Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Tức Phụ ( Canh Một )

Phiên bản Dịch · 1545 chữ

Nữ hài hơi hơi cong người, nhẹ nhàng phủi tro bụi trên chăn.

Từ góc độ của hắn, đúng lúc nhìn thấy sườn mặt hết sức chăm chú của nàng.

Động tác ôn nhu tinh tế, sạch sẽ, nhanh nhẹn, chẳng khác gì một tiểu tức phụ trong gia đình.

Tiểu tức phụ? ( Tiểu tức phụ: người con dâu nhỏ)

Lạc Phong Đường bị ý niệm đột nhiên hiện ra trong đầu làm cho hoảng sợ. Khuôn mặt tức khắc nóng bừng lên, không dám nhìn thẳng vào nàng.

Bên này, Dương Nhược Tình gấp chăn xong, ấn phẳng nó, sau đó lại cầm gối đầu của hắn đặt lên trên.

Gối đầu của hắn cũng không biết được nhét gì bên trong. Tay sờ ở mặt trên, thấy nặng nhẹ không đều.

Có nơi trũng xuống, trống rỗng, có chỗ lại vo thành một cục. Như vậy làm sao gối đầu được?

Còn có chiếc vỏ gối này, đã không thể biết được màu sắc ban đầu là gì, tay sờ trên mặt còn thấy nhờ dính.

Ai, nhà này không có một nữ nhân, cuộc sống thật quá chật vật!

“Được rồi, giường đệm đã thu dọn xong, Đường Nha Tử ngươi ngồi lại đây.”

Dương Nhược Tình vỗ vỗ tay, xoay người lại.

Lạc Phong Đường hồi phục lại tinh thần, nhìn giường đệm chỉnh tề, đều có chút không dám ngồi.

Dương Nhược Tình như là nhìn ra tâm tư của hắn, cười hì hì.

“Thật là tiểu tử ngốc, nhìn tiền đồ của ngươi xem!”

Nàng đặt tay lên đôi vai hắn, đem hắn ấn ngồi xuống bên cạnh giường.

“Đường Nha Tử, đôi giày mới mà ta đưa cho ngươi mấy hôm trước đâu? Ngươi đã đeo chưa?” Nàng ngay sau đó lại hỏi.

Nhắc tới đôi giày kia, mặt Lạc Phong Đường lại đỏ lên, đôi mắt hiện lên một tia ấm áp.

Hắn lắc đầu, “còn chưa có đeo.”

“sao ngươi chưa đeo?” Dương Nhược Tình ngạc nhiên hỏi.

Lạc Phong Đường cười cười không nói gì. Giày đẹp như vậy, lại do đích thân Tình Nhi làm cho hắn, đeo hỏng mất thì sao?

Hắn phải cất giữ.

Dương Nhược Tình một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ mà Tôn thị giao phó, nên không đi suy đoán tâm tư của Lạc Phong Đường.

“Giày ở đâu?” Nàng ngay sau đó lại hỏi.

“Ở trong ngăn tủ.” Hắn nói.

Dương Nhược Tình xoay người, đi đến ngăn tủ bên kia.

Lạc Phong Đường có hơi chút kinh ngạc, ánh mắt đuổi theo thân ảnh Dương Nhược Tình.

“Tình Nhi ngươi định làm gì?” Hắn hỏi.

“Ta lấy ra cho ngươi đeo thử xem có vừa chân không.”

Dương Nhược Tình cũng không quay lại, nói.

Trong ngăn tủ cơ bản không có đồ vật gì, chỉ có vài món quần áo cũ nát. Dương Nhược Tình cũng không nhìn thấy đôi giày kia. Đột nhiên, tay nàng chạm đến phía dưới quần áo, có một cái bao bố.

Khi dùng tay sờ, hóa ra là cặp kia giày. Hèn gì không thể nhìn thầy được, tiểu tử này còn dùng hai, ba tầng quần áo để che lại cái bao đựng giày.

Dương Nhược Tình một tầng lại một tầng cởi bỏ, đến khi nhìn thấy đôi giày vải mới tinh kia, không nhịn được cười lên.

“Cũng không phải là bảo bối gì, nhìn xem, ngươi còn bọc kỹ như vậy áp đáy hòm!”

Nàng cười, cầm đôi giày mới xoay người về tới mép giường.

“Nào, đeo thử xem có vừa chân không?”

Nàng vừa nói vừa ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cố gắng cởi chiếc giày rơm trên chân hắn ra.

“Tình Nhi, để ta tự cởi!”

Lạc Phong Đường cuống quít ngăn lại.

Dương Nhược Tình không để bụng nói: “Vết thương của ngươi còn chưa có khỏi hoàn toàn, khom người dễ làm miệng vết thương hở ra, cứ để ta tháo cho.”

Nàng duỗi tay qua, nhưng hắn lại rụt chân lại, tránh tay nàng.

“Chân ta bốc mùi, sợ hun ngươi ~” hắn nhỏ giọng nói.

Dương Nhược Tình ngẩn ra, ngay sau đó cong môi cười, tức giận liếc hắn một cái, nàng nói: “Mùi của chân ngươi, lần trước ta đã được lĩnh giáo rồi.”

Lần trước cũng do mẫu thân gửi gắm nên nàng đi theo hắn đo cỡ chân.

Giày vừa mới cởi ra, nàng liền thiếu chút nữa bị mùi hôi hun tới.

