Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nương! ( canh hai )

Phiên bản Dịch · 738 chữ

“Từ mạch tượng và khí sắc của nàng tới xem, đoạn thời gian này, hư hỏa trong cơ thể tràn đầy, tâm mệt mỏi.”

“Hiện giờ thời tiết chuyển lạnh, lại ngâm trong hồ nước lâu, hàn khí nhập thể rất là thâm hậu.”

“Tuy nói tạm nhặt về một mạng, nhưng kế tiếp không thiếu được còn phải bệnh nặng một hồi.”

“Ta trước khai chút dược đuổi hàn cho nàng, uống trước, sau này coi tình huống lại định.” Phúc bá nói.

“Được được được, lão ngũ, ngươi đi lấy dược cùng Phúc bá đi, trước nhớ kỹ tiền dược, sau này tìm nhị ca ngươi chi trả!” Lão Dương phân phó.

Dương Hoa Châu dở khóc dở cười.

“Không phải chỉ là tiền dược thôi sao, tối đa là mấy chục văn, con trả cho cháu gái cũng không nghèo nổi!”

Dương Hoa Châu nói, thuận tay tiếp nhận hòm thuốc trong tay Phúc bá, đi theo Phúc bá bốc thuốc.

Bên này, lão Dương, tiểu lão Dương tất cả đều vào phòng thăm Dương Nhược Lan.

Tôn thị đứng ở cửa, cũng muốn tiến vào, bị Lưu thị túm đến một bên.

“Tam tẩu, có phát hiện lớn!” Đôi mắt Lưu thị sáng lấp lánh, trên mặt bởi vì kích động mà đỏ toàn bộ.

Tôn thị ngẩn ra, lúc này, Bào Tố Vân cũng theo lại đây.

Bào Tố Vân lại là vẻ mặt ngưng trọng, cau mày.

Tôn thị thấy thế, trong lòng xẹt qua một tia hồ nghi.

“Tình huống gì?” Nàng hỏi.

Đôi mắt Lưu thị liền càng sáng, giống như đang chờ Tôn thị đặt câu hỏi.

“Tam tẩu, lúc trước ngươi đi nấu nước đường đỏ, ta và ngũ đệ muội giúp Lan nha đầu thay quần áo, ngươi đoán chúng ta nhìn thấy gì ở trên người nàng?”

Lưu thị đè thấp âm thanh hỏi.

Tôn thị lắc đầu: “Rốt cuộc là cái gì? Ngươi đừng úp úp mở mở, mau nói đi!”

Lưu thị bĩu môi, hưng phấn đến hô hấp đều dồn dập lên.

Nàng nhón chân tới dán tai Tôn thị, nhỏ giọng nói thầm vài câu.

“Cái gì?”

Tôn thị vô cùng ngạc nhiên!

“Các ngươi…… Thật sự không nhìn sai?” Nàng hỏi, thanh âm hơi hơi phát run.

Lưu thị bĩu môi: “Thiết, chúng ta đều là người từng trải, phương diện này còn có thể nhìn sai?”

“Tam tẩu nếu tẩu không tin ta nói, có thể hỏi ngũ đệ muội nha, lúc ấy nàng cũng ở bên cạnh, nàng cũng thấy.” Lưu thị nói.

Tôn thị lại đem ánh mắt nhìn về phía Bào Tố Vân.

Bào Tố Vân vẻ mặt ngưng trọng gật gật đầu: “Dấu vết…… Tứ thẩm suy đoán hẳn là không sai.”

Tôn thị cả kinh mặt mũi trắng bệch, cùng Bào Tố Vân hai mặt nhìn nhau.

“Các ngươi thay quần áo cho nàng, có hỏi nàng không?” Tôn thị hỏi.

Bào Tố Vân lắc đầu: “Khi chúng ta thay quần áo cho nàng, ý thức nàng không phải quá rõ ràng, phỏng chừng là khóc mệt. Phúc bá đi vào bắt mạch, nàng ngủ rồi……”

Giọng nói chưa dứt, trong phòng cho khách đột nhiên truyền đến tiếng la của lão Dương.

“Vợ lão tam, vợ lão tam ngươi mau tới!”

Tôn thị sợ tới mức run lên, chạy nhanh vào phòng, Bào Tố Vân và Lưu thị cũng chạy nhanh vào theo.

Trong phòng, Dương Nhược Lan đã tỉnh.

Nhưng cả người lại giống như một con thú nhỏ bị thương, cuộn tròn ở góc giường, trên người ôm một chiếc chăn lộn xộn.

Đầu tóc bù xù, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt hoảng sợ nhìn mọi người trước mặt.

“Người xấu, người xấu, các ngươi đều là người xấu!”

“Lăn, lăn, đều cút đi!”

Nàng giống như điên rồi, ở trên giường phát ra tiếng kêu cuồng loạn.

Lão Dương nhìn thấy Tôn thị tới, vội nói: “Vợ lão tam, ngươi mau đi dỗ nàng xem, Lan nha đầu tựa như si ngốc, không nhận biết ta!”

Tôn thị đi tới mép giường.

“Lan nha đầu, chớ sợ, ta là tam thẩm, tam thẩm sẽ không hại cháu……”

Tôn thị trong miệng lẩm bẩm, đi tới mép giường.

Dương Nhược Lan nhìn thấy Tôn thị đi tới, đầu tiên là hoảng sợ, ngay sau đó bất an và táo bạo lên.

Bạn đang đọc Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ của Đỉnh Mưa Nhỏ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.