Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bệnh Tây Thi Dương Nhược Lan ( canh ba )

Phiên bản Dịch · 1585 chữ

Dương Nhược Tình cười cười với hắn.

Ai, ý tốt của ngươi, ta hiểu trong lòng.

Chỉ là, dù tính cả phần của ngươi, cũng vẫn còn thiếu một trăm văn!

Đấy là còn chưa tính sừng hươu cùng vỏ ba ba!

Dù sao cũng không quan hệ, trước mua một chút, ‘Tinh Vệ lấp biển, Ngu Công dời núi’, chậm rãi tích cóp sẽ đủ!

“Lão đại phu, đương quy phiến, cam thảo, thục địa hoàng mỗi loại ba văn tiền. Hoàng cầm, bạch thược, bạc sài hồ các loại năm văn tiền.”

Dương Nhược Tình quyết định xong, nói với lão giả kia.

Lão giả gật gật đầu, một bên viết đơn giao cho tiểu nhị nhận lấy đi cân dược.

Một bên đem bàn tính gõ vang lên lách cách, sau đó báo ra một con số: “Tổng cộng 87 văn, mời qua bên này tính tiền.”

Dương Nhược Tình gật gật đầu, từ trên người lấy ra một xuyên tiền đồng, từ giữa gỡ xuống 87 đồng tiền, đưa cho lão giả.

Lão giả nhìn thấy trong tay nàng còn dư lại tầm 300 văn, ngạc nhiên.

“Các loại dược liệu khác, tiểu cô nương có muốn mua luôn không?” Hắn hỏi.

Dương Nhược Tình lắc đầu: “Hôm nay chỉ mua như vậy thôi, lần tới ta lại đến mua sau.”

Lão giả gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

Tiểu nhị đã gói xong ba loại dược liệu nàng muốn, lão giả tiếp nhận tới đưa cho Dương Nhược Tình.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Dương Nhược Tình lại xoay người ghé vào trước quầy hỏi lão giả: “Lại xin hỏi một chút, giá xạ hương khô bây giờ là bao nhiêu?”

Lão giả đang chuẩn bị tiếp đãi vị khách hàng tiếp theo bốc thuốc, nhìn thấy Dương Nhược Tình còn nằm bò ở quầy để hỏi, trên mặt hắn lộ ra một tia không kiên nhẫn.

Tiểu cô nương này, mua không được mấy chục văn tiền, liền mật thám!

Nhưng dù sao hắn cũng là người làm ăn buôn bán, mở cửa hàng, vẫn phải cười nghênh đón khách từ tám phương.

Lão giả vẫn nhẫn nại tính tình trả lời: “Xạ hương một lượng bạc tử!”

“Nha? Đắt như vậy sao?”

Dương Nhược Tình kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

Lần trước đi Tả Giác Phong, Đường Nha Tử cắt lấy xạ hương của con hoẵng kia, nàng hong gió cho khô.

Ước chừng cân nặng tầm bốn lượng!

Như vậy tương đương mười phần, một phần có thể bán một lượng bạc trắng.

Vậy bốn lượng xạ hương, chẳng phải có thể bán bốn mươi lượng bạc sao?

Nàng cùng Đường Nha Tử mỗi người được một nửa, cũng có thể được đến hai mươi lượng bạc!

Trời ạ, hai mươi lượng bạc?

Đây là cái khái niệm gì nha?

“Vậy giá thu mua xạ hương của y quán ngươi là bao nhiêu?” Dương Nhược Tình lại hỏi tiếp.

Lão giả cau mày, đôi mắt từ phía trên mắt kính lộ ra tới, không vui nhìn Dương Nhược Tình.

“Tiểu cô nương, ngài hỏi nhiều như vậy rốt cuộc là định làm gì? Chẳng lẽ trong tay ngươi còn có xạ hương bán ra sao? Đi đi, đi đi, đừng cản trở ta buôn bán.”

Lão giả không kiên nhẫn xua xua tay.

Các khách hàng khác ở đằng sau cũng có chút bất mãn.

“Uy, tiểu cô nương ngươi rốt cuộc còn bốc thuốc hay không? Không mua thì đi đi, chúng ta còn phải vội vàng bốc thuốc đây!”

Dương Nhược Tình cười hì hì: “Vậy các ngươi đi lên trước đi, ta sẽ chờ ở đây!”

Dứt lời, nàng mau chóng chui ra khỏi đám người, cũng kéo Lạc Phong Đường đến một bên.

Lạc Phong Đường cầm trong tay mấy gói dược nàng vừa tiêu 87 văn tiền để mua.

Mới vừa rồi trước mặt mọi người, hắn cũng không tiện nói gì, bây giờ khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc hỏi Dương Nhược Tình.

“Tình Nhi, trên người chúng ta không phải có 400 văn sao, sao ngươi chỉ mua mấy thứ này vậy?”

Dương Nhược Tình nói: “Ta vừa mới tính qua, trừ đi hai vị dược liệu mà y quán của họ còn thiếu, phần còn dư lại nếu muốn mua đủ hết, cũng phải cần đến 500 văn.”

Còn thiếu một trăm văn tiền ư?

Lạc Phong Đường ngẩn ra.

Hắn lập tức nói: “Không sao, ngươi ở đây chờ, ta trở về lấy tiền tới cho ngươi. Số tiền bán đậu phụ lần trước ngươi chia cho ta, ta vẫn chưa động vào!”

Dứt lời, hắn cất bước định đi, bị Dương Nhược Tình túm trở về.

