Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy sương sớm

Phiên bản Dịch · 1627 chữ

Trên đường đi, tôi thuận tiện hỏi đại sư huynh của Tô Tình đã đến chưa, không phải nói nhờ anh ta sang giúp đối phó với Quỷ bà sao?

Tô Tình vừa đi vừa ngáp, trả lời, đại sư huynh của cô nàng đến không ai biết đi không ai hay, thực ra Tô Tình cũng không dám chắc là anh ta có đến hay không.

Tôi nói đại sư huynh gì mà nghe không đáng tin chút nào thế? Đây là chuyện liên quan đến mạng người, nếu Quỷ bà đến gây chuyện thì chúng tôi đều không phải đối thủ. Quỷ bà đó thủ đoạn độc ác, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì ai mà biết được.

Biết sớm thế này thì tôi đã nhờ lão thiên sư sang giúp rồi. Vị đại sư huynh đó có lợi hại đến mấy cũng không thể hơn được lão thiên sư.

Tô Tình nói chưa chắc, đại sư huynh đó của cô ấy là thiên tài có thiên phú cực cao, thực lực đã không còn dưới sư phụ nữa.

Nếu xét theo thực lực thì Tô Tình nhiều nhất chỉ có thể coi là thiên sư tam tiền, Tô Vũ chắc là ngũ tiền rồi, Trương Thanh có thực lực lục tiền còn đại sư huynh và lão thiên sư thì đều có thực lực thập tiền.

Nếu vậy thì có lẽ đại sư huynh này là tre già măng mọc rồi, nếu anh ta có thể đến đây thì việc của Từ Mộng đỡ lo hơn, đối phó với Quỷ bà chắc là không có vấn đề gì.

Chẳng mấy chốc tôi và Tô Tình đã đến khu nhà của Từ Mộng, bây giờ mới hơn năm giờ sáng, cổng còn chưa mở, tôi gọi điện điên cuồng cho Từ Mộng nhưng không ai nghe máy.

Đến cuộc gọi thứ mười thì Từ Mộng nghe máy, tôi bảo chị ấy đi xuống rồi cùng đi lấy sương sớm, phá cái thai!

Từ Mộng im lặng rất lâu, cuối cùng chị ấy nói: "Đường Hạo, Từ Mộng chị là người thế nào, chắc cậu cũng rõ rồi. Cậu không cần phải mạo hiểm như vậy vì chị, Lâm lão gia kia là nhân vật như thế nào ở Trung Hải, nếu cậu không biết thì chị có thể nói cho cậu nghe."

"Không cần nói, em biết hết, em không sợ ông ta, chị xuống đây đi!" Tôi nói.

Tôi không tin, bây giờ chẳng lẽ chỉ cần có tiền là có thể thích làm gì thì làm à? Coi mạng người như rơm rác cũng được?

Cứ coi như Đường Hạo này nghé mới đẻ không sợ hổ đi! Tôi muốn đối đầu với ông ta, sống chết có số, phú quý tại trời, nếu đã quyết xen vào thì phải làm đến cùng!

"Đường Hạo, chẳng lẽ cậu không sợ chết sao?" Từ Mộng hỏi.

"Không sợ, sợ cái con khỉ, lỡ mà em chết, chị dựng cho em cái bia, đốt tiền giấy cho em nhiều chút là được." Tôi nói chắc nịch.

Câu nói này khiến Từ Mộng đang rầu rĩ cũng phải bật cười, chị ấy lẩm bẩm: "Nếu cậu chết thì chị cũng không sống nổi."

"Bà cô ơi, chị mau xuống đi, bọn em đã chờ ở đây rất lâu rồi, không để lâu hơn được nữa đâu, để nữa là lỡ mất bình minh đấy." Tôi giục.

Tô Tình nói, khi mặt trời mới mọc, sương sớm khi đó có tác dụng tốt nhất, sắp sáu giờ rồi, mặt trời mùa hè sẽ lên rất nhanh.

"Ừ, chị xuống ngay đây, nếu mọi người đã không sợ thì chị không có lý do gì để sợ nữa, cùng lắm thì chết. Chị số khổ, nhưng cũng không nghe sự sắp xếp của người khác, làm công cụ cho người khác." Từ Mộng nói.

Thế mới đúng chứ, có bọn em giúp chị, em tin chính nghĩa sẽ thắng tà ác, Lâm lão gia kia muốn giở trò à, không có cửa đâu!

Ai bảo ông ta làm nhiều việc thất đức như thế, ai bảo ông ta già rồi mới có con.

Một lúc sau, Từ Mộng ra khỏi khu nhà, bụng chị ấy đã to lên rất nhiều, không giống mang thai bình thường, tôi đoán chắc tầm ba tháng nữa là sinh. Sắc mặt chị ấy rất tái, nhìn có vẻ như thiếu dinh dưỡng.

Tô Tình nói, cái thai này lớn lên nhờ dương khí của người mẹ, thế nên Từ Mộng mới thành như thế kia, hơn nữa nó còn lớn lên rất nhanh.

Cái thai này quá đáng sợ, phải mau chóng bỏ nó đi, không thì sẽ nguy hiểm lắm.

