Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1401 chữ

Bạn đồng môn kéo chàng ra ngoài, Vệ Thành bỗng nhớ ra, nói còn muốn về phòng một chuyến, lấy chút đồ.

"Lấy cái gì vậy?"

Vệ Thành không nói thêm gì, chắp tay bảo người chờ một chút, chàng trở về phòng ngủ lấy bạc từ chỗ giấu tiền. Nửa năm nay, Vệ Thành lại tiết kiệm được không ít tiền, kiếm được bạc, hơn nữa bình thường không có cơ hội ra khỏi học đường để mà dùng, nên hầu như đều cất giữ lại. Bây giờ Mật Nương tới đây, chàng muốn mang theo để mua thêm vài thứ, vừa rồi chàng phát hiện Mật Nương chỉ mang theo một tay nải hành lý không lớn, có lẽ cũng chỉ đủ vài bộ váy áo thay trên đường, cộng thêm chút bánh bột ngô để ăn, nàng cái gì cũng thiếu.

Vệ Thành sợ Khương Mật ở bên ngoài chờ quá lâu, cất túi tiền rồi nhanh chóng đi ra ngoài, chàng gặp bạn đồng môn trong học đường, hai người cùng nhau ra ngoài.

Khương Mật đã từ trước cửa lớn di chuyển một chút sang bên cạnh, nghe thấy cửa bên kia có tiếng bước chân, nàng giương mắt nhìn sang, thì thấy Vệ Thành và một nam thanh niên khác cũng mặc áo dài giống chàng.

Không đợi Khương Mật hỏi đó là ai, Vệ Thành chủ động giới thiệu một phen, nói là bạn học đồng môn ở phủ học của mình, họ Lâm, người bản địa Túc Châu. Sau đó xoay người lại giới thiệu với bạn: "Đây là nương tử ta, Khương thị. ”

"Ôi chao, đây là đệ muội đấy à? Đã được nghe nói qua rất nhiều lần, hôm nay mới được gặp, ta không kịp chuẩn bị lễ vật gặp mặt, xin lượng thứ nhé.”

Trước mặt người ngoài Khương Mật có chút ngượng ngùng, nàng gọi một tiếng Lâm đại ca, nói không cần.

"Cũng đừng đứng ở đây nói chuyện, đi thôi, đến nhà ta đi."

Bạn đồng môn họ Lâm dẫn đường phía trước, Vệ Thành mang theo Khương Mật đi chậm đằng sau, vừa đi vừa giải thích tình huống cho Khương Mật. Nói còn phải ở phủ thành mấy ngày, sợ nàng một mình ở nơi khác sẽ xảy ra chuyện, mấy ngày nay tạm thời ở nhờ nhà Lâm huynh. Họ Lâm nghe xong cũng quay đầu đáp một câu, trước đó hắn đã nói với người nhà, chắc phòng ốc cũng đã được thu dọn xong.

"Vậy phiền toái tẩu tử..."

"Phiền toái cái gì? Đệ muội chỉ cần an tâm vào ở, nhà ta cái khác thì không có, chỉ được cái rộng rãi, vẫn còn có mấy gian phòng trống. ”

Họ Lâm một đường đưa người về đến nhà hắn, giữa đường Vệ Thành muốn dừng lại mua chút đồ, nhưng ngại để bạn đồng môn chờ quá lâu, liền đưa Khương Mật qua nhà trước, lát nữa chàng đi một chuyến mua đồ đưa đến Lâm gia sau. Thật ra trong lòng bạn đồng môn cũng không khỏi tò mò, muốn biết nương tử Vệ Thành chạy một đường xa xôi như vậy để làm cái gì, chẳng qua không tiện hỏi, mới không nhiều lời. Chỉ ở trong lòng thắc mắc hai tiếng, tuy rằng trên đường bôn ba nên nhìn tiều tuỵ, nhưng bộ dáng Khương thị rất là không tầm thường. Chỉ nhìn qua loa một lần, cảm thấy chỗ nào cũng rất đẹp mắt, khó trách ở phủ thành này Vệ Thành không bao giờ liếc nhìn người ngoài một cái, thì ra trong nhà đã có kiều thê.

Nhớ tới vị này vừa mới sinh con. Rồi lại nghĩ tới nương tử nhà mình, ban đầu cũng có dáng người yểu điệu, nhưng từ sau khi sinh một đứa con thì tất cả đã trở thành quá khứ, sau khi nàng mang thai thì bắt đầu mập lên, sau đó ở cữ vẫn tiếp tục mập, không gầy đi được nữa...

