Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xé Rách Mặt ( Canh Năm )

Phiên bản Dịch · 1533 chữ

“Nhưng chúng ta lại không bị đói, còn càng ngày càng sống tốt hơn. Lâu lâu ăn sung mặc sướng, còn bắt lợn con về nuôi!”

“Các ngươi ghen ghét, đỏ mắt, không cam lòng, liền lợi dụng chuyện này, muốn bức chúng ta nói ra biện pháp kiếm tiền của mình? Đúng không?”

“Vậy được, ta cũng không gạt các ngươi, chúng ta quang minh chính đại cũng không có gì mà phải giấu giếm!”

Dương Nhược Tình buông thùng không trong tay xuống, xoay người lớn tiếng nói với mọi người: “Nhà của chúng ta bán đậu phụ cho tửu lầu trên trấn, cha ta thì bện cỏ tranh, đồ đan bằng cành liễu.”

“Tiền chúng ta bắt lợn con, chính là tự mình từng giọt, từng giọt kiếm về. Còn thiếu một nửa tiền chưa trả, nhưng nhờ thúc Trường Canh và thím Quế Hoa nhiệt tâm đứng ra bảo đảm!”

“Chúng ta không có bán đồng ruộng, ông nội ngài yên tâm, có thể quay trở về!”

“Không sai, là hai vợ chồng chúng ta đứng ra bảo đảm, chờ sau này lợn con lớn lên bán lấy tiền, sẽ trả sau!”

Thấy Dương Nhược Tình chủ động nói, Trường Canh ngay sau đó cũng đứng dậy lớn tiếng nói.

Tảng đá trong ngực Lão Dương cuối cùng cũng rơi xuống.

Cách làm người của Trường Canh, lão Dương hiểu được. Hắn cũng là một người hàm hậu, sẽ không nói dối, tính cách giống với Đại Ngưu và lão tam!

Lão Dương thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí cũng hòa hoãn.

Hắn nói với mọi người: “Tổ tiên Dương gia chúng ta là tiểu địa chủ, nhưng sản nghiệp trong nhà từ khi truyền đến tay cha ta liền đi xuống sườn núi. Đến trong tay ta mới một lần nữa nâng lên được hai mươi mẫu ruộng.”

“Đồng ruộng, chính là nền tảng gốc rễ của Dương gia ta, ta quá để ý đến nó, sợ người chặt mất gốc rễ này, nên vừa rồi mới vội vàng. Mọi người xin đừng trách móc!”

Lão Tôn nói lời giảng hòa, những người khác cũng không phản ứng gì, ngay cả người hiền lành như Tôn thị cũng chỉ nhấp nhấp miệng rồi nghiêng mặt đi.

“Nhìn hình dáng chân tay, lông lá thì ba con lợn con này không tệ, nuôi nấng tốt, chờ đến thời điểm ăn tết, cũng đã lớn. Đến lúc đó giết một con thì sẽ có thịt ăn tết!” Lão Dương lại nói.

Lúc này, vẫn không ai trả lời ông, Dương Nhược Tình thậm chí còn hừ một tiếng.

Lão Dương nhấp nhấp miệng, biết mình không được hoan nghênh, lại ngượng ngùng khen lợn con thêm hai câu, sau đó xoay người trở về tiền viện.

Đàm thị từ đầu đến cuối cũng chưa nói lời nào, lão Dương trở về, bà cũng đi theo trở về.

Dương Hoa Minh đưa mắt ra hiệu cho Lưu thị, Lưu thị gật gật đầu, Dương Hoa Minh ngay sau đó đuổi theo lão Dương và Đàm thị.

Ở cửa phòng bếp tiền viện.

Dương Hoa Minh chặn đường Đàm thị.

“Lão tứ sao ngươi cản đường ta làm gì?” Đàm thị hỏi.

“Nương, ngài mới vừa rồi sao không lên tiếng?” Dương Hoa Minh nói.

“Ta không có gì để nói!” Đàm thị nói.

Chỉ cần tam phòng không dùng chuồng lợn của Dương gia, chuyện khác bà không quan tâm!

Dương Hoa Minh lại nói: “Nương, tam phòng một hơi bắt ba con lợn, chờ đến khi ba con lợn trưởng thành, giết thịt bán lấy tiền, bọn họ không phải phát tài sao?”

“Phát tài hay không phát tài là chuyện riêng của họ, không can hệ gì đến ta!” Đàm thị xua xua tay nói.

“Nương, như vậy không được! Bọn họ như vậy là không hiếu thuận. Ngài cùng cha đều vẫn còn, nhưng bọn họ lại đòi phân gia, không hiếu thuận như vậy thì nên trải qua ngày tháng khổ cực mới đúng!” Dương Hoa Minh nói.

Đàm thị im lặng, tứ nhi tử nói trúng tâm khảm của bà.

“Nhưng cũng đâu có biện pháp gì? Mập Mạp biết làm đậu phụ, chúng ta đều không biết, vậy nên tiền cũng chỉ mình nàng kiếm được!” Đàm thị căm giận bất bình nói.

Dương Hoa Minh đảo mắt, “Về việc làm đậu phụ này, nương cứ việc yên tâm, chúng ta rất nhanh cũng sẽ biết làm!”

“Cái gì?”

