Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi hương ma ngẫu

Phiên bản Dịch · 1838 chữ

Theo lý mà nói, người bên trên huyệt mộ chỉ cần tôi gọi một tiếng là sẽ tụ lại ngay, chưa kể cô chủ Đới Khiết Doanh của bọn họ còn đang ở bên dưới. Nhưng tôi có gọi rách cả họng vẫn không thấy ai đáp, tôi hiểu ra ngay, chắc chắn là tiếng tôi không truyền ra được bên ngoài.

Cái quan tài này bị làm sao thế? Không những có hai Đới Khiết Doanh mà tiếng tôi nói còn không vọng ra ngoài được, kỳ lạ quá.

"Hai người đừng cãi nhau nữa, trèo ra ngoài rồi tìm người làm đến xem rốt cuộc ai mới là cô chủ của bọn họ." Tôi nói với hai người kia.

Nhìn hai khuôn mặt y chang nau, tôi rợn hết cả người. Có một người là thật, vậy thì kẻ giả mạo là cái thứ gì? Cái huyệt mộ này có thể mọc ra được người đẹp à? Còn cái xác nữ này nữa, tôi càng nhìn càng thấy kỳ dị. Còn chưa kịp động kim xăm mà đã có chuyện rồi, còn nữa, hình như tôi ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ cái xác này.

Ban nãy xăm cái xác kia, tôi chỉ ngửi thấy mùi xác thối, nhưng cái xác này lại tỏa ra mùi thơm, rốt cuộc là sao?

"Đi thì đi, ai sợ ai!" Hai Đới Khiết Doanh vẫn không ngừng la lối, không ai chịu nhường ai, đều nói mình là thật.

Lên khỏi huyệt mộ, tôi phát hiện không thấy ai hết, chỉ có ba người chúng tôi, tôi gọi Hưng lùn mấy lần vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Xung quanh vốn có đèn nhưng giờ trèo lên thì lại tối om om, chỉ có cái đèn pin trong tay tôi là còn sáng, cái quan tài dưới huyệt thì tỏa ra ánh sáng mờ mờ vì bên dưới đáy quan tài cũng có lắp đèn, nhưng ánh đèn bên dưới chiếu ra lại xanh lét, trông hơi rợn người.

Xong rồi, tôi trúng tà rồi à? Mọi người đi đâu hết rồi? Chết cha tôi rồi.

Hai Đới Khiết Doanh kia vẫn đang cãi nhau, không biết vì sao, một trong hai người đó đang cãi nhau thì vung tay tát một cái, thế là hai người lao vào đánh nhau.

Tôi vốn định can ngăn, nhưng hai người kia đánh nhau dữ quá, vừa bứt tóc nhau vừa lăn xuống dưới huyệt. Tôi sợ xảy ra chuyện nên đành phải trèo xuống dưới theo.

Huyệt mộ không lớn, lỡ đánh nhau rồi động vào xác chết thì toi. Cái xác kia mà biến thành cương thi rồi nhảy ra ngoài thì chúng tôi đều sẽ phải chết.

Đúng lúc này, bên tai tôi bỗng vang lên tiếng nói của lão thiên sư.

"Cậu nhóc, cháu có phải trai tân không?"

Tôi cau mày, sau đó nhìn xung quanh nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng lão thiên sư đâu.

"Là lão thiên sư ạ? Người trốn ở đâu thế? Mau ra đi, cháu sắp chết rồi." Tôi vội hỏi.

Lão thiên sư không trả lời mà máy móc hỏi lại câu đó, tiếng lúc xa lúc gần.

"Là trai tân ạ, sao thế ạ?" Mặt tôi đỏ bừng lên, tôi thấy hơi mất mặt, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật

"Vậy thì đơn giản rồi, cháu dùng nước tiểu trai tân vẩy lên hai người kia là có thể xác định được ai thật ai giả." Tiếng lão thiên sư lại xuất hiện bên tai.

