Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi Này Là Đâu?

Phiên bản Dịch · 705 chữ

Vừa đến nơi nàng đã vội nhìn xung quanh,Thiên tuyết dẫn nàng đi đâu mà xa kinh thành quá,tận tít ngoài kinh mà cũng đi bộ được nhanh như thế,nàng ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng suối chảy,Thiên tuyết nhìn nàng rồi cười khẽ,và đưa nàng vào tham quan bên trong.

Đây là một thiên cảnh giống như trên trời,nó rất đẹp, và chói lóa nữa....Đầu tiên là một con suối trong lành ,nàng vội chạy đến cùng Thiên tuyết ngắm những con cá đang bơi lội tung tăng trong dòng suối mát mẻ,mỉm cười vì sự sống của chúng...Quả thực rất sinh động,như một bức tranh đẹp đẽ,thơ mộng.

Nàng đưa tay mình hòa vào dòng nước mát lạnh,như cảm nhận được sự vui vẻ trong đó,dòng nước vẫn chảy xiết,tại sao một thế giới cổ đại lại có cảnh đẹp thế này nhỉ?

Phải chăng đây là thiên đường của các thiên đường đẹp nhất?

- Thiên tuyết,cảm ơn cô nhé

- Tại sao tỷ lại cảm ơn ta? Tỷ không hận ta sao? - Cô ngạc nhiên,những lúc mà Thiên tuyết đã đối xử không tốt với nàng,nàng tỏ ra rất căm giận,sao bây giờ lại như thế rồi? Bộ đã có phép tiên nào giúp nàng không ghét cô nữa?

- Cũng chỉ là vì tình yêu nên mù quáng,bây giờ cô rất tốt với ta mà..? - Nàng cười thầm,sau đó đáp trả,cô nhìn nàng rồi cười rúc rích,hai bọn họ cùng nhau chơi đùa với dòng suối mát.

Họ trông giống hai chị em thực sự rồi,cảm ơn trời đã ban tặng cho họ một tình thân ấm áp.Phải rồi,là cảm ơn tiểu phi mới đúng,chính Tiểu phi đã thay đổi Thiên Tuyết mà?

Đang chơi đùa vui vẻ thì thiên tuyết nảy ra một ý,ở sau kia còn một mê cung rộng mà,hay họ cùng nhau chơi trò ''tìm lối ra '' của mê cung nhỉ? Chắc sẽ vui lắm đây,!!

Vừa nghĩ,Thiên tuyết quay sang nhìn nàng đang cười tít cả mắt,lay lay tay:

- Linh tỷ,đằng kia có một mê cung,chúng ta thử vào để chơi tìm lối ra nha - Kèm theo là nụ cười hết sức thân thiện gần gũi,nên nàng không chần chừ mà đáp lại:

'' được,ta khoái trò này lắm''

- Vậy vào thôi -Nói xong,Thiên tuyết dẫn nàng vào bên trong,càng đi càng mất hút,bóng dáng họ dường như không xuất hiện nữa...

Nhưng chỉ có Thiên tuyết mới tìm thấy lối ra thôi,bởi vì cô là người tìm ra nơi này,từ lúc nhỏ bị lạc ,...Cũng chính vì thế,cô đã tìm được lối ra,nên giờ mới dám dẫn nàng vào đó chứ...

- hazz,làm sao đây? Nhiều lối quá đi chỗ nào bây giờ? -Nàng thở dốc ngạc nhiên nhìn quanh,toàn là hẻm thôi,mỗi con hẻm đều cao ngất khiến nàng thấy khó khăn,và tò mò nữa....kèm theo đó cũng có chút sợ hãi....

- Giờ tỷ sang lối đó,muội đi lối này cho - Thiên tuyết cười,rồi chạy trước,làm nàng vô cùng hoảng hốt,nàng cũng đi phía khác thật nhanh...

  • tại sao lại về chỗ cũ rồi ? * Nàng giật mình khi đi thẳng rồi lại quẹo trái đi thẳng tiếp quẹo phải lại về chỗ ban đầu,nhưng mà vẫn không thấy cô đâu.Nàng bắt đầu lo lắng cho cô rồi,cô ấy đi đâu rồi?

- Thiên tuyết ... -Nàng gọi to

Nhưng không có ai trả lời,bỗng nhiên một cơn mưa bất chợt đổ xuống,nàng vội vã chạy tiếp đi tìm cô,cô đã xảy ra chuyện gì sao?

Thiên tuyết,muội đâu rồi? thiên tuyết?? Nàng gọi cô khan cả tiếng,cô đã đi lạc rồi sao???


lúc đó,với Thiên tuyết

- Sao lúc đó tỷ ấy lại không đi theo mình,trời mưa rồi....? - Cô lo lắng nhìn quanh ,không thấy ai cả!

Nhưng mưa vẫn xối xả rơi xuống...

  • Chắc tỷ ấy tìm ra lối thoát rồi,tỷ ấy thông minh vậy mà * Thiên tuyết lại suy nghĩ,ừ,đúng rồi..Ta nên về trước...không thì trời tối mất...

Nghĩ là làm,cô đi theo địa hình cũ về kinh..


Còn nàng,đang lo lắng xen lẫn sợ hãi...Mưa...và trời đang dần tối....Làm sao đây,nàng không thể chết ở đây được? Chẳng lẽ....Thiên tuyết đã bỏ nàng lại sao?

Bạn đang đọc Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi của Tiểu Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.