Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỉ ổi

Phiên bản Dịch · 1591 chữ

Sau khi người đàn ông đó bị cháy thành tro, tôi mới thở phào, còn Từ Mộng bên cạnh thì bịt miệng để mình không hét lên, sự sợ hãi viết đầy trên mặt.

Cảnh tượng ban nãy thực sự rất đáng sợ, một người đang sống sờ sờ bị đốt thành tro, chỉ riêng sự kỳ dị đó đã đủ để người ta buổi tối mơ ác mộng rồi.

Nhưng vẫn chưa hết, lúc này cái đèn lồng da người kia lại bay lên từ ngoài ban công, ánh lửa trong đèn lồng lúc sáng lúc tối như bóng ma.

Trừ cái lồng đèn ra thì còn từng đợt tiếng bước chân kỳ lạ ban nãy nữa cũng vang lên rất đều từ rìa ban công, cảm giác như càng lúc càng gần.

"Thế... thế này là sao?" Từ Mộng hỏi một cách sợ hãi, tiếng bước chân rất vang, rốt cuộc là ngoài ban công có bao nhiêu người đến vậy?

Nhưng kỳ lạ là tôi không nhìn thấy gì hết, bên ngoài ban công tối om, trừ cái đèn lồng da người ra thì không có lấy một bóng người.

"Chạy!" Tôi quát to rồi kéo Từ Mộng mở cửa ra, chạy điên cuồng ra khỏi khu nhà.

May là ngoài cửa không có gì cả, sau khi xuống cầu thang, chúng tôi chạy điên cuồng ra ngoài.

Lúc này nhìn lên tầng mười lăm, vừa hay có thể nhìn thấy ban công nhà Từ Mộng.

Vì khoảng cách quá xa, lại là buổi tối nên chúng tôi không nhìn được rõ lắm, nhưng vẫn có thể thấy trên ban công chật ních toàn là người. Da đầu tê dại, chúng tôi cũng không dám nhìn nữa, vắt chân lên cổ mà chạy.

Từ Mộng không dám đến chỗ để xe để lấy xe, chúng tôi đành phải bắt một chiếc taxi. Không có chỗ nào để đi nữa, chúng tôi đành phải quay về tiệm xăm.

Về đến nơi, tôi vừa mở cửa ra thì đột nhiên trông thấy cái đèn lồng da người kia. Lần này thì có người xách nó nhưng tôi không nhìn ra là ai. Cả căn nhà tối om, thứ ánh sáng xanh lục tỏa ra từ cái đèn lồng da người như không thể chiếu sáng được.

"Ai? Đừng có ở đó mà giả thần giả quỷ!" Tôi đứng chắn trước mặt Từ Mộng.

"Ha ha, có vui không?"

Căn nhà vọng lại tiếng của Quỷ bà, sau khi mắt quen với bóng tối, dường như tôi có thể nhìn thấy được một chút rồi.

Có người ngồi trên sofa, còn có một người đứng bên cạnh cầm đèn lồng, nhưng cho dù tôi mở to mắt ra như thế nào thì cũng không thể nhìn rõ được mặt họ.

"Được đấy, phá được cả người giấy của ta cơ, bản lĩnh không nhiều nhưng đầu óc rất thông minh." Quỷ bà nói tiếp.

"Hừ, bà đừng có ở đây giở trò nữa, tôi không sợ đống người giấy của bà đâu." Tôi hừ lạnh, sau đó nắm chặt lấy tay Từ Mộng chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào.

Quỷ bà này thực sự rất lợi hại, không đấu lại được thì tôi chỉ có thể chạy thôi, hi vọng Tô Tình sẽ mời được đại sư huynh gì đó của cô nàng về.

"Ha ha, cậu yên tâm, ta chỉ chơi với cậu chút thôi, nếu ra tay thật thì hai người chết lâu rồi." Quỷ bà cười một cách coi thường. Bà già chết tiệt này đúng là ngông cuồng.

"Không cần phải căng thẳng, tối nay ta cho hai người xem một cái đĩa, xem xong rồi quyết định xem có nên sinh đứa bé đó ra không! Được rồi, hôm nay chơi đến đây thôi!" Quỷ bà nói xong, đèn lồng da người tắt sau một tiếng "phụp", căn nhà lại chìm vào sự yên tĩnh chết chóc.

Hình như... bọn họ đi rồi? Mẹ kiếp rốt cuộc là người hay quỷ vậy? Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao bà ta tên là Quỷ bà rồi.

Tôi bật đèn trong nhà lên, quả nhiên sofa đã không còn ai, chỉ còn lại một cái đĩa CD. Cũng may là máy tính của tôi có ổ đĩa, có thể mở được, tôi và Từ Mộng bèn lên tầng hai bật máy tính lên xem cái đĩa đó.

Khi nhìn thấy nội dung cái đĩa, mặt Từ Mộng tái mét, còn tôi thì xấu hổ nhìn đi chỗ khác.

Nội dung trong cái đĩa này đều là quay trộm, còn Từ Mộng là nữ chính thì có vẻ hoàn toàn không biết gì, tất cả những gì chị ấy làm với khách trong phòng đều bị quay lại, hơn nữa còn không chỉ với một vị khách.

