Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1236 chữ

Chương 3 Ra Đi khỏi Bắc Kinh

..........SÂN BAY QUỐC TẾ......

Hôm nay là ngày Tiêu Chiến và vu Bân sang mỹ . Cậu mặc chiếc quần da rin , áo phông trắng , trông vô cùng trẻ trung . Vu Bân , mặc quần âu , áo sơ mi trắng đen . Cả hai chào tạm biệt Bắc Kinh mãi mãi không trở về

...NĂM NĂM SAU..

TRỞ VỀ BẮC KINH

Thời gian trôi qua cũng thật nhanh mới đã mà đã năm năm ,từ lúc Tiêu Chiến hạ sinh một bé trai kháu khỉnh đến bây giờ, con của cậu thật dễ thương, hai má bầu bĩnh trong đáng yêu vô cùng, cậu đặt tên cho nó là Tiêu Thiên Phúc rất nghịch ngợm

Mở cửa phòng ngủ của Thiên Phúc ra, đi đến cửa sổ lớn kéo kèm ra đón ánh nắng mặt trời vào căn phòng nhỏ, dưới sàn nhà lót thảm lông vẫn còn là gấu bông cùng đồ chơi của Thiên Phúc

Tiêu Thiên Phúc , đã sáng rồi mau dậy đi học con không muốn gặp đình đình sao ,vậy mẹ gọi điện cô dân là hôm nay con xin phép không tới trường được

Mẹ ơi con dậy rồi ,mẹ đừng gọi dì dân nha

Mẹ biết rồi

Thiên Phúc thức dậy cậu hôn lên hai má của Tiêu Chiến mà cười

Con yêu mẹ nhiều lắm

Tiêu Chiến mỉm cười hạnh phúc ôm chặt lấy Thiên Phúc

Mẹ cũng yêu con nhiều lắm

Vu Bân bước vào nói.

"Mới sáng sớm mà hai mẹ con đã tình cảm như vậy rồi, Thiên Phúc con mau dậy đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng, nếu không gặp đình đình đâu nha

Chú Bân ghẹo con ,con không chơi với chú nữa đâu

Vậy hôm nay con học thật giỏi thì chú Bân sẽ đưa con đi siêu thị chịu hôn

Dạ chịu

Vậy con đi đánh răng rồi chú trở con đến trường gặp đình đình

Chú Bân là tốt nhất

Vu Bân , một ngày nào đó tao sẽ tìm được ba cho Thiên Phúc và gia đình chúng ta tao sẽ hạnh phúc có phải không

Tao cũng không biết nữa mày thôi đi mau dọn đồ ăn sáng cho tao,tao đói rồi

TRỪỜNG HỌC VƯƠNG THỊ

Thiên Phúc cậu làm sao vậy ,mẹ cậu chưa đón cậu hả

Đình đình cậu ở lại với mình được không

Không được đâu, mẹ mình sắp đến đón mình rồi

Bye bye Thiên Phúc nha

Bye bye đình đình

Vương Nhất Bác cùng Hạo nhiên đang bước đi thì anh tự nhiên lại thựn lại, cảm thấy có cái gì đó đang níu lấy chân mình.

Nhìn xuống, thấy một cậu bé ! Cậu bé này hai tay nắm chặt lấy quần anh không chịu buông, đôi mắt to tròn hình như đang nhìn anh ngấn lệ, nhưng lại rơi mấy giọt nước mắt có lẽ chỉ vì có chút sợ nên khóc đây mà

Vương Nhất Bác lại nhìn thẳng vào mặt thằng bé, nhưng sao lại cảm giác như đứa nhỏ này quen thuộc với mình vậy chứ Thật lạ

Vương Nhất Bác mày có lăng nhăng ở đâu không ,chớ sao tao thấy nó giống mày quá

Mày nói nhiều quá im lặng cho tao

Cậu bé ! Có chuyện gì sao?".

Vương Nhất Bác không kiềm lòng được, anh khom người xuống đưa tay véo nhẹ hai má phúng phính căn mịn của bé hỏi.

-" Chú đẹp trai ! Con...con hình như con bị lạc rồi ! Chú có thể giúp con về nhà được không con sợ lắm huhu

Thiên Phúc tan học rồi lại không thấy chú Bân hay mẹ đến rước ,nên thằng bé đành phải liều đi bộ về, nhưng không hiểu sao càng đi càng xa

Người nhà con không đến rước con sao? Nhà con ở đâu, chú đưa con về".