“Đừng thẹn thùng nữa, thẹn thùng không giống nam nhân. Nhanh chút coi, duỗi chân lại đây!”

Nàng ra lệnh cho hắn.

Lạc Phong Đường căng da đầu, duỗi chân ra.

Dương Nhược Tình nắm lấy chân hắn, cởi giày, đeo đôi giày mới vào cho hắn.

Giày mới làm, lần đầu tiên xỏ đều sẽ có chút khó khăn, cần phải gắng sức.

Dương Nhược Tình cắn môi, dùng hai tay nhét giày vào chân hắn.

Một bên đeo giày một bên lầm bầm lầu bầu.

“Theo lý phải vừa chân mới đúng. Lúc trước, ta đã từng đo kích cỡ chân của ngươi……”

Lạc Phong Đường trầm mặc nghe, trong lòng vui sướng rạo rực.

Lời này của Tình Nhi, càng thêm chắc chắn suy đoán của hắn.

Giày này quả thật là nàng làm.

“Tình Nhi, cứ để chính ta đeo đi.”

Nhìn thấy Dương Nhược Tình dùng sức đến mặt đều đỏ, hắn có chút không đành lòng.

Hắn cong lưng, dùng sức nhét chân vào bên trong giày, rồi nắm lấy gót giày nhấc lên.

Chân liền hoàn toàn đi vào.

“A, xỏ vào rồi, để ta bóp thử xem.”

Dương Nhược Tình vui vẻ kêu lên, dùng tay bóp chung quanh một lượt, sau đó gật đầu liên tục.

“Quá tuyệt vời, không lớn không nhỏ, vừa khít.” Nàng nói.

Lạc Phong Đường cũng cúi đầu đánh giá chân mình.

Hắn không nhớ rõ lần cuối cùng hắn được đeo giày mới là khi nào, ba năm trước? Hay là 5 năm trước?

Trước đây khi thân thể đại bá còn khỏe, còn có thể dựa vào nghề rèn để kiếm tiền.

Đại bá kiếm được tiền, liền mua gạo thóc đưa đi trấn Thanh Thủy cho nhà cô cô bên kia.

Cô cô đáp lễ, sẽ làm cho hắn một đôi giày, hoặc là một bộ quần áo mới gì đó.

Mấy năm gần đây, thân thể đại bá không bằng trước kia.

Hắn không thể không tiếp nhận gánh nặng của đại bá, kiếm tiền nuôi gia đình.

Không có tiền dư thừa tặng cô cô, hai nhà liền dần dần không lui tới.

Đã qua nhiều năm, hắn không có mặc y phục mới, cũng không đeo giày mới.

Hắn khẽ nhúc nhích ngón chân trong giày.

Vừa khít lại vừa ấm, cảm giác đầu ngón chân không bị lọt gió thật tốt!

“Đường Nha Tử, chân ngươi cảm thấy như thế nào? Không bị chật chứ?”

Dương Nhược Tình cất giọng dò hỏi, kéo Lạc Phong Đường trở về thực tại.

“Rất vừa vặn, Tình Nhi, đa tạ ngươi đã đưa cho ta một đôi giày tốt như vậy ……”

Hắn nhỏ giọng nói, trong thanh âm nhiễm một tia khàn khàn.

Nghe thấy đôi giày vừa vặn, Dương Nhược Tình cũng nở một nụ cười hài lòng.

Nàng hướng Lạc Phong Đường chớp chớp mắt nói: “Ngươi lại nói cái gì mà ngốc vậy! Chúng ta là người một nhà , không phải chỉ một đôi giày thôi sao, không cần phải cảm tạ!”

Nam hài im lặng, ánh mắt nhìn nữ oa oa trước mặt.

Trong lồng ngực hắn như có thứ gì đó đang mãnh liệt cuồn cuộn, phập phồng.

Đột nhiên, hắn cúi người xuống, định cởi giày trên chân, nhưng đã bị Dương Nhược Tình ngăn lại.

“Trời lạnh thế này, không dùng giày rơm được. Ngươi đừng cởi ra, cứu đeo đôi giày này đi.” Nàng nói.

Lạc Phong Đường lại lắc lắc đầu, “Đôi giày này tốt như vậy, nếu đeo hỏng rồi thì thật là đáng tiếc.”

Nghe vậy, Dương Nhược Tình rất vui.

“Đúng là đồ ngốc, đôi giày không phải chỉ để mang thôi sao?”

“Nếu bị hỏng thì sau này ta sẽ làm cho ngươi một đôi khác!”

Một đôi khác?

Lạc Phong Đường cho rằng chính mình đã nghe lầm.

Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nữ hài trước mắt, trái tim thật lâu không thể bình tĩnh trở lại.

Cuối cùng, hắn vẫn không thể vượt qua được Dương Nhược Tình, đeo đôi giày mới trên chân.

Dương Nhược Tình lại giúp hắn dọn dẹp nhà cửa một cách đơn giản, rắc bột chống côn trùng và nấm mốc mà nàng mang đến vào bốn góc phòng và gầm giường

Làm xong mọi việc, nàng đem 160 văn tiền đưa cho Lạc Phong Đường.

“Đây là tiền lãi bán đậu phụ lần trước, ngươi hãy giữ phần của mình đi!”

“Không được, không được! Lần trước ta cũng không đi đưa đậu phụ, tiền này ta vạn lần không thể cầm!”

Lạc Phong Đường lắc đầu, đánh chết cũng không chịu nhận 160 văn tiền kia.

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 166

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.