Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người xấu ( canh một )

Phiên bản Dịch · 592 chữ

Lão Dương và tiểu lão Dương đều chạy tới.

“Lan nha đầu như thế nào rồi?”

Lão Dương vào cửa liền hỏi.

Tôn thị xoay người lại, biểu tình trên mặt cực kỳ kỳ quái.

“Cha, tiểu thúc, Lan nha đầu nàng…… Nàng nhận con là nương của nàng.” Tôn thị nói.

Lão Dương ngẩn ra, không quá nghe minh bạch.

Tôn thị nói tiếp: “Nàng như là không nhận ra con là tam thẩm……”

“A?”

Lão Dương kinh ngạc, cùng tiểu lão Dương đưa mắt nhìn nhau, hai người bước nhanh vọt tới mép giường.

Nhìn thấy hai lão hán đột nhiên vọt tới mép giường, Dương Nhược Lan liền sợ hãi lên, ôm chăn trốn vào bên trong giường.

Trong miệng lộn xộn kêu: “Không cần, không cần lại đây!”

Hai lão hán đều trợn tròn mắt, cùng nhau lui sang bên cạnh, giải thích: “Lan nhi chớ sợ, chúng ta là ông nội và ông ngoại cháu!”

Nhưng, Dương Nhược Lan lại như một con thỏ chấn kinh, dùng sức trốn phía sau giường.

Ánh mắt hoảng sợ tìm kiếm thân ảnh Tôn thị, hướng Tôn thị vươn tay, nước mắt lăn ra hốc mắt.

Trong miệng lại thét chói tai: “Nương, nương cứu con!”

“Nương tới nương tới, Lan nhi không sợ!”

Tôn thị vội vàng bước nhanh trở lại mép giường, còn chưa có đứng vững, Dương Nhược Lan liền chui đầu vào trong lòng ngực Tôn thị.

“Lan nhi không sợ, không sợ, nương ở đây!”

Tôn thị nhẹ vỗ về phía sau lưng Dương Nhược Lan, ôn nhu dỗ dành.

Cảm xúc của Dương Nhược Lan sau đó mới dần dần vững vàng xuống dưới.

Tôn thị chỉ vào lão Dương và tiểu lão Dương bên kia nói: “hai người bọn họ là ai, con có nhận ra không?”

Dương Nhược Lan cắn môi, thò đầu ra nhìn lão Dương và tiểu lão Dương bên kia, lại chạy nhanh rụt trở về.

Lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Con không nhận ra hai lão nhân kia là ai.”

“A?” Lão Dương và tiểu lão Dương đều trợn tròn mắt.

Hai người nhìn nhau, sau đó tiểu lão Dương chỉ vào cái mũi của mình hỏi Dương Nhược Lan: “Lan nhi, ta là ông ngoại cháu! Cháu thật sự không nhớ được ông ngoại sao?”

Dương Nhược Lan lại lần nữa đánh giá tiểu lão Dương, đáy mắt đều là mê mang và xa lạ.

Nghĩ đến gì, lão Dương đột nhiên hỏi Dương Nhược Lan: “Nha đầu, cháu còn nhớ rõ cháu tên là gì không?”

Dương Nhược Lan ngẩn ra, ngay sau đó nhìn về phía Tôn thị: “Nương, con tên là gì?”

Tôn thị thở dài: “Con thật sự ngay cả tên chính mình cũng không nhớ rõ sao?”

Dương Nhược Lan vẫn là một bộ dáng mê mang, vô tội, cùng hồn nhiên.

Nghiễm nhiên không giống nói dối.

……

“Cha, tiểu thúc, con thấy tình huống này của Lan nhi không bình thường, chúng ta mời Phúc bá lại đây coi một chút đi.”

Thật vất vả dỗ dành Dương Nhược Lan ở trong phòng ăn cơm chiều xong.

Ngoài cửa phòng, Tôn thị kiến nghị cùng lão Dương và tiểu lão Dương.

Lão Dương mặt ủ mày chau, nói: “Ta sống cả đời, còn chưa có nghe qua có bệnh kỳ quái như vậy, một người sao có thể ngay cả thân nhân và chính mình đều không nhớ được?”

Đàm thị cũng chống quải trượng đứng ở cửa nhà nghe.

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.