Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1812 chữ

Thời điểm sắp tới kinh thành, có thể cảm thấy rõ ràng đoàn xe từ trên xuống dưới ai cũng cao hứng, chuyến đi này rốt cục cũng đã hoàn thành. Tuy rằng bọn họ không ở kinh thành được lâu, một thời gian nữa thương đội sẽ kéo hàng về, nhưng ít nhất mấy ngày sau không cần vất vả, có thể thả lỏng một chút.

Vệ Thành cùng bạn đồng môn Quách cử nhân tâm tình phức tạp hơn một chút.

Đối với bọn họ mà nói, hiện tại đã đi đến ngã ba vận mệnh, bây giờ là giữa tháng hai, sau khi tìm được chỗ dừng chân ở kinh thành, nghỉ ngơi không bao lâu kỳ thi mùa xuân sẽ mở. Kỳ thi mùa xuân, người đọc sách trên khắp cả nước đều ao ước, sắp đến rồi.

Nếu có thể trúng thì xuân phong đắc ý áo gấm về quê, thi trượt cũng phải về, ngoài ta còn phải mang theo thất vọng xấu hổ mà về thôi.

Nói đến Vệ Thành, trong lòng chàng biết ở tuổi này mà đỗ cử nhân đã là rất hiếm có, muốn tiến thêm một bước nữa càng khó như lên trời. Nhưng chàng vẫn mang theo hoài bão hi vọng không ngại mệt mỏi bụi đường chạy tới kinh thành. Năm ngoái sau khi thi hương, nghỉ ngơi vài ngày, sau đó Vệ Thành không hề lười biếng, chuyên tâm đọc sách luyện chữ chuẩn bị cho kỳ thi. Trên đường bắc thượng chàng cũng không hề để ý du sơn ngoạn thủy, vẫn luôn đọc sách hoặc cân nhắc vấn đề, có khi vì quá mải mê mà cả nửa ngày cũng không để ý nói chuyện với Mật nương, Vệ Thành vô cùng áy náy vì chuyện này,.

Thành thân ba năm, Khương Mật phụng dưỡng song thân, lo liệu gia sự, mang thai mười tháng sinh cho chàng một tiểu nhi tử, còn theo chàng bôn ba khắp nơi.

Vệ Thành tự hỏi mình nợ nàng rất nhiều.

Trên đường, các đại lão gia trong thương đội bao gồm cả Quách đồng môn đều rất mệt mỏi, trong xe ngựa không gian nhỏ hẹp, có đôi khi nửa phải ở bên trong cả nửa ngày không được xuống. Nói chuyện thì thời gian sẽ qua nhanh hơn một chút, nhưng Vệ Thành nói chuyện với Khương Mật không nhiều lắm, chàng đọc sách, Khương Mật nếu không tựa vào bên cạnh ngủ gật, thì là nhìn ra khe cửa, ngắm phong cảnh non nước bên cạnh quan đạo tự suy nghĩ mọi chuyện.

Đối với nàng, đường đi khô khan, nhàm chán, còn thường xuyên bị lo lắng sợ hãi, nhưng nàng lại không có một tiếng oán giận.

Nàng chỉ phát tác một lần, là chuyện tướng công thiếu chút nữa bị cướp đi ở Than Đá thành.

Ngày mười bảy tháng hai, thương đội thuận lợi đến kinh thành, Vệ Thành cùng bạn đồng môn Quách cử nhân đưa tiền vất vả cảm ơn mọi người, bọn họ có đi hỏi thăm một chút, thời điểm này khách điểm tốt một chút đã kín phòng, chỉ còn lại vài gian phòng dùng chung hơi kém, không nói đến điều kiện không tốt, chỉ là Vệ Thành không lên kinh một mình, chàng mang theo nữ quyến, không ngủ được chỗ này.

