Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2828 chữ

Trong gương đồng, nữ tử tóc đen đang rồi tinh rồi mù, ánh mặt thập phần hoảng sợ, ngũ quan này hắn vô cùng quen thuộc, lại nhìn lên giường “ chính mình” đang nằm ….

Việt Dung không dám tin tưởng, nhìn lại một phen, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, lòng đau như cắt mới thốt ra được ba chữ : “ Phu … Phu nhân?”

Tô Cấm bận mặc niệm “ A di đà phật mau tỉnh lại”không để ý đến hắn, cho đến khi Việt Dung hoảng loạn tiến tới mép giường, kêu nàng một tiếng, nàng mới mở mắt.

“ Phu nhân! chúng ta ……”

Bang!

Lời còn chưa nói xong, đã bị một chưởng đánh ngã xuống giường, Việt Dung : “………”

Đau, không phải là mơ, là thật …. Tô Cấm sắc mặt đại biến nhìn mặt chính mình bị đánh cho tê rần, phải một lúc sau mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, liền giật mình ngồi dậy : “ Thế tử! Thiếp thân không phải cố ý! Ngài không sao chứ?!” ( không cố ý kìa, tát cho nổ đom đóm luôn ( ^ ^))

“…… Không có việc gì.” Thấy nàng hoảng sợ áy náy, Việt Dung nào không biết xấu hổ lại nói bị nàng đánh cho nổ đom đóm mắt, cười cươi từ dưới đất bò dậy, một lần nữa tiến lên giường.

Tô Cấm đỡ hắn ngồi xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân tiến tới.

“ Thế tử cùng phu nhân từ đêm hôm trước bị sét đánh đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, Diệp thái y, ngài mau vào xem, này không giống là không đáng lo ngại.”

“ Này… cứ từ từ đã, ta nhớ rõ thế tử cùng phu nhân trên người cũng không có vết thương nào, mạch tượng cũng đập rất bình thường ….”

Hai người sửng sốt, giờ mới hoàn hồn.

“Xem ra chúng ta biến thành như vậy không tránh khỏi liên quan đến buổi tối hôm đó, Diệp thái y là Thái Y viện phán, y thuật cao minh, trước để hắn kiểm tra kĩ rồi hãng nói.”

Việt Dung nỗ lực bảo trì chấn định, lôi kéo Tô Cầm nằm xuống, Tô Cầm cũng hoảng sợ gật đầu, hoảng loạn nhắm mắt lại.


Vợ chồng son làm bộ hôn mê, Diệp thái y tỉ mỉ từ từ kiểm tra từ trên xuống dưới.

Nhưng mà Diệp thái y vẫn đưa ra kết luận như cũ là bọn họ thân thể không có vấn đề, cũng không hiểu sao đến giờ vẫn còn hôn mê.

“ Không phải nói sấm sét tối hôm trước độ kiếp cho thế tử sao? Hai người họ chậm chạp mãi không tỉnh lại, hẳn là do độ kiếp quá mệt, cần phải nghỉ ngơi….”

Rõ ràng hoang đường tới cực điểm thế mà Diệp thái y tỏ vẻ nghiêm trang không tả xiết.

“ Vậy là tốt rồi …. Ai, may mắn thay thế tử là tiên quân chuyển thế, được ông trời phù hộ, nếu đổi là người khác, làm sao có thể chịu được trần lôi kiếp hung tàn như vậy.” Người đang nói chuyện bên người Tô Cấm là nha hoàn Tê Ngộ đang nói ngập tràn tín ngưỡng.

Diệp thái y nghe xong an ủi : “ Chẳng phải quốc sư đã nói, chỉ có trời sinh tiên duyên thì người mới mang lôi đến độ kiếp sao, chứ người bình thường, sợ không có cái phúc này đâu ….”

Nghe được hai người đối thoại, Việt Dung mí mắt quất thẳng lên trời, Tô Cấm lại không cảm thấy có gì không đúng.

Mọi người đều biến, Trấn Bắc thế tử sinh ra lúc trời giáng dị tượng, vùng Tây Bắc đại hạn, có cao nhân đoán rằng đây là mệnh cách bất phàm, chính là tiên quân chuyển thế.

Ngay từ đầu Trấn Bắc Vương phủ cũng không tin lời này ------ hắn là mãnh tướng hàng năm chiến đấu trên sa trường, lẽ nào lại tin cái lời quỷ thần này, cho đến khi tiểu thế tử chọn đồ vật đoán tương lai, tay nắm lấy phất trần của đạo sĩ không bỏ, vị chiến thần sa trường này rốt cục mới tin vài phần, cuối cùng nghe theo đạo sĩ kia khuyên bảo,cho hắn mang tiểu thế tử đi.