“Từ đây về thôn, phải đi đến sáu mươi dặm, ngươi không sợ mệt chết sao?” Nàng hỏi.

Lạc Phong Đường lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không mệt, mua thuốc dưỡng nhan cho Tình Nhi là đại sự, không thể chậm trễ được!”

Tiểu tử ngốc này!

Trong lòng Dương Nhược Tình thấy thật ấm áp.

“Tiểu tử ngốc, ngươi chờ ta nói cho hết lời đã!” Nàng ngay sau đó cười nói.

“Ngươi nói đi!” Hắn nói.

“Mới vừa rồi ta cùng lão đại phu kia hỏi thăm giá xạ hương, ngươi ở bên cạnh cũng nghe được đúng không?” Nàng hỏi.

Lạc Phong Đường gật gật đầu.

Dương Nhược Tình nói: “Lão đại phu kia nói, giá bán của xạ hương là một lượng bạc tử một phần.”

“Dù cho bọn họ ở trung gian hưởng chênh lệch giá, nhưng giá thu mua xạ hương cũng phải tầm tám, chín trăm văn mỗi phần.”

“Đúng vậy!” Lạc Phong Đường gật đầu, còn chưa hiểu lắm Dương Nhược Tình muốn biểu đạt cái gì.

Dương Nhược Tình nói tiếp: “Ngươi còn nhớ khối xạ hương lần trước ngươi cắt xuống đưa ta không?”

Lạc Phong Đường suy nghĩ một chút, “Nhớ rõ.”

Dương Nhược Tình búng tay một cái: “Ta đã ước lượng qua, khối xạ hương kia khoảng tầm bốn lượng!”

“Nếu bán với giá 800 văn, bốn lượng xạ hương cũng có thể bán được 32 lượng bạc!”

“A?”

Lạc Phong Đường sợ ngây người!

32 lượng bạc?

Hắn lớn bằng từng này cũng chưa từng được thấy qua nhiều bạc như vậy!

“Ta có mang xạ hương đến, chúng ta đem nó bán được không?” Dương Nhược Tình trưng cầu ý kiến của Lạc Phong Đường.

Lạc Phong Đường mỉm cười nói: “Tình Nhi ngươi làm chủ đi!”

“Được, vậy ta đem bán, ta một nửa, ngươi một nửa!”

Dứt lời, nàng hưng phấn lại lần nữa chạy vội qua bên quầy bên kia.

Một giọng nữ quen thuộc và bén nhọn đột nhiên vang lên từ phía bên cạnh.

“Ai da uy, ta đang ở bên trong khám bệnh, liền nghe thấy bên ngoài có kẻ mật thám chỉ hỏi mà không mua! Ta còn tưởng là ai, làm nửa ngày hóa ra là Mập Mạp ngươi……”

Thanh âm rơi xuống, hai bóng người từ đằng sau màn lụa đã đi tới.

Dương Nhược Tình quay đầu nhìn lại.

Là nhị mẹ Dương thị cùng đường tỷ Dương Nhược Lan.

Ánh mắt nàng đảo qua khuôn mặt ngựa dày bịch son phấn của Dương thị, ngay sau đó liền dừng ở trên người Dương Nhược Lan đang được bà ta nâng đỡ.

Hôm nay Dương Nhược Lan vẫn mặc chiếc váy màu xanh biếc thạch lựu kia, trên người còn khoác một chiếc khăn màu trắng.

Mái tóc suôn mượt của nàng được búi thành hình lưỡi liềm trên đỉnh đầu, điểm xuyết một đóa hoa lụa màu lam nhạt.

Nhưng khí sắc của nàng thoạt nhìn không được tốt cho lắm.

Thiếu đi mấy phần hồng nhuận, nhiều thêm vài tia tái nhợt.

Khi được Dương thị đỡ ra, gót sen của Dương Nhược Lan nhẹ nhàng, giữa nhíu mày lại.

Dương Nhược Tình liếc nhìn những ngón tay nhợt nhạt đang ôm lấy trái tim của nàng ta, âm thầm bĩu môi.

Đây là đang giả bệnh Tây Thi đi?

Đáng tiếc, Mộc Tử Xuyên không ở đây, nàng giả vờ cũng chẳng có người nhìn!

Dương Nhược Tình thầm chửi, bên kia, âm thanh bén nhọn của Dương thị lại lần nữa truyền tới.

“Mua cũng không mua, đi cũng không đi, ăn vạ nơi này làm chậm trễ thời gian của người khác, vẻ mặt nghèo kiết xác!”

Dương thị vẫn còn giương lên vẻ mặt khinh thường đánh giá Dương Nhược Tình, đôi môi mỏng lúc đóng lúc mở.

“Y quán này không phải do nhà ngươi mở, ta thích ở đây liền ở, liên quan rắm gì đến ngươi?”

Dương Nhược Tình tức giận đánh trả về.

Dương thị tức giận đến mặt mày đều dựng ngược lên, son phấn trên mặt rào rạt rớt xuống.

“Ai da, ngươi cái đồ Mập Mạp chết tiệt, vẻ mặt nghèo kiết hủ lậu, ở trong thôn mất mặt còn chưa đủ, lại chạy lên trấn trên gây trò mất mặt xấu hổ, ta cũng thấy nhục thay ngươi!”

Giọng Dương thị vốn dĩ lớn, vừa ồn ào gây sự đã tức khắc đem ánh mắt của mọi người trong đại đường hấp dẫn lại đây.

Dương Nhược Lan đứng ở bên cạnh bà ta thấy thế, nhíu đôi mày thanh tú lại, ôn nhu khuyên Dương thị.

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 158

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.