Từ Mộng đã xuống rồi thì chúng tôi bắt đầu đi lấy sương sớm luôn, Tô Tình nhìn bên trong khu nhà, nói khu này thực hiện kế hoạch xanh hóa rất tốt. Buổi sáng sớm, cho dù là cây cối hay hoa cỏ, trên lá đều là sương sớm, cầm một cái cốc nhựa hứng từng chút một sau đó đổ chung lại là được.

Dưới sự hướng dẫn của Tô Tình, chúng tôi bắt đầu đi thu thập sương sớm trong khu dân cư này, có điều kỳ lạ là sáu giờ rồi, trời vẫn tối như bưng, mây đen che kín trên đầu chúng tôi, mặt trời cũng chưa xuất hiện.

Bầu trời đáng lẽ phải hửng sáng lại tối om, khu này cũng rất âm u, tôi cảm giác như có rất nhiều bóng đen đang ùn lên xung quanh.

"Háo Tử, anh tập trung lấy sương đi, để tôi đối phó với bọn chúng." Tô Tình bỗng nói với tôi.

Chúng? Chẳng lẽ Quỷ bà đã đến rồi? Nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy gì cả, chỉ là cảm giác mà thôi.

Không biết vì sao, khu nhà càng lúc càng tối, thỉnh thoảng có một ngọn gió lạnh lẽo thổi qua như âm phong, làm tôi nổi hết da gà.

Hôm nay Tô Tình có mang theo một thanh kiếm gỗ đào, cô ấy bôi lên đó một vệt máu rồi xông vào bóng đêm. Cô ấy vừa niệm chú, phù liền bắt lửa, chẳng mấy chốc đã tắt ngấm, trong bóng đêm vọng ra tiếng đánh nhau.

Từ Mộng hơi sợ, chị ấy đứng sát vào chỗ tôi, nhưng chúng tôi vẫn khá là an toàn, Quỷ bà có vẻ tạm thời chưa ra tay với chúng tôi, nếu thực sự không đánh lại được thì chúng tôi chạy, cũng không biết Tô Tình có phải đối thủ không, đại sư huynh liệu có đến hay không.

Một lúc sau, tôi bỗng nghe thấy một tiếng rên, Tô Tình bị đánh bay ra, khóe miệng cô ấy còn có một tơ máu, thanh kiếm gỗ đào đã bị chặt làm đôi.

"Hừ, nhóc con, mi đúng là không sợ chết, chỉ chút đạo hạnh này mà cũng dám đấu với Quỷ bà đây?" Đột nhiên, một cái kiệu đen được bốn người giấy kỳ dị khiêng, chầm chậm đi từ trong bóng tối ra.

Vẫn như thế, vẫn không nhìn thấy người ngồi trong kiệu, bốn người giấy cũng giống như trước, môi bôi đỏ bôi xanh, má hồng rực, trông cực kỳ đáng sợ. Phía trước kiệu có mấy đốm ma trơi bập bùng như đang dẫn đường.

Lần này trừ người giấy khiêng kiệu và ma trơi dẫn đường ra thì xung quanh còn có rất nhiều cái bóng, nhưng tôi không nhìn rõ được là gì.

Tôi nhớ lại lời Hưng lùn từng nói, người giấy của Quỷ bà có thể hóa âm binh giết người.

"Hừ, bà già chết tiệt, bà mà dám động vào một sợi tóc của ta, Thiên Sư môn sẽ băm bà thành nghìn mảnh." Dù Tô Tình không phải đối thủ nhưng vẫn không hề sợ hãi.

"Ha ha, mi yên tâm, ta sẽ không giết mi đâu, ta không cần phải đối đầu với lão thiên sư, nhưng cái thai trong bụng Từ Mộng, ta nhất định phải khiến nó ra đời bình an, không thì ta không thể ăn nói với Lâm lão gia được." Quỷ bà trong kiệu nói.

"Ra cái con khỉ, muốn đẻ thì bà đi mà đẻ, đúng rồi, vì sao bà không đẻ một đứa cho nhà họ Lâm, bà là người âm, còn là nữ, thể chất chắc chắn thuần âm, chắc là có thể sinh được con cho người chết đấy." Tôi nói lại.

Quỷ bà nghe vậy thì tức giận, bà ta hừ lạnh: "Tất cả là tại thằng ranh này gây chuyện mãi, có mấy cái đĩa đó, Từ Mộng chắc chắn sẽ nghe lời không dám phản kháng nữa, chính do mi gây rối, không giết mi thì e rằng khó thành được chuyện này."

Quỷ bà nói xong thì đột nhiên nghe òa một tiếng, tôi nghe thấy có rất nhiều người đang la hét đòi giết trong bóng đêm. Những người đó mặc áo giáp, tay cầm đao kiếm, những kẻ trong bộ áo giáp đó không có máu thịt, thậm chí còn không có cả xương, bên trong như trống rỗng, nhưng vẫn có tiếng người, vẫn la hét, còn có cả một luồng sát khí đáng sợ.

"Chết rồi, bà già này ra tay thật rồi, đây là âm binh giấy, chạy mau!" Tô Tình biến sắc, vội vàng đạp tôi một cái ra hiệu tôi mau chạy đi.

Bà ta không dám động vào Tô Tình, Từ Mộng thì không thể động vào được, vậy thì rõ ràng những âm binh này là nhằm vào tôi.

Bạn đang đọc Xăm Quỷ của Giang Nam Đạo Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.