Vị đạo sĩ đó là Thanh Vân Sơn Trường Sinh quan quan chủ, Tứ Phương đạo trưởng. Là một cao nhân lánh đời, tiểu thế tử được hắn dạy dỗ dần dần lớn lên, trong lòng đã một lòng tu tiên, trở thành một nam nhân đoan chính, không khỏi thế sự và cũng trở thành Thần Tiên Sống trong mắt người đời.

Nghĩ mỗi lần hắn xuống phố luôn được mọi người nhìn bằng ánh mắt sùng bái, ngày nào cũng có người chạy đến của phủ Trấn Bắc Vương cọ cửa lấy “ tiên khí” gì đó làm Tô Cấm cũng được thơm lây.

Tuy vậy, bời vì Tứ Phương đạo trường từng nói ,“ Kinh thành tuy nhiều phú quý nhưng bất lợi cho việc tu hành.” Nên Việt Dung ít khi hồi kinh, chính là lúc thành thân với nàng, lúc sau ở lại ăn tết hay có dịp gì đặc biệt thì hắn mới quay về, nhưng nàng cũng chẳng cảm thấy có gì không tốt ---- phu quân không phải phàm tục, tự nhiên sinh hoạt không có giống người thường. Nói thật thì cả ngày ở cùng với tiên nhân như hắn nàng cũng rất áp lực, cứ như vậy cuộc sống gia đình cũng chỉ có một mình nàng, ngẫu nhiên thỉnh thoảng mới gặp hắn, nhưng đối với nàng, thế mới là hạnh phúc nhất.

Cứ miên man nghĩ, Tô Cấm cũng dần dần bình tĩnh lại. Chờ Diệp thái y mang theo Tê Lộ ra ngoài hốt thuốc, trong phòng bỗng chợt trở bên an tĩnh lạ thường, nàng mở to mắt nhìn về phía Việt Dung: “ Thế tử, những gì Diệp thái y nói là thật?”

……… Đương nhiên là giả, trên đời này móc đâu ra thần tiên.

Việt Dung trong lòng hốt hoảng, trên măt lại trấn tĩnh nói: “ sự việc phát sinh đột ngột, vi phu tạm thời cũng không biết giải thích thế nào, bất quá phu nhân đừng vội, chờ ta quay lại Thanh Vân sơn hỏi sư phụ, liền sẽ có cách giải quyết.”

Tô Cấm không biết hắn suy nghĩ cái gì, nhớ tơi vị bán tiên xưa kia xưng lão giả, trong lòng không khỏi buông lỏng, khẽ gật đầu : “ Vậy thế tử chuẩn bị khi nào đi?”

“ Một lát nữa liền đi, ngươi cũng đi theo ta.”

Việt Dung mỗi năm sau khi ăn tết, tham gia cung yên hoa đăng xong liền quay về Thanh Vân sơn, nếu không phải hôm trước bị sét đánh, hẳn hôm qua hắn đã rời đi rồi.

Tô Cấm nghĩ nghĩ, Việt Dung cũng rất ít khi hồi kinh, thỉnh thoảng nàng cũng tới thăm hắn, giờ tự nhiên bảo đi tới, mặc dù có chút đột ngột, nhưng cũng không có gì quái dị.

Tô Cấm theo bản năng gật đầu,sự việc lạ lùng xảy ra, tự nhiên phải giải quyết càng nhanh càng tốt, chỉ là vừa nghĩ tới, nàng lại nhớ đến một việc : Năm ngày sau là lễ cập kê của đường muội, Quảng An Bá phủ lục cô nương, nàng đáp ứng sẽ cài tóc cho nàng ta.

“ Lục cô nương?” Việt Dung nghĩ nghĩ nhưng cũng chẳng có ấn tượng gì mấy. Hắn ít khi hồi kinh, nói thật đến nhà hắn hắn còn không có thân thích lắm chứ đừng nói đến nhà mẹ đẻ của vợ. Bất quá vừa nghe đến đường muội, hắn lại nhớ buổi tối hôm trước bị Tô Yên tính kế - cái kia nàng ta thật là không biết liêm sỉ, hắn nhớ rõ nàng ta cũng là đường muội của Tô Cấm nha.

Trong lòng theo bản năng liền có chút phản cảm, tuy nhiên chịu đựng không lộ ra chút biểu tình ghét bỏ nào, ôn nhu nói : “ Tuy nói thất tin là không nên, nhưng sự việc lần này quan trọng, không bằng hôm khác chúng ta thỉnh Lục muội làm tán giả sau, chờ giải quyết việc này sau rồi sẽ đến phủ tạ lỗi?” ( mình cx không hiểu tán giả là làm cái gì, chắc là hình thức gì đó quan trọng cho người con gái cập kê).