Vệ Thành và Khương Mật cũng không biết vị Lâm đồng môn này đã liên tưởng đến tận dáng người nương tử hắn, hai người lúc đầu yên lặng không tiếng động đi theo, bởi vì có chút khoảng cách, nên cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Vệ Thành bắt đầu, hỏi nàng ngồi xe ngựa có quen không.

" Sao Tướng công biết thiếp ngồi xe ngựa?"

" Nếu nàng không đi xe ngựa thì sao lại đến được phủ thành?"

"Vâng." Nàng mỉm cười nói rằng mình không quen lắm.

"Trên đường có xóc nảy không? Ta đã bảo nàng đừng đến cũng được, đi xa thật sự rất khổ cực.”

Khương Mật nói rất tốt: " Đi chuyến này thiếp mới hiểu được mỗi lần tướng công ra ngoài cùng với về nhà là cảm giác như thế nào, làm khó cho chàng một đường bôn ba vất vả mà vẫn còn có thể thu thập chỉn chu lúc về đến nhà, chắc là sợ chúng ta lo lắng nên ở trên trấn nghỉ ngơi hồi phục đúng không? ”

Vệ Thành không trả lời mà hỏi ngược lại, trực tiếp chuyển đề tài: "Trong nhà thế nào? Cha mẹ mọi chuyện ổn chứ? Còn Nghiên Mực thì sao? ”

"Đều rất tốt, Nghiên Mực thân thể chắc nịch, nhìn mập mạp trắng nõn, hắn rất dễ trông coi, không thích khóc, chỉ khi đói bụng mới oa lên hai tiếng, bình thường không phải đang ngủ thì cũng là mở to mắt nhìn chung quanh, nếu không có ai thì tự một mình ngây ngốc. Nương nói hắn thừa hưởng hết nét đẹp của chúng ta, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ rất tuấn tú. Còn nói Nghiên Mực sinh ra đã có một khuôn mặt hiếu thuận, khẳng định là một hài tử tốt... Tướng công chàng nếu không về nhà sợ là sẽ bị thất sủng đấy. ”

Vệ Thành nghe xong cũng cảm thấy mình sắp bị mất địa vị rồi.

Không riêng gì nương, mà ngay cả nương tử cũng thế, mở miệng là tiểu tử thúi kia, nhìn ra được là nàng nhớ thương hắn nhiều lắm.

Đồng môn họ Lâm đi ở phía trước, vừa đi vừa nghe, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, hắn quay đầu lại nháy mắt với Vệ Thành, hỏi: "Vệ huynh, con trai ngươi tên là Nghiên Mực à? Ai đặt tên thế? ”

Vệ Thành nói: " Là ta đặt lúc về nhà vào dịp Tết, Lâm huynh thấy thế nào? ”

Không thể nói lời thật được.

Chàng đã nói là do mình đặt, nên không thể nói ra lời thật lòng được, Lâm huynh trầm tư một lát, rồi chắp tay nói: "Rất tốt. Rất tuyệt vời.”

Vệ Thành:...

Nghe kiểu gì cũng thấy hắn khen không chân thành, trong lòng Vệ Thành vẫn biết rõ, nương đã nói rất nhiều lần, nói đàn ông Vệ gia không có ai biết đặt tên, cái tên này của chàng đã coi như không tệ. Gọi cũng thuận miệng mà cảm giác rất thân thiết, cũng có ý nghĩa.

Nói thêm vài câu là đến nhà, Lâm gia đóng cửa, Vệ Thành và Khương Mật đứng ở bên ngoài, để Lâm huynh tiến lên gõ cửa.

Nghe thấy bên trong hỏi ai?

"Ta!"

Đồng môn đáp một tiếng, cửa nhà hắn rất nhanh mở ra, người mở cửa là một phụ nhân có thân hình tròn trịa, hỏi: "Còn chưa đến nghỉ tuần sao chàng lại trở về? ”

"Lần trước ta đã nói chuyện đó với nàng rồi mà, quên rồi sao?"

Lúc này phụ nhân đứng ở bên trong cửa cũng chú ý tới Vệ Thành và Khương Mật, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, nàng vội vàng gọi người vào. Vệ Thành chào một tiếng tẩu tử, Khương Mật cũng gọi theo, rồi hai người bọn họ mới đi theo vào viện.

Vệ Thành không ở lại Lâm gia lâu, chàng chỉ nói mấy câu với Khương Mật, ôm ấp thân thiết một chút, liền đi ra ngoài. Vệ Thành đi mua vài thứ, tới cửa hàng lương thực mua bột mì, gạo đưa đến Lâm gia, nhờ tẩu tử Lâm gia chăm sóc Khương Mật.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.