Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời gửi từ cha

Phiên bản Dịch · 1151 chữ

Trường sinh cái con khỉ ấy, thần thoại và truyền thuyết về cái này có thể nói là nhiều vô cùng, nhưng đến khi y học phát triển như bây giờ mà đã chẳng mấy người sống được đến trăm tuổi, trường sinh thì càng khỏi phải nói.

Lão thiên sư làm gì vậy? Vì sao tự nhiên lại đưa cho tôi một bộ da người xăm hình? Lại còn là m binh mượn đường đã thất truyền nữa. Điều khiến tôi tò mò hơn chính là chủ nhân của tấm da người này là ai?

Người xăm m binh mượn đường chỉ có một kết cục, đó chính là chết! Cho dù bát tự có cứng đến mức nào, trên thế gian này không ai có thể gánh được hình xăm âm này, ai mà ngu ngốc đến mức bỏ cả mạng để xăm cái này vậy?

Đúng lúc này, có vẻ Hưng lùn phát hiện ra gì đó, ông ấy kêu lên một tiếng rồi nói hình như mé trong tấm da còn có một dòng chữ.

Tôi vội vàng lật lại xem, Hưng lùn không nhìn nhầm, đúng là có một dòng chữ: âm binh hiện, xăm quỷ giấu. Người trường thọ, mang bí mật. Chết vô hạn, sống vô hạn. Địa ngục mở, người sống về.

Bên dưới có đề tên, Đường Minh.

Tôi lập tức la lên, đây chẳng phải bố tôi sao?

Tuy tôi chưa từng gặp bố mẹ mình, nhưng tôi vẫn biết tên họ, bởi vì tôi từng xem hộ khẩu nhà tôi rồi. Bố tôi tên Đường Minh, mẹ tôi tên Liễu Nguyệt.

Những con chữ trên da người này lại do chính bố tôi xăm lên, chẳng lẽ hình âm binh mượn đường này cũng là bố tôi xăm? Nhưng ông tôi còn không biết, sao bố tôi lại biết? Xăm quỷ truyền theo đời mà.

Kỳ lạ quá, lúc này tôi nhớ đến lời ông tôi dặn tôi, nếu bố mẹ đến tìm tôi thì phải nghĩ cách giết họ rồi thiêu xác.

Không chỉ ông tôi, ngày trước lão thiên sư và Trần mù cũng từng nói vậy với tôi, nhưng rốt cuộc là vì sao thì họ không nói với tôi.

Bố tôi liệu có liên quan đến hình xăm trên tấm da người này không? Lão thiên sư đưa thứ này cho tôi vì mục đích gì?

Tô Vũ bảo lão thiên sư không nói gì hết, chỉ dặn đưa thứ này cho tôi, bảo tôi sau này giữ gìn thật kỹ.

Tấm da người này đã được xử lý đặc biệt, ngửi kỹ còn có mùi thơm nhàn nhạt, chắc là đã bảo quản bằng hương liệu gì đó. Có một số xác chết cũng được xử lý như vậy, có thể mãi mãi không mục nát, còn được đặt trong hòm bằng đồng đóng kín thì da người gần như sẽ không có dấu hiệu hư hỏng.

Tôi không hiểu lão thiên sư này tính làm gì, không nói gì hết mà cứ im ỉm, mẹ nó chứ, tôi muốn nhổ sạch râu ông ta thế nhỉ.

Lại nghiên cứu một lúc, chúng tôi vẫn không phát hiện ra gì khác, trên tấm da người cũng chỉ có hình xăm quỷ và chữ, thế là tôi đành phải cất nó lại.

Đồ đã đưa đến tay tôi, Tô Vũ cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, cô ấy nói phải nhanh chóng quay về tu luyện nên không ở lại lâu nữa, bèn cáo từ ngay.

Tô Tình không đi ngay, cô nàng hỏi tôi mai có thời gian rảnh không.

Tôi còn tưởng cô nàng định hẹn tôi đi đâu, hóa ra là tối mai Lâm Mộc tham gia cuộc thi ca hát của trường, muốn mời tôi đi xem, vì nhờ có tôi mà dây thanh quản của cô ấy đã lành lại rồi.

Tôi kinh ngạc, hình xăm Quỷ Xướng Hí kia mới xăm chưa được mấy ngày mà đã lành lại rồi? Xăm âm có tác dụng thật, tôi còn tưởng là bốc thuốc không đúng bệnh cơ, Quỷ Xướng Hí thực sự có thể khiến giọng người ta trở nên hay hơn? Tôi hơi nghi ngờ.

Tô Tình lắc đầu nói không phải, chỉ khi hát, giọng Lâm Mộc mới hay, nói chuyện bình thường vẫn như thế.

Thế thì hơi lạ rồi, nghĩ đến ý nghĩa của Quỷ Xướng Hí, tôi không nhịn được mà rùng mình, tối mai có thế nào cũng phải đi xem thử, lỡ xảy ra chuyện thì e rằng một mình Tô Tình không chống đỡ nổi,

Tôi đồng ý rồi, Tô Tình mới đi, còn dặn tôi tuyệt đối không được đến muộn, Lâm Mộc ghét nhất là người đến muộn.

Tôi vội vàng đồng ý, tôi cũng không phải giám khảo, đến muộn hay không thì cũng có sao đâu mà.

Tô Tình về rồi, tôi cất cái hộp đồng xuống dưới gầm giường, vừa đi xuống thì Trần Cẩu đến, mắt cậu ta đen sì, sắc mặt hơi mệt mỏi, rõ ràng là lại đánh bạc cả đêm. Có điều biểu cảm của cậu ta không giấu nổi vẻ vui mừng, chắc là lại thắng tiền rồi.

Cậu ta vừa đến đã nằm lên giường xăm, bảo tôi xăm hình Ngũ Quỷ Vận Tài, nói xong bèn ngáy khò khò như ông chủ dặn nhân viên làm việc.

Tôi cũng mặc kệ cậu ta, xăm cho xong để cậu ta xéo đi, nhìn thôi cũng thấy bực.

Tôi lấy kim và mực xăm ra, bắt đầu xăm Ngũ Quỷ Vận Tài lên lưng Trần Cẩu.

Hình xăm này khá mất công, phải xăm năm con quỷ và một cỗ quan tài, còn trong quan tài thì toàn là vàng bạc châu báu, phải xăm tầm năm tiếng mới xong, khi ấy đã là hơn bốn giờ chiều rồi.

Xong xuôi, tôi đạp Trần Cẩu một cái để đánh thức cậu ta, sau đó đưa gương cho cậu ta xem.

Trần Cẩu nheo mắt nhìn gương rồi đột nhiên kêu lên, hỏi tôi làm sao thế? Sao lại xăm cậu ta vào trong quan tài?

"Hả? Cậu ngủ ngu người rồi à? Bên trong quan tài đang mở này toàn là vàng bạc châu báu mà." Tôi nói.

Trần Cẩu dụi mắt nhìn kỹ rồi mới lầm bầm: "Không đúng, ban nãy rõ ràng tôi nhìn thấy tôi ở bên trong quan tài, năm con quỷ kia còn đang cười, sao nhoáng cái đã biến thành vàng bạc châu báu rồi."

Tôi mặc kệ cậu ta, không biết cậu ta ngủ đến ngu cả người hay là chưa tỉnh ngủ, đằng nào thì tôi cũng xăm xong rồi, tôi bảo cậu ta mặc áo vào rồi xéo đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt.

Bạn đang đọc Xăm Quỷ của Giang Nam Đạo Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.