Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán net Thiên Địa

Phiên bản Dịch · 1673 chữ

Lên tầng hai, Trần mù niệm khẩu quyết rồi bấm đốt tay: "Chết rồi, lão thiên sư, hình như Đường Vân xảy ra chuyện rồi."

Tôi sửng sốt, Trần mù lợi hại vậy sao? Cái này mà cũng tính ra được?

Lão thiên sư sầm mặt, cau mày lo lắng. Ông ấy nói nếu Đường Vân xảy ra chuyện, mấy kẻ đó quay về thì hỏng hết.

Tôi không biết họ đang nói gì, vội hỏi mấy kẻ đó là ai? Ông tôi không còn thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Lão thiên sư không trả lời mà hỏi tôi một cách bí hiểm, rằng bố mẹ tôi có từng quay về tìm tôi không?

Tôi lắc đầu, nói hai mươi năm nay tôi chưa từng gặp bố mẹ lần nào.

Lão thiên sư nghe vậy thì thở phào thấy rõ, tôi lại càng thấy lạ, chẳng lẽ bố mẹ tôi là phường gian ác ghê gớm lắm hay gì?

Lúc này tôi nhớ đến lời dặn của ông tôi, nếu bố mẹ đến tìm tôi thì nhất định phải giết chết họ, sau đó thiêu xác họ thành tro.

Rốt cuộc bố mẹ tôi làm sao? Vì sao phải làm như thế? Tôi muốn hỏi lão thiên sư, có lẽ họ sẽ biết được vài chuyện, nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, lão thiên sư đã biết tôi muốn nói gì rồi, còn vội vàng ngắt lời tôi.

"Cháu à, bây giờ vẫn chưa đến lúc, sau này cháu sẽ biết thôi. Cụ thể ông cháu đã xảy ra chuyện gì, cháu có thể nói cho bọn ta nghe không?" Lão thiên sư hỏi.

Tôi cũng không giấu giếm gì, kể lại chuyện xảy ra trước đó với lão thiên sư.

"Tôi bảo rồi, với bản lĩnh của Đường Vân thì không lý gì lại xảy ra chuyện được, hóa ra là vì cứu cháu." Trần mù như bừng tỉnh.

Lão thiên sư gật đầu, nói xăm quỷ thực sự rất kỳ lạ, hơn nữa xăm cho ma quỷ là đại kị, ngàn quỷ vây nhà quá đáng sợ, cũng may là Đường Vân, nếu là ông ấy hoặc Trần mù thì chắc đến mảnh xương cũng không còn.

"Cháu à, cháu cứ yên tâm kiếm tiền, bắt buộc phải kiếm đủ một trăm triệu trong vòng ba năm để cứu ông cháu ra, không thì sẽ có nhiều người chết lắm." Lão thiên sư nói với tôi đầy hàm ý.

Tôi ngơ ngác, rồi lại làm sao nữa? Nếu ông tôi có mệnh hệ gì thì sẽ có rất nhiều người chết sao?

Lão thiên sư và Trần mù làm tôi không hiểu đầu cua tai nheo gì, dường như có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra, nhưng cần ông tôi ngăn cản, nếu không thì sẽ có rất nhiều người chết.

Còn là chuyện gì thì lão thiên sư không nói cho tôi biết, Trần mù lại càng im thin thít. Hai ông già này, tôi chỉ muốn đạp cho mỗi người một cái.

Lão thiên sư nói bây giờ tôi chưa cần biết, với năng lực của tôi thì cũng không xử lý được. Chỉ cần kiếm tiền là được, nếu cần giúp đỡ gì thì ông ấy sẽ bảo đồ đệ sang hỗ trợ.

Tôi còn muốn hỏi thêm nhưng lão thiên sư lại xua tay ra hiệu tôi đừng hỏi nữa, ông ấy sẽ không nói đâu. Lúc sau, lão thiên sư lại chuyển chủ đề về nhà họ Đới.

"Nhóc, mai khi cháu xăm cho xác chết nhớ phải để ý một người." Lão thiên sư nói.

"Để ý ai ạ?"

"Cẩn thận quản gia nhà họ Đới, hắn ta là quỷ!" Lão thiên sư vừa cau mày vừa nói, "Trước mặt bao nhiêu người hành nghề âm như thế mà không mấy ai phát hiện ra, con quỷ này không đơn giản."

Tôi sửng sốt, không hiểu quỷ mà lão thiên sư nói là quỷ thật hay là nội gián? Còn nữa, ban nãy đứng cả buổi trời mà tôi còn chưa biết ai là quản gia.

"Lão thiên sư, quỷ mà người nói là..."

"Quỷ thật, quản gia thực sự chắc đã chết rồi, khi đó ta cũng chưa nhìn ra, may là có lão Trần. Mũi ông ấy thính lắm, ông ấy ngửi ra trên người quản gia đó có âm khí, chứng tỏ đã là người chết rồi, nhưng hắn ta vẫn có thể đi lại và nói chuyện tự do, chứng tỏ là quỷ." Lão thiên sư trả lời.

Quỷ thật? Cha mẹ ơi con quỷ này giỏi thế, đến lão thiên sư mà cũng giấu được, những người khác chắc cũng không phát hiện ra. Nếu không phải Trần mù mắt mù mũi thính thì chắc không ai phát hiện ra được thật.