Tô Cấm chần chừ một chút: “việc thiếp thân sẽ làm tán giả cho lục muội đã truyền ra rồi, nếu không làm, sợ sẽ sinh ra hiểu lầm. Tam thúc, tam thẩm cũng luôn đối xử tốt với hai mẹ con ta, ta …..”

Việt Dung sửng sốt, lại nhớ đến hoàn cảnh của Tô Cấm.

Phụ thân Tô Cấm từng là Quảng An Bá phủ thế tử, nhiều năm trước ngoài ý muốn qua đời, chỉ để lại thê tử không chịu nổi đả kích trở nên điên điên khùng khùng với nữ nhi nhỏ tuổi.

Đại phòng không có người tiếp hương khói, tước vị Quảng An Bá liền rơi vào tay nhị phòng. Nhưng nhị phòng lão gia, chính là Quảng An Bá hiện giờ cùng phụ thân của Tô Cấm lại không cùng một mẹ sinh ra, mẫu thân của hắn, chính là Quảng An Bá phủ thái lão phu nhân hiện thời chính là mẹ kế.

Nguyên bản quan hệ giữa mẹ kế và con cái lại phi thường vi diệu, tuy nói vị lão phu nhân kia tốt, vợ chổng Quảng An Bá cũng tốt, không cùng mẹ với phụ thân Tô Cấm nhưng mấy năm nay đối với mẹ con nàng đều không tồi, nhưng rốt cục vẫn là ăn nhờ ở đậu, sao có thể thoải mái được đây?

Lại nghĩ đến câu Tô Cấm vừa nói: “Tam thúc, tam thẩm cũng luôn đối xử tốt với hai mẹ con ta”, Hắn chợt nhận ra, có một chân tướng khác------ Quảng An Bá phủ tam phòng là con vợ lẽ, nghe nói từ trước đến nay đều lớn lên trong phủ lão phu nhân, như vậy lấy thân phận bảo vệ mìn còn không dễ dàng, còn có thể quan tâm mẹ con nàng cái gì ? chỉ có một khả năng, mẹ con nàng trong phủ địa vị còn không bằng tam phòng, cho nên tam phòng mới có thể rat ay giúp đỡ mẹ con nàng.

Tô Cấm đáp úp làm tán giả cho lục cô nương, hẳn là không phải vì muốn xem náo nhiệt, mà là hồi báo ân tình của tam phòng ----------- có thế tử phu nhân Trấn Bắc Vương phủ cấp cho nàng thể diện, còn ai dám vì cha mẹ nàng là con vợ lẽ mà coi thường nàng?

Dưới loại tình huống này, thật là không thể nào buông lời từ chối được…. Việc Dung thương tiếc nhìn tiểu tức phụ, theo thói quen ôm nàng vào lòng: “Vậy ngày kia chúng ta mới xuất phát, bất quá chuyện này quả thật khó thể tin nổi, vẫn nên không để cho người khác biết, miễn mang phiền toái, cho nên mấy ngày này, chúng ta phải hành sự cẩn thận.”

Không biết hôm nay hắn vì sao chập mạch đoạn nào nhưng Tô Cấm cũng rất phối hợp tiến sát vào người hắn : “ Thế tử nói chính là ….”

Lời còn chưa nói xong, của phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tê Lộ bưng hai chén thuốc đi đến.

“ Thế tử! Phu nhân! Các người tỉnh!”, thấy tình hình trong phòng, nàng đầu tiên kinh hỉ, nhưng vừa thấy hai người vặn vẹo tư thế, tức khắc cười đến cứng đờ, mở to hai mắt nhìn.

Thế tử gia nhà bọn họ thế nhưng lại cuộn từ chi thon dài, làm chim nhỏ rúc vào ngực thế tử phu nhân.

……. Không nghĩ tới thế tử gia còn bộ dạng này a.

Nàng quái dị chăm chú nhìn phản ứng của Việt Dung : “……..”

Không! Không phải như ngươi nghĩ đâu!!

Vì bảo vệ hình tượng đàn ông cương ngạnh của mình, hắn bay nhanh đổi ngược tình thế thành hắn dựa vào Tô Cấm, tay nhỏ ấn vai nàng xuống, ôn nhu nói: “ Phu quân, bả vai ngươi còn đau không?”

Tô Cấm bất thình lình bị hai chữ “ Phu quân” làm chấn động,: “….Không, không đau.”

“ Vậy là tốt rồi.” Việt Dung nói xong, thu tay nhìn nàng một cái.

