Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng ta bí mật ( canh hai )

Phiên bản Dịch · 1538 chữ

Nghe Dương Nhược Tình hỏi, Lạc Phong Đường nhíu mày hạ.

“Đại bá ta nói tiểu cô hôm nay sẽ tới.” Hắn nói.

“Tiểu cô ngươi lại đây nhóm lửa nấu cơm sao?” Nàng hỏi.

Lạc Phong Đường gật gật đầu.

Hắn thật ra muốn nhờ Tình Nhi lại đây nấu cơm.

Như vậy là có thể lúc nào cũng nhìn thấy nàng.

Nhưng, một ngày hai bữa, đều ở trong phòng bếp khói lửa mịt mù, vừa dơ lại vừa mệt!

“Tiểu cô ngươi nếu có thể an an phận phận nhóm lửa nấu cơm, thì cũng không tệ.”

Dương Nhược Tình nói.

Nhìn phòng bếp và tạp phòng này, “Vấn đề là, tiểu cô ngươi tới, sẽ ở đâu đây?”

Lạc Phong Đường nói: “Nói là đi nhà Chu bà mối trụ mấy ngày.”

Dương Nhược Tình nói: “Chu bà mối thật là hiếu khách!”

Lạc Phong Đường nhún vai: “Dượng ta và Chu bà mối là đường tỷ đệ, lúc trước tiểu cô ta gả đi Chu gia thôn, cũng chính là Chu bà mối kéo tơ hồng.”

Dương Nhược Tình bừng tỉnh.

“Khó trách!”

Bên kia, Đại Ngưu và Trường Canh bọn họ đã rửa tay xong rồi, đang đi về phía bên này ăn cơm.

Dương Nhược Tình cởi tạp dề bên hông xuống, để sang một bên.

“Ngươi vội vàng bồi bọn họ ăn cơm đi thôi, ta phải trở về.”

“Cơm đều đã chín, ngươi ăn xong hẵng trở về nhà đi!” Lạc Phong Đường đi đằng sau nói.

Dương Nhược Tình lắc đầu: “Không được, trong nhà còn có việc.”

Đứng ở bên ngoài sân, Dương Nhược Tình nghĩ đến gì, xoay người hướng Lạc Phong Đường cong môi cười.

“Hôm nay Vương Xuyên Tử tới nhà ông bà ta để nhận thân, sau này tiểu cô ta sẽ không lại quấy rầy ngươi nữa!” Nàng nói.

Lạc Phong Đường: “……”.

“Được rồi, ta về nhà đây, ngươi cũng mau về phòng đi!”

Lưu lại một chuỗi tiếng cười thanh thúy, nữ hài nện bước nhẹ nhàng rời đi.

Vừa mới tiến vào cổng, nàng phát hiện Tôn thị vốn nên ở trong phòng bếp nấu cơm trưa, thế nhưng không thấy ở đây.

Trong phòng Dương Hoa Trung truyền đến tiếng một nhóm phụ nhân khe khẽ nói nhỏ.

Dương Nhược Tình đẩy cửa đi vào, tiếng nói chuyện bên trong đột nhiên im bặt.

Thoạt nhìn, trong phòng có Tôn thị, thím Quế Hoa, thím Đại Vân, và cả Tiểu Vũ tỷ tất cả đều đang ở đây.

Dương Nhược Tình cười cùng các nàng chào hỏi qua.

Mấy phụ nhân đáp lại, tiếp theo lại nói chủ đề của họ.

Dương Nhược Tình ngồi vào bên cạnh Tiểu Vũ, thấy Tiểu Vũ nghe hết sức chăm chú, không khỏi nhẹ nhàng chạm vào nàng.

“Nương muội và các nàng đang nói gì vậy?” Nàng đè thấp âm thanh hỏi.

Tiểu Vũ nói: “Đang nói chuyện của tiểu cô muội và Vương Xuyên Tử!”

“Tiểu cô muội và Vương Xuyên Tử sao?” Dương Nhược Tình hỏi.

Tiểu Vũ cong môi cười, “Đang nói, ngươi nghe nha!”

Bên kia, Đại Vân nói đến hứng khởi bừng bừng.

“Ta nghe Chu bà mối nói, Vương Tử Xuyên mặc một thân y phục mới, ngồi ở bên cạnh gia gia của Tình Nhi.”

“Vừa mới rót trà nóng xong, còn chưa kịp uống một ngụm.”

“Tiểu cô Tình Nhi đột nhiên từ trong một gian phòng bên cạnh lao ra.”

“Cần lên chén trà nóng bỏng kia đổ ụp lên đầu Vương Xuyên Tử.”

“Chậc chậc, thân thể Vương Tử Xuyên vốn dĩ đã không tốt, nghe nói đoạn thời gian trước vẫn luôn bệnh.”

“Đúng lúc hôm nay lại đây nhận thân, trợn mắt tại chỗ, cả người ngã xuống phía dưới bàn ……”

“Liên tục ấn huyệt nhân trung, lại rót canh gừng, cuối cùng mới tỉnh lại.”

“Trên mặt, trên cổ, tất cả đều bỏng hỏng rồi.”

“Đại phu không dám chữa, lí chính bọn họ vội vàng đưa người đi lên y quán Di Cùng Xuân ở trấn trên ……”

“……”

Dương Nhược Tình giữa mày nhảy dựng lên.

Dương Hoa Mai, thật đủ tàn nhẫn!

Một chén trà nóng như vậy đổ lên người.

Vương Xuyên Tử dù cho không chết cũng phải vứt bỏ nửa cái mạng.

Nếu là bị phỏng nghiêm trọng thì thời hiện đại phải ghép da, còn ở cổ đại cũng chỉ có thể bôi dược.