Tôi phải cẩn thận con quỷ này một chút! Xem ra hai triệu kia không dễ lấy rồi, trong nhà họ Đới có một con quỷ, chứng tỏ có khả năng việc này có nguy hiểm, tôi phải cẩn thận rồi.

Tôi hỏi Trần mù khi đó vì sao không vạch trần hắn ta luôn? Có lẽ con quỷ đó chính là kẻ chủ mưu, Thất Sát trận là do hắn ta dựng lên.

Trần mù cười to, ông ấy khua tay: "Cậu nhóc, biết cái gì gọi là muốn bắt cá to thì phải thả dây dài không? Nhóc cứ xăm của nhóc đi, những cái khác thì đừng lo, cẩn thận một chút là được."

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, đằng nào thì tôi cũng chỉ có hứng thú với tiền, không hề muốn bị cuốn vào ân oán gia tộc gì cả.

Nói đến đây, Trần mù và lão thiên sư chào từ biệt. Xuống lầu rồi, ông ấy dặn Tô Tình sau này không đi tu hành cũng được, nhưng bắt buộc phải giúp tôi giải quyết vấn đề.

Tô Tình không muốn, chu cái mỏ ra, nhưng lời thầy không thể không nghe, cô ả chỉ có thể đáp một tiếng "ừm" coi như đã hiểu.

Trần mù và lão thiên sư về rồi, Tô Tình định chuồn đi, tôi bèn kéo chùm tóc đuôi ngựa của cô nàng lại.

"Đau, làm gì thế con chuột chết tiệt này? Anh ngứa đòn à?" Tô Tình vùng ra rồi lườm tôi.

Tôi bảo tối nay cô đừng hòng đi, tôi xem giờ thấy đã hai giờ sáng rồi, bèn bảo cô ta đi cùng tôi đến quán net, ở đó có "đồ không bình thường" cần chúng tôi xem thử.

Có Tô Tình đi cùng sẽ tốt hơn, tôi không biết quán net đó có gì, nếu thực sự là hoàng bì tử thì tôi và Hưng lùn không thể xử lý được.

Tô Tình muốn từ chối, tôi lại nhắc lại lời lão thiên sư vừa nói ban nãy, cô nàng ỉu xìu. Ban nãy đưa tôi trà trộn vào khu mộ tổ nhà họ Đới đã gán nốt hai mươi nghìn tệ, nhưng cô nàng vẫn không thoát nổi lòng bàn tay tôi.

"Con chuột chết tiệt này, đừng hòng sau này tôi còn đến chỗ anh, dám bắt tôi làm việc cho anh à, hừ!" Tô Tình chống nạnh cằn nhằn, nhưng tôi nào để ý được nhiều thế, kéo thẳng cô nàng đi.

Lần theo địa chỉ, ba người chúng tôi tìm đến quán net của lão Trương, nhìn cái tên quán, Hưng lùn không kìm được mà chửi: "Cái tên nghe âm binh thế, lão Trương này nghĩ cái gì vậy?"

Có thế nào tôi cũng không ngờ được rằng quán net của lão Trương lại tên là Thiên Địa, cái này cũng có cùng logic giống tiền âm phủ nhỉ? Thông thiên địa!

Mới nghe thì không thấy gì, nhưng nghĩ kỹ lại thì cái tên này sai sai, thảo nào lại xảy ra chuyện.

Ba chúng tôi nghênh ngang đi vào, quả nhiên bên trong quán net không có khách mấy, người ít đến mức đáng thương. Tôi nhìn một vòng, không quá mười người.

Quản lý liếc nhìn bọn tôi rồi hỏi có thông đêm không? Rạng sáng có khuyến mại. Từ sau khi quán net xảy ra chuyện, lão Trương ngày nào cũng có giảm giá, không thì chắc còn không có đến mười người.

Hưng lùn định nói muốn tìm lão Trương thì tôi cản lại, tôi lấy ba máy rồi chờ bà cụ mà lão Trương nói xuất hiện. Lão Trương có ở đây hay không cũng không sao, nhưng quán net ít người thế này, liệu bà ta có đến không?

Tôi lên mạng một lúc, mắt díp lại. Đã ba giờ sáng rồi, Tô Tình nằm bò ra bàn ngáy khò khò, Hưng lùn thì ở bên cạnh xem phim con heo. Ông ấy rúc trong góc trông rất thô bỉ, cũng không sợ bị người ta nhìn thấy.

Tôi bảo ông ấy chú ý một chút, ở đây còn có con gái kia, để người ta nhìn thấy thì không hay.

Hưng lùn bảo nửa đêm nửa hôm, không xem phim này thì làm sao mà tỉnh được, còn hỏi tôi có muốn lấy link không, ông ấy có cả đống.

Tôi bảo ông ấy biến, tôi chính nhân quân tử, sao lại xem thứ này được!

"Muốn tỉnh à, uống bò húc đi, tôi có!" Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên phía sau chúng tôi.

Chúng tôi ngoái lại, phát hiện có một bà cụ đang cười kỳ dị với chúng tôi, trên cổ bà ta có đeo một cái giỏ, bên trong chứa đầy các loại đồ ăn vặt.

"Muốn mua không?" Bà cụ lấy ra một lon bò húc, vẫn mỉm cười với chúng tôi, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên mặt bà ta trông rất kỳ dị.

Tôi và Hưng lùn nhìn nhau, cả hai đều rùng mình, cuối cùng bà ta cũng đến rồi!

Bạn đang đọc Xăm Quỷ của Giang Nam Đạo Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.