Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1213 chữ

Vệ Thành vừa qua năm mới đã đi, chắc là đã sớm đến học đường, như mọi lần, sau khi đến nơi, chàng sẽ cất đồ đạc trước, sau đó trải ra một tờ giấy, cầm bút viết thư cho người nhà báo bình an. Lẽ ra lá thư này nên đến rồi, bây giờ còn chưa thấy tới không biết có phải trên đường đi thương đội bị trì hoãn hay không?

Khương Mật tính toán, hai ngày trước nàng đã chờ mong thư nhà của Vệ Thành, vẫn còn chưa đợi được.

Hôm nay vẫn không nhận được, lại qua mấy ngày nữa, đến ngày nghỉ tuần của học đường trên trấn, Vạn đồng môn mới cầm thư đã được đưa tới chỗ hắn, thay Vệ Thành chạy một chuyến đến nhà chàng ở Hậu Sơn thôn. Lúc hắn tới, Ngô thị đang cầm dao băm cỏ heo, Khương Mật vừa từ chuồng gà đi ra, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, nhìn thấy người đứng ở ngoài cổng.

"Có phải là có thư của tướng công của ta không?"

"Không sai, hẳn là thư báo bình an Vệ huynh viết cho các ngươi, thúc thẩm đâu? Không ở nhà sao? ”

Ngô thị nghe thấy tiếng nói chuyện, bà buông đao xuống, đi ra ngoài. Đi ra nhìn, quả nhiên là Vạn tiểu tử, bà vừa gọi người đi vào, vừa bảo Khương Mật đi nấu chút nước, pha cho hắn chén trà, lau tay muốn đi ra ruộng, chuẩn bị gọi lão già trở về. Đối với mấy người ở Hậu Sơn thôn mà nói, thư nhà Vệ Thành gửi về từ học đường là món ăn tinh thần của bọn họ, mỗi lần đến thời điểm chuẩn bị có thư, trong lòng ba người đều ngóng trông, sau khi nhận được bọn họ lại cao hứng thêm mấy ngày, làm cái gì cũng thấy vui vẻ.

Chờ mẹ chồng đi truyền lời, Khương Mật đun một ấm nước pha trà cho Vạn đồng môn, pha trà xong, nàng mang theo một cái ghế, ngồi xuống cách đó vài bước chân.

Vạn đồng môn nhìn bụng nàng, nhắc nhở cẩn thận một chút, hỏi "Mấy tháng rồi? ”

"Hơn tám tháng."

"Vậy chắc là sinh vào tháng tư?"

" Đoán khoảng cuối tháng tư."

" Lúc đó chúc mừng Vệ huynh có quý tử, phải mời chúng ta uống hai chén đấy nhé." Nói xong chính hắn cũng nhớ tới Vệ Thành năm nay trước khi thu hoạch không về nhà được, giơ tay vỗ vỗ ót, "Nhìn ta xem, quên mất năm nay còn có kỳ thi hương, đến lúc đó Vệ gia song hỷ lâm môn, không thể chỉ bày tiệc rượu thôi được, phải làm một cái tiệc cơ động mới phải.”

Khương Mật nghe xong cũng chỉ cười, làm sao trả lời được?

Ở nông thôn chỉ sinh nhi tử mới bày tiệc rượu, sinh nữ nhi thì không thấy nhà ai làm, hiện tại nàng cũng không biết là nam hay nữ. Về phần song hỷ lâm môn, một hỷ khác là Tam lang trúng cử, cũng khó nói.

Khương Mật không trả lời được, Ngô thị trở về nói chuẩn, nói nếu thật sự là song hỷ lâm môn, đương nhiên phải làm một cái tiệc cơ động, náo nhiệt một phen!

