Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng gió qua đi

Tiểu thuyết gốc · 1064 chữ

Chương 46: Sóng gió qua đi

Sáng hôm sau, khi Uyển Thanh và Thừa Phong vừa thức dậy rửa mặt, thay đổi xiêm y tính ở cùng phu thê Phương thượng thư - bây giờ là An Bình hầu dùng bữa sáng rồi mới hồi phủ thì nhận được tin từ trong cung truyền tới Hoàng thượng hạ thánh chỉ Lễ bộ thị lang Liễu Nhất Trung tham ô vật cứu trợ, mưu đồ sát hại tôn tử hoàng thất lập tức bắt vào tử lao chờ Thu xử trảm, niêm phong toàn bộ Liễu phủ tịch thu gia sản xung vào quốc khố, trên dưới Liễu phủ nam thì đày ra biên ải không lệnh không được về nữ thì giáng mạt làm nô. Uyển Thanh và Thừa Phong thấy vậy liền cáo từ hai phu thê An Bình hầu rồi lập tức trở về Ngọc Thành phủ.

Chưa đầy một canh giờ, xe ngựa của Uyển Thanh cùng Thừa Phong đã dừng trước cửa phủ, hai người nhanh chóng đi vào tiến thẳng đến viện của Vân Tuyết. Vừa đến nơi Thừa Phong nhíu mày quan sát xung quanh còn Uyển Thanh không khỏi ngạc nhiên bởi tình cảnh trước mắt, dưới sàn nhà đầy mảnh vỡ, đám gia nô cùng nha hoàn trong viện của nàng ta ngay cả Huệ Nhi đều quỳ dưới đất không ngừng run rẩy sợ hãi, quay sang nhìn Vân Tuyết khiến nàng còn kinh ngạc hơn, nàng ta quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù trên mặt nước mắt dàn dụa không còn thấy một Vân Tuyết dung nhan kiều diễm đâu nữa.

Vừa thấy Thừa Phong, Vân Tuyết liền quỳ xuống trước mặt Thừa Phong khóc bù lu bù loa:" Vương gia! Cuối cùng người cũng về rồi" không để Vân Tuyết nói thêm lời nào Thừa Phong đáp về phía nàng ta một tờ giấy lạnh lùng nói:" Mau chỉnh trang lại rồi cuốn gói rời khỏi phủ, Ngọc Thành phủ không thể dung chứa một người đàn bà lòng dạ độc ác như ngươi".

Vân Tuyết nhặt tờ giấy kia lên thì đập vào mắt nàng ta là tờ hưu thư* Vân Tuyết lắc đầu không ngừng lẩm bẩm:" Không thể nào, chuyện này là không thể nào " dứt lời liền nhìn Uyển Thanh ánh mắt đầy căm phẫn nghiến răng lao như điên đến chỗ Uyển Thanh, nàng không kịp phòng bị nàng ta tóm được, nàng ta vừa bóp chặt cổ Uyển Thanh vừa nói:" Tại ngươi, Phương Uyển Thanh tất cả đều tại ngươi" Thừa Phong ở bên cạnh giật mình vội đá Vân Tuyết một cước bay ra rồi hướng Uyển Thanh lo lắng hỏi:" Thanh nhi! Nàng không sao chứ?" Uyển Thanh lấy lại bình tĩnh lắc đầu đáp:" thiếp không sao"

Vân Tuyết lúc này không bỏ cuộc bò đến chân Thừa Phong khóc lóc thảm thiết nói:" Vương gia người không thể đối xử với thiếp như vậy" ngừng một chút, nhớ ra điều gì đó nàng ta lau nước mắt vội vàng nói:" Cảnh Diễn, đúng rồi còn có Cảng Diễn, thiếp không thể đi, thiếp đi rồi Cảnh Diễn phải làm sao? Nó không thể không có mẫu thân".

Thừa Phong nghe Vân Tuyết nói vậy thì lạnh lùng nói:" Người bây giờ mới biết nghĩ tới Cảnh Diễn?"Thừa Phong còn đang định nói tiếp quyết định của mình thì bên ngoài truyền đến giọng của công công trong cung:" Thánh chỉ đến!!!" nghe thấy Thừa Phong liền dẫn đầu lập tức ra ngoài tiếp chỉ. Thấy mọi người đã có mặt đông đủ công công nhanh chóng giọng to dõng dạc truyền chỉ:" Phục thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Ngọc Thành Trắc phi Liễu thị tính tình âm hiểm, độc ác, đảo lộn tôn ti, mưu đồ ám hại chính thất nay tước bỏ phong vị đầy vào đại lao ban thưởng ba thước lụa trắng. Khâm thử" Vân Tuyết nghe thánh chỉ xong liền như bị điểm huyệt bất động không nhúc nhích.

Công công kia mặc kệ Vân Tuyết như thế nào lập tức lấy thánh chỉ thứ hai ra tiếp tục tuyên chỉ:" Thiếu gia Triệu Cảnh Diễn từ nay giao cho chính phi Phương thị nuôi dưỡng, chăm sóc từ nay nhập gia tịch trở thành nhi tử dưới gối của Ngọc Thành Vương phi. Khâm thử." Uyển Thanh nghe vậy liền cúi đầu đáp:" Nhi thần lĩnh chỉ tạ chủ long ân. Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế" dứt lời liền nhận lấy thánh chỉ từ từ đứng lên sau đó ra hiệu cho Thu Trúc đưa hậu lễ cho công công tuyên chỉ. Công công nhận hậu lễ của Uyển Thanh liền vui vẻ cất gọn vào ngực áo sau đó cáo từ Uyển Thanh và Thừa Phong ra lệnh cho thị vệ đem Vân Tuyết đi rồi hồi cung phục mệnh.

Sau khi tiễn công công kia rời đi, Uyển Thanh khẽ thở dài một hơi nói:" Sóng gió cuối cùng cũng qua đi rồi" Thừa Phong nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng gật đầu ôn nhu nói:" Đúng vậy! Sóng gió cuối cùng cũng qua đi rồi". Sau một hồi, Uyển Thanh kêu Vương mama đi bế Cảnh Diễn theo nàng và Thừa trở về Gia Uyển cư, rồi dặn dò quản gia để gia nô cùng nha hoàn nhanh chóng, khẩn trương dọn dẹp toàn bộ đống bừa bộn. Vương mama cùng quản gia nhận lệnh liền vâng một tiếng rồi lui xuống thực hiện.

Về đến Gia Uyển cư, Uyển Thanh bế Cảnh Diễn vỗ về, dỗ dành đứa bé đang không ngừng khóc, Uyển Thanh khẽ đung đưa dịu dàng nói:"Diễn nhi ngoan đừng khóc nữa nha! Diễn nhi ngoan không khóc. Từ nay ta sẽ là mẫu thân của con, ta sẽ cố gắng chăm sóc con thật tốt nha, để con khỏe mạnh trưởng thành được không?"Cảnh Diễn như hiểu được lời Uyển Thanh lập tức ngừng khóc không những thế còn cong cái miệng nhỏ lên cười, Uyển Thanh thấy vậy liền vui vẻ theo, Thừa Phong ở bên cạnh cười nhẹ nhàng nói:" Diễn nhi đúng là đứa trẻ hiểu chuyện. Diễn nhi thật ngoan" một nhà ba người cứ thế mà hạnh phúc bên nhau.

CHÚ THÍCH * Hưu thư: Thư thôi vợ.
Bạn đang đọc Vương phi của Ngọc Thành Vương sáng tác bởi Nguyenthu1010
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nguyenthu1010
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.