Dược bôi chưa chắc đã khỏi, lại còn dễ bị cảm nhiễm, nhiễm trùng.

Phải thối rữa.

Tình tiết nghiêm trọng, không chừng liền sẽ chết người.

Dù cho nhặt về một cái mạng, thì chắc chắn cũng sẽ bị phá tướng, mặt đầy sẹo.

Đề tài của nhóm phụ nhân vẫn tiếp tục như cũ.

Quế Hoa nói tiếp: “Lúc đó ta đang mang theo Tiểu Vũ ở hồ nước giặt đồ, nhìn thấy lí chính bọn họ hô hô một đống người vội vàng lên xe ngựa đi trấn trên.”

“Đại nhi tử của Lí chính gia đánh xe, trong xe có Vương Hồng Toàn cùng Lí chính.”

“Vợ của Lí chính đỡ nương của Xuyên Tử một đường khóc lóc đi theo xe ngựa……”

“Ta hoảng sợ, thầm nghĩ hôm nay không phải ngày lành hai nhà nhận thân sao? Sao lại như vậy chứ?”

“Ai, không nghĩ tới, thật là không nghĩ tới, ngày rất tốt, thế nhưng lại ra chuyện này!”

“Vương Xuyên Tử chính là tâm mệnh của hai vợ chồng Vương Hồng Toàn. Sinh hai khuê nữ, mới được một nhi tử này!”

“Từ nhỏ thân mình liền không tốt, mới kêu Vương Tử Xuyên, buộc trụ đứa trẻ này.”

Từ đầu đến cuối lông mày của Tôn thị không hề buông lỏng.

Nghe Quế Hoa cùng Đại Vân nói như vậy, Tôn thị một bên vì Vương Tử Xuyên tiếc hận.

Bên kia, cũng âm thầm vì Dương gia nhéo một phen mồ hôi lạnh!

Bên này, Dương Nhược Tình lại âm thầm bĩu môi.

Xem đi, xem đi, Đàm thị sủng Dương Hoa Mai muốn chết.

Từ trước ở bên trong Dương gia quấy đến tận trời cũng vẫn dung túng.

Lần này, chuyện rắc rối đã ra ngoài, xem Đàm thị thu thập như thế nào!

Nhóm phụ nhân nói một hồi liền tính toán tan.

Nhìn bộ dáng Tiểu Vũ cọ tới cọ lui.

Dương Nhược Tình biết nàng đây là có chuyện muốn nói với chính mình.

“Thím Quế Hoa, thím chờ chút hẵng đi, cháu và Tiểu Vũ tỷ có chút việc muốn nói.”

“Chuyện gì không thể nói trước mặt chúng ta vậy?” Quế Hoa cười hỏi.

Dương Nhược Tình chớp chớp mắt: “Bí mật của chúng cháu.”

Nói xong, nàng kéo Tiểu Vũ đang đỏ mặt, chạy nhanh như chớp về phòng mình.

“Nhiều ngày nay như thế nào? Trần Hổ có lại tìm tỷ hay không?”

Đóng cửa phòng lại, Dương Nhược Tình liền hỏi luôn.

Tiểu Vũ nói: “Ở trên đường có gặp hắn hai lần. Một lần ta đi cùng hai đệ đệ. Còn có một lần nữa chính là hôm nay, ta đi cùng nương.”

“Hắn hướng ta đưa mắt ra hiệu, ta hiểu được hắn là muốn ta tìm lấy cái cớ đuổi đệ đệ ta và nương ta đi.”

“Ta càng không làm, cũng không phản ứng hắn.”

“Còn tưởng rằng hắn sẽ giống như chính hắn nói vậy, ở trước mặt người nhà của ta cường ngạnh tới.”

“Không nghĩ đến, hắn thế nhưng thật như Tình Nhi muội nói vậy, không dám tiến đến.”

“Chỉ dám ở một bên trừng mắt, ha ha, quả thật là hổ giấy !”

Nhìn bộ dáng kích động của Tiểu Vũ, tựa như một tướng quân đánh thắng trận.

Dương Nhược Tình cũng cười.

“Hết thảy người xấu đều là hổ giấy, ta ngạnh đi lên, hắn sẽ sợ!”

Nàng nói.

Tiểu Vũ tán đồng nói: “Tình Nhi muội nhìn đến thật rõ ràng, về sau, ta sẽ không bao giờ sợ hắn uy hiếp!”

Dương Nhược Tình gật gật đầu.

“Ta cần phải mạnh mẽ, nhưng cũng không thể khinh địch.” Nàng lại tiếp tục dặn dò Tiểu Vũ.

“Chưa chừng hắn chơi ám chiêu, không quan tâm đi đâu, tỷ đều đừng đi một mình. Đặc biệt là ban đêm, càng không cần một người ra cửa.”

“Ừ, ta nhớ kỹ.” Tiểu Vũ nghiêm túc nói.

Nàng bắt lấy tay Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, đa tạ muội đã giúp ta, bằng không, ta phải bị tên hỗn đản Trần Hổ kia ăn đến gắt gao!”

Dương Nhược Tình cười: “Chúng ta đều là nữ hài tử, lại là tỷ muội tốt. Muội khẳng định sẽ không nhìn tỷ bị hại!”

“Ừ, vậy chính muội thì sao?” Tiểu Vũ lại hỏi.

“Muội? Muội sao?” Dương Nhược Tình kinh ngạc.

“Thanh danh của muội ở trong thôn nhà nhà đều biết, Trần Hổ, Trần Hùng cũng không dám trêu chọc muội!” Nàng nói.

Tiểu Vũ cười, chớp chớp mắt: “Muội đó, dù cho chính mình không ra tay, cũng có người ra tay giúp muội.”

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.