Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nàng ấy thật có phúc

Tiểu thuyết gốc · 1003 chữ

Chương 31:Nàng ấy thật có phúc

Uyển Thanh tỉnh lại lần nữa là trời cũng đã muộn, Thu Trúc cùng Bích Vân đem theo bữa tối cùng thuốc tới thấy Uyển Thanh đã tỉnh liền nhanh chóng tiến đến hỏi:" Vương phi người tỉnh rồi!" Uyển Thanh khẽ ừ một tiếng rồi cố gắng ngồi dậy, Thu Trúc cẩn thận đỡ nàng rồi chỉnh lại gối phía sau cho nàng tựa lưng, Bích Vân đưa chén cháo tới cho Uyển Thanh cẩn thận nói:" Vương phi từ chiều đến giờ người không ăn nhiều nên ăn tạm chút cháo lót dạ nếu không để bụng đói dùng thuốc không tốt" Uyển Thanh nghe vậy liền khẽ gật đầu nhận bát cháo từ Bích Vân chầm chậm ăn từng muỗng, ăn được hơn nửa Uyển Thanh cảm thấy không muốn ăn nữa liền đưa lại cho Thu Trúc, Thu Trúc để bát cháo vào khay rồi bưng thuốc đến đưa cho Uyển Thanh, nàng nhận lấy thổi nhè nhẹ cho nguội rồi một hơi uống sạch bát thuốc.

Sau khi Uyển Thanh dùng bữa và uống thuốc xong, Bích Vân xin phép cáo lui rồi đem theo khay đồ ra ngoài, Uyển Thanh ngồi dựa lưng trên giường gương mặt buồn rầu, giọng nói yếu ớt hỏi:" Thu Trúc! Vương gia hồi phủ rồi à?" Thu Trúc nghe Uyển Thanh hỏi hơi chần chừ một lát rồi thở dài đáp:" Vâng thưa Vương phi! Liễu trắc phi chuyển dạ, Vương gia hồi phủ một chuyến xem tình hình chắc một lúc nữa sẽ quay lại. Còn người do sức khỏe còn yếu nên Hoàng hậu cho người thu xếp để Vương phi ở lại trong cung tịnh dưỡng" Uyển Thanh nghe thấy vậy liền gật đầu nói:" Ta biết rồi! Sáng mai cứ hồi phủ trước đi!" Thu Trúc hơi ngạc nhiên nói:" Nhưng! Vương phi!" Uyển Thanh dịu dàng nói với Thu Trúc:" Ta đã không sao rồi, ở trong cung cũng không phải không có người chăm sóc ta ngươi lo cái gì, ngược lại Vân Tuyết vừa sinh xong trong phủ sẽ có rất nhiều việc một mình Vương mama và Đông Mai không lo hết được, ngươi hồi phủ hỗ trợ họ một tay" Thu Trúc nghe vậy dù không muốn nhưng vẫn vâng lời nghe theo, Uyển Thanh thấy vậy gật đầu hài lòng rồi cho Thu Trúc lui xuống.

Thu Trúc ra ngoài rồi cẩn thận đóng cửa lại vừa quay đầu định rời đi thì gặp Thừa Phong đứng ở phía sau, Thu Trúc tuy có chút giật mình nhưng vẫn nhanh chóng hành lễ:" Vương gia!" Thừa Phong gật đầu cho Thu Trúc đứng lên rồi hỏi:" Vương phi đã đi nghỉ chưa?" Thu Trúc nghe Thừa Phong hỏi thì liền đáp:" Dạ chưa? Vương phi vừa dùng bữa và uống thuốc xong đang ở bên trong ạ" Thừa Phong phất tay cho Thu Trúc lui xuống rồi nhẹ nhàng đi vào bên trong.

Sau khi Thu Trúc rời đi, Uyển Thanh vẫn ngồi dựa lưng trên giường ánh mắt khẽ buồn nhìn ngọn nến gần đó, ánh nến màu vàng cam lung linh kết hợp với ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn của Uyển Thanh khiến càng làm tăng thêm vẻ đẹp dịu dàng, mỹ miều của nàng. Uyển Thanh khẽ xoa xoa cái bụng của mình giọng nghẹn ngào nói:" Con của ta, là mẫu thân không tốt, không thể bảo vệ con bình an chào đời" nói đến đây nước mắt nàng không tự chủ mà rơi xuống.

Thừa Phong đi vào thấy nàng như vậy không khỏi cảm thấy đau lòng, dịu dàng nói:" Sao lại khóc nữa rồi?" nói rồi tiến đến ngồi xuống bên cạnh nàng, Uyển Thanh thấy là Thừa Phong đến thì liền nhẹ nhàng lau nước mắt hỏi:" Chàng tới rồi?" Thừa Phong ôm Uyển Thanh vào lòng đáp:" Ừ! Ta tới rồi" Uyển Thanh ở trong lòng Thừa Phong mệt mỏi tựa đầu lên lòng ngực ấm áp của Thừa Phong, hắn cũng thuận thế ôm Uyển Thanh chặt thêm một chút. Uyển Thanh giọng khàn khàn khẽ hỏi:" Sinh rồi?" Thừa Phong không nói gì chỉ khẽ gật đầu ừ một tiếng, Uyển Thanh nghe vậy thì nhẹ nhàng nói:" Vân Tuyết nàng ấy thật có phúc" nói rồi nàng lại không kìm lòng được mà nức nở vài tiếng rồi oà khóc trong lòng Thừa Phong, nước mắt của nàng ướt đẫm một bên áo của Thừa Phong, hắn bây giờ cũng không biết phải làm sao ngoài khẽ vỗ về an ủi nàng. Uyển Thanh khóc đến nỗi ngủ thiếp đi trong lòng Thừa Phong, hắn thấy nàng đã ngủ liền nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, dùng tay áo lau nước mắt còn đọng lại nơi khoé mi nàng, đắp chăn lên cho nàng rồi nhấc khẽ bước chân đi ra ngoài.

Thừa Phong đi ra ngoài, thẳng tiến đến thư phòng của mình trước kia, khi hắn còn ở trong cung, vừa bước vào bên trong ngồi ngay ngắn phía án thư* lạnh lùng cao giọng nói:" Vào đi!" Từ bên ngoài một tên thái giám đi vào:" Vương gia!" Thừa Phong không chần chừ trực tiếp hỏi:" Chuyện của Vương phi tra đến đâu rồi?"

Sau khi xảy ra chuyện, trước khi hồi phủ Thừa Phong đã cho người tìm hiểu một chút để dễ tìm ra chân tướng người nào ra hạ độc với thê tử và con của hắn, vị thái giám kia nghe Thừa Phong hỏi thì liền suy nghĩ một lát rồi cẩn thận kể lại cho Thừa Phong.

CHÚ THÍCH * Án thư . ( án: bàn; thư: sách) là bàn dùng để xếp sách thời xưa, kiểu bàn cổ dùng để viết, xếp sách vở, bút nghiên. Có thể trang trí bằng các đường chạm trổ, tùy theo gia thế, địa vị mà hình khắc trên đó cũng khác nhau.
Bạn đang đọc Vương phi của Ngọc Thành Vương sáng tác bởi Nguyenthu1010
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nguyenthu1010
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.