Biết hắn nhắc nhở mình không cần nói, tránh cho Tê Lộ phát giác ra điểm dị thường, Tô Cấm trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói: “ Tê Lộ từ nhỏ cùng thiếp thân lớn lên, là người thân cận nhất bên thiếp, chúng ta biến thành cái dạng này chỉ sợ không thể gạt được nàng. Hơn nữa, vạn nhất năm ngày sau chúng ta vẫn chưa đổi lại được, sợ là phiền thế tử thay thế thiếp thân đi làm tán giả cho Lục muội, đến lúc đó ….”

Các cô nương cập kê, không mời nam khách, đến lúc đó hai người phải tách ra chỉ sợ xảy ra tình huống khó giải quyết. Việt Dung đối với Quảng An Bá phủ không quen thuộc lắm, nếu muốn thay nàng đi làm tán giả, cần thiết phải có Tê Lộ hiệp trợ, bằng không rất dễ lộ ra dấu vết, khiến mọi người hoài nghi ------ rốt cuộc ở đâu, nàng cũng là từ nhỏ nhìn nàng ấy lớn lên như người nhà.

Việt Dung vẫn chưa hiểu rõ, nên có chút chần chờ.

“ Tê Lộ rất kín miệng, thiếp thân có thể đảm bảo, nàng ấy sẽ không ra ngoài nói bậy.” thấy hắn không nói gì, Tô Cấm trong lòng có chút vội vàng, Tê Lộ là tâm phúc của nàng, biết rõ sự tình của nàng, từ trước đến nay nàng cũng hay lén tâm sự với nàng không kiêng kị, nếu không cho nàng ấy biết chuyện gì xảy ra, nàng khẳng định nàng ấy sẽ để lộ tính cách thật trước mặt Việt Dung, đến lúc đó ôn nhu hiền thê cái gì, chẳng phải đều biến thành cọp mẹ sao, khẳng định sẽ dọa ngất phu quân ấm áp, ôn nhu nhà nàng.

Tô Cấm không nghĩ dọa đến hắn, nàng đối với mối hôn sự của hoàng đế cũng rất vừa lòng, không tính toán sẽ thay đổi hiện trạng.

“Ừm, vậy nàng cũng đem Diệp Phong gọi tới một lượt đi.”, Việt Dung không biết nàng suy nghĩ cái gì, suy nghĩ nói: “ Hắn là tâm phúc của ta, nếu ở thời điểm ta không ở bên phu nhân mà gặp vấn đề gì, chỉ cần tìm hắn là được.”

Tô Cấm trong lòng buông lỏng, gật đầu nhìn về phía Tê Lộ, bảo nàng đem Diệp Phong gọi tới.

Tê Lộ tuy mông lung nhưng vẫn làm theo. Trong chốc lát đằng sau liền mang tới một thiếu niên thanh tú nhưng khí chất cũng thật lạnh lùng.

Đó là người hầu bên cạnh Việt Dung, Diệp Phong.

“ Vào đi, đồng thời đóng cửa lại, ta với phu nhân có chuyện quan trọng cần nói với các ngươi.”

Ta với ….. phu nhân?

Tê Lộ và Diệp Phong đồng thời liếc mắt nhau, “ Tô Cấm” hơi giật mình.

Việt Dung sửa lại một chút ngôn ngữ, chỉ vào thân thể của mình bên kia nghiêm nghị nói : “ Tuy rằng nghe có chút hoang đường nhưng ta cùng với phu nhân các ngươi, vì tia sét hôm trước nên đã trao đổi thân thể, hiện giờ, ta là thế tử,còn hắn là phu nhân của các ngươi.”

Tê lộ and Diệp Phong: “………………”

Hai người ngơ ngác liếc nhau một cái, quay ra bên ngoái quát : “ Ngươi đâu! Mau truyền thái y! Thê tử cùng phu nhân bị lôi đánh đến choáng váng đầu óc rồi!”

Tô Cấm and Việt Dung: “……………”

Các ngươi mới bị lôi đánh đến choáng váng!!

Hoan đại nhân có lời : Trao đổi thân thể phía trước,

Việt Dung : “ Ta là tức phụ ôn nhu,đoan trang đáng thương a.”

Tô Cấm : “ Ta là nam nhân khí phái, tiêu soái đại thần tiên a.”

Edit: Nói thật chứ hai anh chị đổi luôn như vầy cũng được, không hiểu sao cái tên lại hợp giới đến thế cơ chứ.

One moment later : trao đổi thân thể lúc sau

Việt Dung: ….. Mắt ta bị mù.

Tô Cấm: ……. Là mắt ta bị mù a.

Bạn đang đọc VƯƠNG PHỦ HỖ XUYÊN HÀNG NGÀY của Hoa Lí Tầm Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LanTangzee
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.