"Tốt nhất là hỏi thăm xem có thể thuê một tiểu viện hay không, ở khách điếm người qua lại thật sự rất ồn ào, không tốt lắm."

Người đi xa sẽ không tiếc tiền vào những lúc như này, Quách cử nhân cũng nghĩ như vậy "Nhưng bây giờ có thể tìm được tiểu viện không?”

Khương Mật nhìn bọn họ lo lắng, nói: "Hay là chúng ta đi tới chỗ đường hẻo lánh một chút, hỏi thăm xem, không nhất thiết phải là một viện riêng biệt, có thể tìm được một gia đình không tồi ở cũng được, trả tiền chắc sẽ có người đồng ý. ”

Vệ Thành gật gật đầu, nhìn về phía Quách cử nhân.

Quách cử nhân suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng tốt, bọn họ một đường đi một đường hỏi thăm, vận khí dĩ nhiên không tệ, gặp được một nhà thanh tĩnh rộng rãi hơn nữa còn nguyện ý thu lưu bọn họ. Thu tiền không nhiều, chỉ là nhờ vả hai vị cử nhân dành thời gian chỉ điểm cho nhi tử nhà bọn họ một chút

Gia đình cho bọn họ đặt chân họ Phùng, trong nhà có hai viện trước sau, có chút xa xôi, cũng bởi vì ở xa nên yên tĩnh hơn nhiều so với khách điếm, là một nơi thích hợp đọc sách.

Nam nhân Phùng gia tên là Phùng Lương, làm chưởng quầy ở Tập Cổ Hiên, cưới khuê nữ của thân thích bên nhà mẹ đẻ phu nhân đông gia, hai người thành thân mười bốn năm, có hai con. Phùng Lương nguyện ý cho Vệ Thành mượn phòng, bọn họ chỉ muốn nhờ hai vị cử nhân có thể bớt chút thời gian chỉ điểm nhi tử của hắn. Con trai của ông tên là Phùng Du, không biết có phải do đặt tên không tốt hay không, đầu gỗ y như một cây du. Học tập thì rất siêng năng, nhưng không thông suốt, không có thiên phú đọc sách. Ngày bọn Vệ Thành dọn vào đã gặp Phùng Du một lần, hỏi hắn vài câu, hỏi xong hai người liền ăn ý trao đổi ánh mắt. Đứa trẻ này là một người chỉ biết đọc sách chết, không hiểu được ý nghĩa sâu xa, không biết biến hoá văn chương. Trước khi chuyển vào, họ đã nói với Phùng Lương, chỉ điểm thì được, nhưng sẽ không có hứa hẹn gì, có thể học được cái gì thì phải tự nhìn chính mình. Phùng Lương đáp, hắn cũng biết hai người là cử nhân đến kinh thành thi cử, phải bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân, chỉ cần nhi tử có thể được chỉ điểm vài câu là tốt. Hơn nữa, nếu ai trong số họ may mắn trúng tiến sĩ, trở thành môn sinh thiên tử môn sinh, Du nhi cũng được dính ánh sáng, cái nhà này còn có thể tăng thêm một hai phần giá trị. Nhìn hai vị cử nhân còn rất trẻ tuổi, Quách cử nhân nhiều lắm mới ở tuổi nhi lập ( ba mươi). Về phần Vệ cử nhân, chắc chỉ khoảng hai mươi ba bốn. Tuổi này đã có đến kinh thánh tham gia kỳ thi mùa xuân, quả nhiên là tiền đồ vô hạn. Phùng Lương làm chưởng quỹ nhiều năm như vậy, thường xuyên tiếp xúc với người khác, hiểu được đạo lý nhiều bằng hữu, hắn có tâm tư kết giao, đặc biệt nhắc nhở nương tử nhà mình, để nàng ở chung với Khương Mật thật tốt, người ta có khó khăn gì thì chủ động hỗ trợ nhiều hơn. Được nam nhân dặn dò, thái độ của Phùng gia nương tử đối với Khương Mật vô cùng thân thiện, thường xuyên kéo nàng tới tán gẫu, chủ động giới thiệu cho nàng phong tục nhân tình của kinh thành, còn nói đến chuyện quản gia, cả những tâm đắc khi nuôi dạy con cái, nhìn dung mạo Khương Mật thanh lệ nhưng ăn mặc có chút đơn giản, còn dạy cho nàng phương pháp trang điểm phổ biến ở kinh thành. Khương Mật tính tình tốt, không cần quan tâm Phùng gia nương tử nói gì, nàng khen hay chê, luôn kiên nhẫn lắng nghe, nói bản thân mới thành hôn ba năm, con trai còn nhỏ, không mang ra ngoài được.

