Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến tế thủy trường lưu ( canh hai )

Phiên bản Dịch · 1553 chữ

Cửa sổ và cửa chính đều đóng lại, một hồi lâu, đôi mắt nàng mới thích ứng được ánh sáng tối tăm bên trong.

Trong căn phòng lộn xộn để một chiếc giường cưới đang hoàn thiện dở dang.

Trên mặt đất, đầu gỗ, cưa, rìu bày tán loạn……

“Tình Nhi, sao cháu lại tới đây?”

Thanh âm truyền đến từ một góc phòng.

Dương Nhược Tình theo tiếng nhìn lại, ngũ thúc đang dựa nửa người vào kia, nhìn nàng mỉm cười.

Dương Nhược Tình cong môi cười: “Ngũ thúc, hôm nay trên người cảm giác như thế nào?”

Nàng hướng bên này đi tới, đứng yên trước giường Dương Hoa Châu.

Dương Hoa Châu nói: “Khá hơn nhiều, ngũ thúc không có việc gì, cháu đừng lo lắng.”

Dương Nhược Tình gật gật đầu.

Nhưng vẫn cúi người xuống, cẩn thận kiểm tra cánh tay cho hắn.

Đã hoàn toàn hết sưng.

Mà các chỗ bị thương khác trên thân thể, miệng vết thương cũng đang dần khép lại.

“Ngũ thúc, trước mắt, phải có người đến chăm sóc thúc mới được. Ông bà đã an bài chưa?”

Nàng ngay sau đó lại hỏi.

Cánh tay bên trái của ngũ thúc bị thương, khi ăn cơm cần phải có người hỗ trợ.

Mấy việc như rửa mặt, tắm rửa cũng cần có người ở bên cạnh giúp đỡ vắt khăn.

Dương Hoa Châu nghe vậy, nói: “Vĩnh Tiến lúc trước đã tới, chờ thêm chút nữa hắn cũng qua tới vòng nữa.”

“Như vậy là tốt rồi.”

Dương Nhược Tình nói, lại dặn dò Dương Hoa Châu vài câu, xoay người rời đi.

“Tình Nhi, ngũ thúc muốn hỏi thăm cháu chuyện này.” Hắn gọi nàng lại.

“Chuyện gì thế?”

“Cánh tay này của ngũ thúc, bao giờ có thể làm việc trở lại?” Hắn hỏi.

Dương Nhược Tình kinh ngạc, nhìn chiếc giường đã đánh được một nửa trên mặt đất kia, liền hiểu.

“Ngũ thúc, xương tay của thúc bị gãy có chút nghiêm trọng.”

“Năm ngày tới, cháu sẽ tháo dây cột cho thúc.”

“Cầm chén, mặc quần áo thì không thành vấn đề.”

“Nhưng cầm rìu cưa, đóng đồ vật thì phải gần một tháng sau mới có thể làm dược.”

“Gần một tháng ư?”

Dương Hoa Châu ngạc nhiên.

“Hôm nay đã là ngày 23 tháng 11, còn có hơn nửa tháng nữa ngũ thẩm của cháu đã phải vào cửa.”

“Không nói đến bàn ghế, giường kết hôn của ta mới đóng được một nửa, phải làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt Dương Hoa Châu nôn nóng.

Dương Nhược Tình lý giải tâm tình của hắn.

25-26 tuổi, gác ở hiện đại kia vẫn là thời kỳ độc thân hoàng kim.

Nhưng tại cổ đại này, 15-16 tuổi là đã có thể thành thân sinh con.

Như Dương Hoa Châu thì được gọi là ế.

“Bỏ công mài dao, chẻ củi sẽ nhanh hơn, ngũ thúc, thúc dưỡng cánh tay cho tốt mới là quan trọng.”

Dương Nhược Tình khuyên.

“Giường kết hôn, gia và đại bá bọn họ tất nhiên cũng sẽ có an bài.”

Trấn an Dương Hoa Châu xong, Dương Nhược Tình rời đi, đến nhà Lão Lạc gia bên kia.

Chân Dương Hoa Trung vừa mới tốt lên, đã đi qua hỗ trợ dỡ nhà, nàng có chút không yên tâm.

Nàng chân trước vừa rời khỏi Dương gia, sau lưng một chiếc xe bò liền chậm rãi đi đến Dương gia bên này.

Đánh xe là một nam tử trẻ tuổi.

Trong xe bò có hai phụ nhân đang ngồi, một phụ nhân trong lòng ngực còn ôm một nam hài tử hai tuổi.

……

Khi Dương Nhược Tình đi vào trong sân nhà Lão Lạc gia, mọi người bên trong đang làm việc với khí thế ngất trời.

Thúc Trường Canh, thúc Đại Ngưu, còn có mấy nam tử làm ngói trong thôn.

Đều đang ở nơi đó bận rộn đáp gạch, trát bùn.

Lạc Thiết Tượng một bên lấy xẻng xúc bùn, sau khi trộn bùn xong, liền xúc vào bên trong thùng gỗ nhỏ.

Lạc Phong Đường một chuyến lại một chuyến, xách đến bên cạnh người đặt gạch.

Xách xong rồi, hắn liền quay lại đi đến bên cạnh Dương Hoa Trung.

Dương Hoa Trung đang ngồi trên ghế, trên đùi đặt một chiếc túi gai phòng bụi bặm.

Ông một tay cầm con dao gạch, tay kia nhặt lên một viên gạch đất.

Lưu loát tước sạch đồ vật gập ghềnh trên viên gạch.

Sau đó đặt viên gạch đã được san bằng sang một bên.