“Thiên cơ không thể tiết lộ, về sau nương tự nhiên sẽ biết.” Dương Hoa Minh đè thấp giọng nói.

“Nương, trước mắt, con cảm thấy chúng ta nên đi nói với tam ca tam tẩu bên kia. Bọn họ bắt lợn con, sau này nuôi lớn, phải đem một con đến hiếu kính mới được!”

Đàm thị kinh ngạc, ngay sau đó lắc đầu.

“Lão tứ, không phải nương không đi nói, mà là hiện giờ tam phòng đã sớm không còn như trước kia. Có Mập Mạp ở đó, đừng nói đến hiếu kính một con lợn, một cọng lông lợn cũng không có!”

“Vậy ngài lấy thân phận trưởng bối ra áp!” Dương Hoa Minh ra chủ ý.

“Áp cái rắm! Con bé Mập Mạp chết tiệt kia đao thương bất nhập, mềm cứng đều không ăn!” Đàm thị nói.

“Vậy tính sao? Cứ trơ mắt nhìn bọn họ nuôi lợn phát tài ư?” Dương Hoa Minh càng nóng nảy.

“Hừ, phát tài cái gì?” Đàm thị cười lạnh.

“ Có thể nuôi lợn lớn hay không còn chưa biết đâu! Rau ngoài ruộng của chúng cũng phải đợi đến bốn, năm tháng sau mới thu hoạch được, lúa thì cũng phải mất bảy tháng.”

Đàm thị bấm đốt ngón tay, tính toán cho Dương Hoa Minh nghe.

“Như vậy có đến mấy tháng, bọn chúng chỉ có thể dựa vào mua gạo, mua lương thực mà sống.”

“Lão tứ ngươi nghĩ thử xem, bán đậu phụ kiếm tiền cung cấp cho năm người ăn uống, tiêu tiểu, còn có thể thừa được xu nào sao?”

“Ba con lợn kia, mỗi ngày một lớn, ăn uống càng ngày càng nhiều, bọn họ căn bản sẽ không nuôi nổi!” Đàm thị chắc chắn nói.

Bà đầy mặt tự hào nói tiếp: “Đâu giống như chúng ta, trong kho có gạo, có lương thực, có mì và một bao đựng đầy cám! Tết đến xuân về, tức phụ và đám trẻ trong nhà sẽ ra đồng, ra rừng hái rau dại, cắt cỏ lợn, đây mới là nền tảng nuôi lợn mà một nhà nên có!”

Dương Hoa Minh mắt sáng rực lên.

Nghe Đàm thị nói tiếp: “Chúng ta lúc trước phân ruộng nước cho bọn hắn, ta cũng đã cố tình chỉ phát cho bọn họ hai mẫu ruộng nước không thể gieo được hạt rum. Tất cả các mẫu ruộng ta giữ lại đều có thể gieo.”

“Khi mùa xuân bắt đầu, cỏ rum trên ruộng của chúng ta có thể được cắt về để nuôi lợn, nhưng bọn chúng thì đến cái rắm cũng không có!”

“Dù sao nương của ngươi cũng đã nuôi lợn cả đời, vô cùng quen thuộc.”

“Chưa nói đến lợn đói bụng sẽ bị gầy, còn hay phát bệnh, nếu không may bị bệnh mà dùng không đúng thuốc thì chỉ có chờ chết!”

Đàm thị hăng say nói đến nước miếng bay tứ tung, Dương Hoa Minh lắng nghe hết sức chăm chú.

“Còn một việc lão tứ ngươi không biết, nhưng nương biết.”

Đàm thị liếm liếm khóe miệng, nói tiếp: “Tam phòng bắt về ba con lợn con, chắc là ham rẻ, nên có đến hai con lợn đực.”

“Lợn đực sau khi được bốn, năm chục cân, phải đem đi thiến.”

“Đối với lợn đực mà nói, thiến chính là ở quỷ môn quan đi dạo một vòng! Không chuẩn bị cho tốt, sẽ rất dễ bị chết!”

“A, hóa ra nuôi lợn còn có việc này sao? Nương ngài thật là lợi hại, trách không được mới vừa rồi nhìn thấy ba con lợn kia, ngài một chút đều không vội!” Dương Hoa Minh vuốt mông ngựa.

Đàm thị vừa lòng cười: “Ta mới không vội, con lợn nhỏ của chúng nuôi lớn được mới tính. Nhưng ta thấy, có thể nuôi lớn được một con đã là không tệ rồi!”

Dương Hoa Minh cũng nghiến răng nghiến lợi: “Tốt nhất là chết hết đi, làm cho bọn họ mất hết cả tiền vốn như vậy mới càng tốt!”

Đàm thị cười lạnh: “Hừ, nếu đúng là như vậy, ta cũng mặc kệ! Hai con lợn trong chuồng nhà ta đều đã lớn, một con tháng sau có thể bán, còn một con nữa vẫn hơi nhỏ, nuôi đến tết giết thịt, chúng ta năm nay sẽ có một năm ăn tết phong phú!”

“Vẫn là nương lợi hại, tính toán quản lý cả một gia đình, đạo lý rất rõ ràng!”

Âm thanh vỗ mông ngựa vẫn luôn theo đuôi Đàm thị đi đến tận căn phòng phía Đông ……

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 203

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.