Nếu những thứ này bị phát tán lên mạng, vậy thì Từ Mộng còn sống thế nào? Tuy chị ấy làm nghề này, nhưng nếu bị phát tán ra ngoài thì làm sao mà chịu được!

Tôi tức giận, đấm lên bàn phím. Không ngờ Quỷ bà lại có thể bỉ ổi đến trình độ này, thủ đoạn gì cũng dùng được, bà ta có còn là người không?

Từ Mộng sợ, chị ấy ngồi bệt xuống sàn, mắt rưng rưng lệ.

"Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc bọn họ là ai? Vì sao phải uy hiếp chị đến mức này?" Từ Mộng suy sụp gào lên, tôi đành phải nói lại việc nhà họ Lâm với chị ấy. Mọi thứ đều là âm mưu, bọn họ muốn lợi dụng chị ấy để sinh ra đứa con với người chết, nối dõi tông đường cho nhà họ Lâm.

Từ Mộng nghe xong thì càng sợ, chị ấy nhìn tôi và hỏi: "Chúng ta có đấu lại nổi bọn họ không? Hay là mình chịu thua đi, sinh thì sinh, đằng nào cái mạng chị cũng bỏ rồi, sống được thì cố gắng không chết, sau này có vấn đề gì thì tính sau."

Từ Mộng bắt đầu khuất phục rồi, chị ấy nghĩ mình thân phận thấp hèn, sức thì yếu, làm sao đấu lại được Lâm lão gia có tiền có thế?

Tôi ôm chặt lấy chị ấy, không nói gì cả, còn chị ấy thì tựa vào lòng tôi khóc mãi khóc mãi rồi ngủ thiếp đi.

Hôm sau, khi tôi tỉnh lại, Từ Mộng đã biến mất. Trên bàn có một mảnh giấy ghi: cậu đừng lo chuyện của chị nữa, chị sẽ sinh đứa bé đó ra, đằng nào thì Lâm lão gia cũng sẽ không bạc đãi chị, chưa biết chừng nửa đời còn lại chị không cần phải lo nghĩ gì nữa, thế thì có gì mà không làm?

Trên mảnh giấy này có dấu nước mắt, có thể tưởng tượng được chị ấy đã không cam tâm như thế nào khi viết nó ra.

Sinh con cho người chết rất nguy hiểm, lỡ mà chết thì Lâm lão gia có cho bao nhiêu tiền cũng vậy, không phải Từ Mộng không biết, nhưng chị ấy hết cách rồi, chỉ có thể khuất phục. Chị ấy viết cái này là để tôi không xen vào nữa, sợ liên lụy đến tôi.

Mẹ kiếp, tôi cứ phải xía vào chuyện này đấy, làm gì có chuyện ức hiếp người ta như thế chứ? Có tiền thì giỏi à? Lại còn giở thủ đoạn bỉ ổi như vậy nữa, tôi ghét nhất là loại người như thế.

Nhưng muốn chơi với loại người này thì phải kê cao gối nghĩ cho kỹ, bây giờ tôi phải đi tìm Hưng lùn, tối qua ông ấy tắt máy suốt, tôi sợ ông ấy xảy ra chuyện.

Đến biệt thự của Hồ Băng Băng rồi, tôi bắt đầu ấn chuông, người mở cửa là Hồ Băng Băng, chị ta vừa thấy tôi đã nói cuối cùng cũng đến, hôm nay sẽ xăm cho chị ta phải không?

Tôi nói, xăm quỷ chưa vội, sau đó hỏi chị ta Hưng lùn có ở chỗ chị ta không?

Hồ Băng Băng cho tôi một nụ cười hàm ý rồi gật đầu, sau đó dẫn tôi lên tầng hai.

Đến trước một căn phòng, Hồ Băng Băng gõ cửa, nhưng người mà chị ta gọi không phải Hưng lùn mà là Chu Lệ.

Chu Lệ là trợ lý của Hồ Băng Băng, hôm qua có gặp trên xe rồi, mặt mũi cũng được, nhưng dáng người thì cực kỳ đẹp.

Tôi thắc mắc, không phải tìm Hưng lùn à? Sao lại gọi Chu Lệ?

Vài giây sau, Chu Lệ mặc váy ngủ đi ra, tóc chị ta vắt sang một bên, cơ thể nảy nở ẩn dưới lớp váy ngủ trông rất có cảm giác.

"Sao rồi? Phục vụ chú Hưng chu đáo chứ?" Hồ Băng Băng cười.

Chu Lệ khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Hưng lùn bên trong rồi mỉm cười hàm ý với Hồ Băng Băng.

"Hôm nay dậy chắc chân vẫn còn run lắm!"

Nói xong, Chu Lệ đi xuống, Hồ Băng Băng cũng đi xuống theo, nói là sẽ chờ chúng tôi dưới nhà.

Mẹ nó chứ, bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu nụ cười đầy hàm ý của Hồ Băng Băng có nghĩa là gì rồi. Hưng lùn này không đáng tin chút nào, bảo ông ấy đến đây điều tra căn biệt thự và Hồ Băng Băng, thế mà lại đi ngủ với gái!

Bạn đang đọc Xăm Quỷ của Giang Nam Đạo Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhaCoNamConMeo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.