“Tam thúc, thúc mệt mỏi liền đi nghỉ đi, gạch để cháu tới tước!”

Lạc Phong Đường lau mồ hôi trên trán, nói với Dương Hoa Trung.

Dương Hoa Trung cười lắc đầu: “Việc này của ta là nhẹ nhàng nhất, nơi nào mệt chứ!”

Lạc Phong Đường nhếch miệng cười, cúi người xuống nhặt chỗ gạch Dương Hoa Trung đã tước sạch xếp chồng lên nhau.

Sau đó bưng lên, đi về phía bên kia, đưa cho Trường Canh bọn họ.

Dương Nhược Tình nhìn chỗ gạch đất trong tay hắn.

Đếm đếm, một lần bê đến mười viên.

Mỗi viên gạch đất bề rộng bằng một chiếc notebook.

Nhưng bề dầy thì hơn notebook rất nhiều.

Tính xuống dưới, cũng phải nặng mấy chục cân.

Tay áo hắn xắn tới tận bả vai, cánh tay lộ ra bên ngoài, rắn chắc đều đặn.

Hắn đang dùng sức nên từng đường mạch nổi lên trên cơ bắp màu lúa mì, tràn ngập nam tính, hoang dã, và đầy sức mạnh.

“Cha!”

Dương Nhược Tình hướng về phía Dương Hoa Trung kêu một tiếng, cười đi tới.

Lạc Phong Đường nhìn thấy Dương Nhược Tình lại đây, ánh mắt liền sáng ngời.

Đang chuẩn bị bê gạch chạy lấy người, đột nhiên ngừng lại.

Lại nhặt thêm hai viên gạch đất nữa đặt lên trên cùng, cắn răng một cái, bê đi.

Hành động này của hắn không tránh được ánh mắt của Dương Nhược Tình.

Nhìn bóng dáng hắn, khóe miệng nàng nhếch lên.

Một tên hũ nút, nhưng lại khát khao biểu hiện đến như vậy sao?

Tiểu tử này!

“Tình Nhi, sao con không ngủ thêm đi?”

Dương Hoa Trung mỉm cười hỏi.

Dương Nhược Tình thu hồi tầm mắt, nói với Dương Hoa Trung: “Con ngủ đủ rồi, lại đây nhìn xem có thể giúp đỡ được gì không.”

“Tình Nhi, mấy việc này vừa dơ vừa mệt, ngươi không làm được.”

Lạc Phong Đường đưa một đám gạch đất qua bên kia xong, liền đi vòng trở về.

Dương Nhược Tình nhìn mồ hôi nóng lấm tấm trên trán hắn, còn có phần áo trước ngực bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, nói:

“Ngươi mau về phòng lau mồ hôi, lại uống một ngụm trà, chảy nhiều mồ hôi như vậy không tốt cho thân thể.” Nàng nói.

Lạc Phong Đường không cho là đúng lắc lắc đầu nói: “Không có việc gì, đợi lát nữa nghỉ lại uống nước sau.”

“Tình Nhi, ngươi cứ ngồi chơi đi, ta làm việc tiếp đây.”

“Ừ, được rồi.”

Thấy hắn cúi người xuống xếp gạch chồng lên nhau, lần này đã đủ mười viên, thế nhưng vẫn còn định nhặt thêm nữa.

Dương Nhược Tình đi qua, đè lại cánh tay hắn.

“Thêm một chuyến cũng không sao cả.” Nàng dặn dò nói.

Lạc Phong Đường nhếch miệng cười: “Không có việc gì, ta có rất nhiều sức lực.”

Dương Nhược Tình mắt trợn trắng: “Có sức lực cũng không nên sử dụng như vậy.”

“Mau, đặt mấy viên trở lại đi, lúc đứng dậy nhớ từ từ, đừng nhanh quá sẽ ảnh hưởng đến eo.”

Nghe nàng ở bên cạnh dặn dò vụn vặt.

Trong lòng hắn giống như được uống mật, cả người tràn đầy năng lượng.

Một lát sau, Lạc Thiết Tượng lại đây tiếp đón mọi người nghỉ tạm.

“Đường Nha Tử, cháu đi phòng bếp lấy nước ấm tới pha trà cho các thúc thúc của cháu uống!”

Lạc Thiết Tượng phân phó Lạc Phong Đường.

Lạc Phong Đường đáp lời, xoay người đi vào phòng bếp.

Một lát, hắn liền cau mày ra tới.

“Đại bá, cô cháu đã chạy đi đâu rồi? Trong phòng bếp một chén nước ấm cũng không có!”

Lạc Thiết Tượng sửng sốt.

“Ăn xong cơm sáng, không phải nói đi đun nước ấm pha trà hay sao? Sao không đun?” Hắn hỏi.

Lạc Phong Đường lắc đầu.

Không chỉ có không đun nước pha trà, mà chén đũa buổi sáng ăn qua cũng chưa rửa!

“Đại bá, bá trước cùng các thúc nghỉ ngơi đi, cháu đi đun nước trà, một lúc sẽ xong.”

Lạc Phong Đường xoay người vào phòng bếp.

Biểu tình Lạc Thiết Tượng có chút xấu hổ, lấy thuốc lá sợi ra tới mời mọi người.

Cũng may Dương Hoa Trung và Trường Canh bọn họ cũng đều là người hàm hậu.

Đều không so đo, ngồi cùng nhau nghỉ tạm, trò chuyện huyên thuyên.

Dương Nhược Tình nói với Dương Hoa Trung: “Con đi giúp Đường Nha Tử.”

Dứt lời, nàng xoay người đi theo vào phòng bếp.

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.