Mẹ nói là hôm nay mẹ sẽ rước con, nhưng con chờ mãi không thấy cho nên... con

Nên con đi về một mình ạ

Vâng ạ

-" Con không sợ người nhà con sẽ lo lắng cho con sao

. Con rất sợ, mẹ Chiến rất thương con, nếu đến trường không thấy con chắc chắn mẹ Chiến sẽ lo lắng lắm ạ.

Chú ơi ,Chú giúp con về nhà đi ạ

-" Được , Chú giúp con về

Hạo nhiên lấy xe cho tao

Mày đợi tao chút

Nói xong, anh bồng thằng bé lên tay mình mà lên xe ,hạo nhiên nhìn thấy anh cười với đứa bé khiến cho anh cũng mỉm cười, đã lâu rồi không thấy Vương Nhất Bác vui như hôm nay

Mày cười cái gì, mau chạy xe cho lẹ, chừng trừ tao đập chết mày bây giờ

Tiêu Chiến bắt taxi chạy tới trường rước Thiên Phúc, thì lại không thấy thằng bé đâu, trường học thì cũng đã tan gần hết rồi. Cậu lại trở nên lo lắng, chạy xe đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy.

Thiên Phúc con ở đâu mau trả lời mẹ đi ,

Thiên Phúc

Thiên Phúc

Tiêu Chiến chạy khắp nơi mà không thấy Thiên Phúc ,mà ngồi xuống 2 hàng nước mắt cũng ào ạt rơi xuống, Tiêu Chiến đang rất lo cho con mình, nếu không phải cậu đến trễ thì cũng không xảy ra chuyện như vậy.

Thiên Phúc Con nhất định đừng có chuyện gì, nếu không mẹ không sống nổi đâu huhu

Tiêu Chiến đứng lên lau nước mắt ,cậu nghĩ có khi nào Vu Bân đón thằng bé rồi không, hoặc cô dân đưa thằng bé đưa về nhà rồi cũng nên. Phải ! Nhất định phải như vậy, hi vọng cậu phải có hi vọng không thể nản lòng được

Không trừng chừ, Tiêu Chiến lên taxi trở về nhà, vừa đến nhà thì cổng ngoài không khoá ,vậy cho thấy có người vậy chắc chắn thằng bé của cậu cũng đã về rồi đúng không

Thiên Phúc --+Thiên Phúc

Mẹ ơi con đây nè

Thiên Phúc không hiểu gì hết ,sao mẹ chiến gặp chú đẹp trai này lại đứng đó mãi, thường ngày mẹ về tới nhà là chạy lại ôm chầm mik mà, sao hôm nay chỉ mãi đứng đó.

(Thiên Phúc àk mẹ của con mê chú đẹp trai rồi đó con )

Mẹ Chiến ơi , mẹ Chiến ơi

Tiêu Chiến như hoàn hồn trở lại , vội vàng ôm chầm Thiên Phúc vào lòng

Thiên Phúc con có sao không nói cho mẹ biết đi

Mẹ ơi, Con không sao. Cũng may là có chú đẹp trai này đưa con về nhà ạ

Cảm ơn anh đã đưa con tôi về tôi chân thành cảm ơn

Không sao sao này cậu chăm sóc thằng bé đừng cho nó đi lạc nữa

Vâng

Vương Nhất Bác liền ngồi xuống nhéo má Thiên Phúc mà cười

Con tên gì vậy ,nãy giờ chú chưa biết tên con

Con tên Tiêu Thiên Phúc năm nay con được 5t rồi ạ

Vậy thôi chú về đây ,chúc con ngủ ngon nhé

Vương Nhất Bác bước ra cửa rồi lên xe chạy đi được 5p thì Tiêu Chiến nói

Thiên Phúc con có cảm ơn chú đẹp trai không

-" Dạ có ạ

-" Ngoan. Mẹ Chiến dẫn con lên phòng tắm nha

Vâng ạ

Bạn đang đọc Vương Nhất Bác Anh Không Phải Ba Của Con Tôi sáng tác bởi Quynhnam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quynhnam
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.