Hai người qua lại mấy ngày, Phùng Lương hỏi nương tử hắn, trong nhà Vệ Thành là tình huống gì?

Phùng gia nương tử ngẩn người một chút, lắc đầu. Phùng Lương kỳ quái nói: "Không phải nàng nói Khương thị tính tình tốt, nói chuyện rất hợp sao? ” "Đúng vậy, chàng không hỏi ta cũng không chú ý, chỉ biết Vệ cử nhân trong nhà vẫn còn cha mẹ, hắn đã thành thân được ba năm, dưới gối có một đứa con trai, cái khác hình như không nói đến. Tướng công muốn biết? Để ta đi hỏi nàng ấy. ” Phùng Lương xua tay: "Quên đi. ” " Chàng không muốn biết? "Chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ tới nương tử Vệ cử nhân bình thường không nói nhiều, nếu không phải bộ dáng nàng nổi bật thì người khác sẽ không chú ý tới, là một người không đơn giản. Ta bảo nàng kết giao với nàng ấy, hai người ở chung mấy ngày nay, Vệ nương tử có lẽ đã tìm hiểu rõ ràng chuyện nhà chúng ta, vậy mà nàng lại chỉ biết một chút chuyện lông gà vỏ tỏi, quan trọng hơn là nàng ấy không nói một lời gì đến chuyện nhà mình, nàng không cảm thấy kỳ lạ à. ” Phùng gia nương tử nhăn mặt, không hiểu. Phùng Lương liền nói: " Nagf ngẫm lại xem, bọn họ là từ xa đến kinh thành tham gia kỳ thi mùa xuân, đến nơi này không quen không biết ai, có phải nên cẩn thận hay không? Nương tử Vệ gia mặc dù thấy nàng rất tốt, nhưng trong lòng vẫn đề phòng. Lão nhân nói tri nhân tri diện bất biết tâm, có lẽ là sợ chúng ta thăm dò rõ ràng gia cảnh nhà nàng sẽ sinh ra ác ý, cố ý giấu diếm không nói. Nàng như vậy, cho dù thật sự có người nổi lên ý đồ xấu, nhưng không biết rõ nội tình thì sẽ có chút kiêng kỵ. ” " chàng biết..." "Làm sao mà biết được? Bản thân nàng qua lại với người khác nhiều ngày như vậy còn không rõ tài sản của gia đình nhà người ta nữa là ta? ” Thấy nam nhân khen ngợi nương tử Vệ gia, khen nàng là nội trợ hiền lương, Phùng gia nương tử có chút ghen, nói: "Chàng nói như vậy có nghĩa là ta thật lòng đối đãi với nàng, nàng lại đề phòng ta. ” Phùng Lương suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta không chỉ cho họ mượn nhà ở, còn hảo tâm hỗ trợ khắp nơi, người ta cảm thấy mình ân cần quá nên phòng bị một chút cũng là bình thường. Nàng đừng nghe ta nói xong lại đối với bọn họ âm dương quái khí, ta thấy Vệ cử nhân và nương tử hắn như vậy, tiền đồ sẽ không kém, đừng hồ đồ đắc tội người khác. ”
Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.