Khương Mật muốn đứng lên nhường ghế cho mẹ chồng Ngô thị, Ngô thị xua tay để nàng ngồi xuống, đừng lộn xộn, bụng to như vậy. Khương Mật cười cười, hỏi: "Cha đang bận rộn ở mảnh ruộng xa nhất ạ? ”

" Ừ! Ta kéo cổ họng gọi vài tiếng ông ấy mới nghe thấy mà đáp ứng lại, lão đầu tử đúng là nghễnh ngãng. ”

Vệ phụ chạy về, nghe được câu này: " Bà đừng có nói bậy! ”

......

Bức thư này của Vệ Thành chủ yếu là báo bình an cho gia đình. Chàng nhắc tới chuyện vừa trở lại học đường phát hiện bầu không khí thay đổi, có lẽ là do năm nay có khoa cử, dù sao ba năm mới có một cơ hội, bạn cùng lớp ai ai cũng đều rất liều mạng, muốn trúng cử. Trong thư, Vệ Thành không nói chắc chắn gì cho người nhà, chỉ nói mình sẽ cố gắng, cũng nhắc tới chuyện lúc lá thư này đến, nương tử chắc đã mang thai tám tháng, nhắc nhơt nàng ngàn vạn lần cẩn thận, mùa xuân, thôn Hậu Sơn thường xuyên có mưa phùn miên man, đối với trồng hoa màu mà nói là chuyện tốt, dù sao mưa xuân quý như dầu mà, nhưng Khương Mật đang bụng lớn tám tháng, cẩn thận một chút, ra vào phải chú ý, ngày mưa tốt nhất là ít ra ngoài.

Thường ngày, chàng không như vậy, chỉ có lá thư này phá lệ dông dài, Khương Mật nghe cũng ngượng ngùng, Vạn đồng môn sau khi đọc xong đem thư đưa đến tay Vệ phụ, cười cười nói: "Ta cũng thấy Vệ huynh đối với người nhà có bao nhiêu vướng bận, tẩu tử phải bảo trọng thân thể. ”

Khương Mật nói: " Còn phải phiền toái Vạn huynh đệ, thay chúng ta trả lời mấy câu, cũng báo cho tướng công một tin bình an.”

" Được, được."

Ngô thị cũng nói phiền toái hắn như vậy, không biết nên cảm tạ như thế nào.

Vạn đồng môn thành thật nói, hắn cũng không phải làm không công, mỗi lần Vệ Thành đều gửi hai phong thư, một cho người trong nhà, một cho hắn, sao chép đề mục của phủ học học quan trong thời gian gần đây, để hắn tham khảo. Đừng nhìn chỉ là mấy đề mục, cái này thực sự rất cần thiết, bạn đồng môn đều tranh nhau mượn đọc, mỗi lần xem xong đề mục cũng sẽ tự mình cân nhắc, viết một hai bài viết.

Giữa hắn và Vệ Thành không phải đơn phương nhờ vả, coi như có qua lại, chỉ là việc này Vệ Thành không nói với người trong nhà, Vạn huynh đệ trước kia cũng không đặc biệt nhắc tới.

Thư nhà gửi cho Vệ Thành thì đơn giản hơn nhiều, không giống như năm ngoái nói đến thu hoạch mùa màng, mà chủ yếu nói về khí hậu năm nay, tình trạng sức khỏe của người trong nhà, gần đây đang bận cái gì... Khương Mật đáp ứng chàng sẽ chăm sóc tốt cho mình và đứa bé trong bụng, để chàng không cần phải lo lắng, chuyên tâm chuẩn bị thi.

Lúc gửi thư đi, Khương Mật đã hơn tám tháng, vợ Đại Lamg cách vách có thai sớm hơn nàng một tháng, lúc này bụng đã tròn vo, có thể sinh bất cứ lúc nào.

Khương Mật mỗi ngày đều ngóng trông động tĩnh bên cách vách, thấy nàng l chờ mong, Ngô thị thở dài nói đừng nóng vội, phải mang thai đầy đủ, dưa chín mới có thể ăn. Ngô thị hỏi lại Vệ Đại Lang một lần nữa, hỏi hắn có sắp xếp bà đỡ không? Đừng đến ngày sinh mới nhớ tới mà tìm người.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.