Người đang ngồi đó, dựng thẳng lưng, lắng nghe.

Từ góc độ của Dương Nhược Tình, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt của hắn cùng với khóe môi hơi cong cong lên.

Hắn nói rất ít, chủ yếu là yên lặng lắng nghe, nghiêm túc gật đầu, đôi tay đặt trên đùi, hết sức chăm chú.

Nghe thấy giọng nói của Dương Nhược Tình đột nhiên vang lên, hắn quay đầu lại, hơi sững người một lúc, sau đó đứng dậy, đối mặt với Dương Nhược Tình đang đi vào, ánh mắt sáng rực lên.

Ngay sau đó, toàn thân tự nhiên trở nên căng thẳng!

“Đường Nha Tử? Thật là ngươi, ngươi đến nhà ta có việc gì không?”

Dương Nhược Tình kinh ngạc thốt lên.

Căn phòng này vốn dĩ cũng không lớn lắm, tiểu tử này vừa đứng dậy, căn phòng lại càng trông giống một cái chuồng chim bồ câu!

Nghe Dương Nhược Tình hỏi, Lạc Phong Đường càng thêm căng thẳng.

Hắn cụp mắt nhìn nữ oa trước mặt thấp hơn mình rất nhiều, có chút lúng túng không nói nên lời.

“Ta, ta, chỉ là tới đây thăm…… Tam thúc!”

Một câu nói, Dương Nhược Tình nghe được thật gian nan!

Đồng thời, nàng cũng có chút kinh ngạc, tiểu tử này giống như đang rất khẩn trương.

Khẩn trương gì?

Chẳng lẽ lo lắng mình sẽ đuổi hắn ra ngoài sao?

“Tình Nhi, Đường Nha Tử lại đây thăm cha, còn mang theo rất nhiều thứ, tất cả đều đang để trên bàn đằng kia.”

Lúc này, Dương Hoa Trung đang ngồi dựa ở trên giường cất tiếng nói.

Cái gì?

Dương Nhược Tình nghe vậy liền liếc nhìn về phía bàn, đôi mắt mở to.

Anh bạn tốt, mua nhiều đồ vật như vậy sao?

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 262

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.