Vãi, trêu tôi à? Vẩy nước tiểu lên người họ thì không sao, nhưng bảo tôi tụt quần ra trước mặt hai cô gái thế này sao được?

Sau đó cho dù tôi nói thế nào, lão thiên sư cũng không trả lời tôi nữa. Tôi tìm một vòng xung quanh cũng không thấy ông ấy đâu.

Thôi được rồi, đã lúc này rồi thì còn để ý nhiều làm gì nữa, xăm còn chưa làm mà đã xảy ra nhiều chuyện quái dị thế này, vẫn nên nghe lời lão thiên sư thì hơn!

Vừa hay đang mắc tiểu, tôi nén thở, sau đó tè thẳng lên hai người Đới Khiết Doanh kia không chút nương tay.

Hai người kia đang đánh nhau hăng say nên hoàn toàn không để ý đến tôi, cho đến khi mùi khai bắn lên người mình.

"Á... vì sao..." Đới Khiết Doanh đầu tiên ré lên, bắt đầu tránh đi.

Còn Đới Khiết Doanh thứ hai thì phát ra tiếng kêu gào đau đớn, người cô ta tỏa ra khói dày cay mũi, sau đó bắt đầu vặn vẹo người, tan ra...

Cha mẹ ơi, nước tiểu trai tân đúng là có tác dụng, Đới Khiết Doanh này là giả!

Chờ khói dày tan đi, Đới Khiết Doanh kia đã biến mất, trong huyệt mộ có thêm một hình nhân bằng gỗ. Có lẽ hình nhân này được khắc theo hình dáng của Đới Khiết Doanh, nó giống hệt cô ta, hơn nữa còn có một mùi thơm át được hẳn mùi nước tiểu của tôi.

Hóa ra mùi thơm là từ nó, tôi còn tưởng là từ xác nữ kia.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên tôi phát hiện ra bên rìa huyệt mộ có rất nhiều người đang đứng, tất cả bọn họ đều há hốc miệng nhìn tôi và Đới Khiết Doanh, bởi vì, tôi vẫn chưa kịp kéo quần lên!

"Ôi cậu chủ, cậu sốt sắng quá rồi đấy? Làm việc này ngay trước mặt người chết mà cậu cũng không thấy ngại à, phải nể mặt người chết chứ!" Hưng lùn đứng ngay phía trên đầu tôi từ lúc nào.

Những người khác nghe vậy đều bịt miệng cười, mặt Đới Khiết Doanh đỏ lên tận mang tai, nhưng cô ta cũng giống tôi, vô cùng thắc mắc về chuyện xảy ra vừa rồi. Sau đó cô ta trèo lên trên, có vẻ là đi thay đồ, không thì trên người toàn là mùi nước tiểu thôi.

Đới Khiết Doanh đi rồi, những người khác cũng rời đi theo, tôi xách quần lên rồi bảo Hưng lùn kéo tôi lên, sau đó đấm ông ta một trận.

"Chú thấy mình hài hước lắm phải không? Ban nãy gọi chú mà chú đi đâu thế?" Tôi hỏi.

Hưng lùn vừa xin tha vừa hỏi tôi gọi ông ấy lúc nào? Ông ấy vẫn đứng chỗ huyệt mộ suốt chứ có đi đâu đâu!

Không phải chứ? Rõ ràng tôi có gọi mà, cũng có trèo lên huyệt rồi mà, thế là sao? Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện ban nãy đều là ảo giác?

"Chú Hưng, chú nhìn xem cái này là gì?" Tôi đưa hình nhân cho ông ấy.

Hưng lùn đón lấy rồi bỗng kêu lên một tiếng, nói có phải thứ này ở trên người Đới Khiết Doanh không? Ban nãy trước khi xuống huyệt, nó vẫn treo sau váy cô ta mà.

Của Đới Khiết Doanh? Treo sau váy? Không thể nào, ai lại đi treo thứ này trên váy chứ, ghê chết đi được. Hơn nữa nếu là đồ của Đới Khiết Doanh, vẻ mặt cô ta ban nãy sẽ không như vậy, rõ ràng là cô ta cũng không biết hình nhân này.

Hưng lùn bắt đầu quan sát cẩn thận hình nhân đó, ông ấy nói có khả năng đây là thi hương ma ngẫu, sau lưng hình nhân này có in chú, chắc là không sai.

Hưng lùn nói thứ này rất kỳ lạ, có thể khiến người ta chìm vào ảo giác, còn có lời đồn ma ngẫu có thể biến thành hình dạng người bị khắc hình, đây là một loại tà thuật thời cổ đại, từng bị người ta lợi dụng để hành thích hoàng đế. Có điều loại tà thuật này chắc đã thất truyền rồi, bởi vì cách phá giải khá đơn giản, chỉ cần một ít nước tiểu đồng tử là xong.

Nói đến đây, Hưng lùn đột nhiên chỉ vào tôi và nói: "Cậu chủ, chắc ban nãy cậu cởi quần không phải là để..."

"Nói bừa, chứ không thì chú nghĩ tôi muốn làm gì? Đất mộ âm u thế này, còn có một cái xác đang nhìn nữa, tôi làm được gì?" Tôi bực bội, bụp một cái vào đầu Hưng lùn.

"Làm được!" Hưng lùn tiếp lời.

"Ôi chao, chú còn thích nói tiếp nữa phải không?" Tôi suýt chút nữa là đạp Hưng lùn xuống mộ, cũng may là ông ấy người nhỏ tránh được.

Ông ấy vừa tránh đi, tôi lại lôi cổ ông ấy lại: "Đi, đi cởi giày cho xác đi."

Hưng lùn nhìn cái xác kia, rụt cổ lại, có vẻ rất sợ.

Ông ấy nói cái xác này chắc từ thời trước dân quốc, phụ nữ hồi đó không thể chạm linh tinh vào chân đâu, nghĩa tử là nghĩa tận, vẫn nên để Đới Khiết Doanh đi cởi thì hơn.

Tôi nói không chờ được nữa, cô ta đi thay đồ rồi, không biết khi nào mới về được. Giờ mà chần chừ lâu lại mất thêm nửa ngày nữa, đêm càng khuya, khu mộ này càng đáng sợ.

Tôi nói vậy là để dọa Hưng lùn, để có thể xong sớm về sớm, có thế nào thì ông ấy cũng phải gồng lên mà làm, nhưng tôi biết đó không phải vấn đề của cái xác mà là do quản gia bày trò.

Chân mèo do ông ta bỏ vào, thi hương ma ngẫu cũng là do ông ta móc vào váy Đới Khiết Doanh, mục đích là để ngăn tôi xăm cho xác chết. Cũng may lão thiên sư chỉ cho tôi mấy câu, không thì thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Tôi không biết quản gia này là người hay quỷ, nhưng ông ta rất âm hiểm, hơn nữa có vẻ còn biết rất nhiều âm thuật.

Hưng lùn vẫn không chịu, hỏi vì sao tôi không cởi mà cứ bắt ông ấy làm?

Tôi nói tôi là đàn ông bình thường, chắc chắn cái xác này sẽ không vui nếu bị tôi chạm vào, nhưng Hưng lùn thì khác, ông ấy là người lùn, có thể tính là khuyết tật một nửa, cũng giống như thái giám vậy. Ông ấy chạm vào xác nữ chắc không có vấn đề gì lớn đâu.

Những gì tôi nói đều là sự thật, Hưng lùn không thể cãi lại được, đành phải nghe theo lời tôi.

Ông ấy cẩn thận lại gần chân xác nữ, sau đó cởi giày của cái xác ra. Nhưng kỳ lạ là ông ấy không cởi được, giày như dính liền vào chân, hoàn toàn không thể tách rời.

Mẹ kiếp, thứ này có cần phải kỳ quái như vậy không, giày của người chết mà không thể cởi ra được, đúng là gặp quỷ.

Bạn đang đọc Xăm Quỷ của Giang Nam Đạo Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.