Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TRÁNG SĨ VS. HIỆP KHÁCH

Tiểu thuyết gốc · 1889 chữ

Chương 449 : TRÁNG SĨ VS. HIỆP KHÁCH

Lại nói, Thiên Ân Trấn trưởng Thiên Lang (hàm nhị phẩm Thượng đại phu), Thánh Long tộc trưởng Triệu Tiếu Thiên, Bố Y Thần Toán Hoàng Thắng, Linh Sơn quốc chủ Chu Linh Sơn, Đại Hòa quốc chủ Nguyên Tín, Thiên Diệp quốc chủ Akihiro Matsudaira, Hoa Hoa quốc chủ Hoa Hoa công tử cùng ngồi trong Trà quán uống trà chuyện vãn. Cả bọn đua nhau khoe khoang kiến thức xem ai có kiến văn quảng bác hơn cả. Bối cảnh của game được xây dựng dựa trên Huyền sử, nên những ai đọc nhiều sách báo, có nhiều kiến thức cổ sử, dã sử, huyền sử, ... thì cũng có thể phỏng đoán được ít nhiều tình tiết. Chẳng hạn như Lạc Long Quân đã diệt Ngư Tinh (Thủy Thần giáo), Hồ Tinh (Hoan Hỉ giáo) thì sắp tới chắc chắn còn có chiến dịch tiêu diệt Mộc Tinh nữa. Chẳng hạn như Bắc triều Hoàng tộc (Hữu Hùng thị ở cao nguyên Hoàng Thổ) sẽ bại Khương tộc, diệt Lê tộc, kiêm tính đất Ung, đất Thanh, đất Duyện. Thượng Cổ Cửu Châu là Kinh, Tinh, Lương, Ung, Đại, Từ, Thanh, Duyện, Ký sẽ có 7 châu rơi vào tay Hoàng tộc (Tinh, Lương, Ung, Đại, Thanh, Duyện, Ký). Do đó, khu vực từ mạn nam Hoàng Hà cho đến mạn bắc sông Hoài sẽ lại lâm vào cảnh chiến tranh loạn lạc.

Đang trò chuyện, đột nhiên Hoa Hoa công tử đưa mắt nhìn qua cửa số, nhìn xuống dưới đường, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Mọi người đều ngạc nhiên, nhìn theo.

Dưới đường phố, phía trước một Tửu quán bên kia đường, một gã tráng sĩ thân hình kiện tráng lực lưỡng đang cùng một gã hiệp khách trẻ tuổi tuấn tú trừng mắt nhìn nhau. Cả hai đều nắm chặt song quyền, ánh mắt tràn ngập chiến ý. Vừa rồi cả hai vừa tay không quá chiêu, bên nửa cân, bên tám lượng, không người nào giành được ưu thế.

(chú : 1 cân = 600 gam; 1 lượng = 37,5 gam; 8 lượng = nửa cân).

Hoa Hoa công tử lắc đầu nói :

- Chỉ vì giành nhau xem ai được vào Tửu quán trước mà đã động thủ đánh nhau. Quả là chiến tranh loạn lạc, đạo đức suy đồi a !

Hóa ra hai vị kia vô tình gặp nhau trước Tửu quán, và đều định vào trong uống rượu, có điều ai cũng giành vào trước, không ai chịu nhường ai, thành ra nảy sinh mâu thuẫn dẫn đến động thủ quá chiêu.

Hoàng Thắng phe phẩy quạt lông, thong thả nói :

- Hạng võ sĩ vai u thịt bắp, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, chỉ có thể nhìn thấy chuyện trước mắt mà thôi. Chỉ có bậc hiền sĩ mới có thể nắm vững đại cục, làm nên đại sự nghiệp.

Triệu Tiếu Thiên mắt lóe hào quang, quay sang nhìn chằm chằm họ Hoàng, rồi lắc đầu chắc lưỡi nói :

- Không giống. Trông không giống nha !

Hoàng Thắng sừng sộ chỉ quạt vào họ Triệu, nói :

- Ngươi nhìn ta như thế là có ý gì ?

Triệu Tiếu Thiên cười cười nói :

- Có ý gì đâu. Ai có tật thì giật mình thôi.

Hoàng Thắng tức giận nói :

- Ngươi ... ngươi ...

Thiên Lang vội dàn hòa, chỉ xuống dưới đường nói :

- Mọi người xem kìa !

Mọi người nghe nói liền nhìn xuống bên dưới. Dưới kia, tình hình đã thăng cấp. Giữa đám đông quán chúng vây quanh, gã tráng sĩ huơ huơ song quyền, giận dữ quát lớn :

- Hừ. Tiểu tử. Ngươi là thứ gì mà dám tranh giành với đại gia. Hôm nay đại gia không dạy dỗ ngươi một trận, ngươi sẽ còn ngông cuồng đến mức nào nữa.

Thiếu niên hiệp khách lập tức quát trả :

- Chỉ biết nói suông thôi thì có gì đáng nói. Hứ. Cứ động thủ rồi sẽ biết. Ta cũng muốn xem thử nhà ngươi có bao nhiêu bản lĩnh. Nếu như nhà ngươi tài sơ học kém, thực lực không bằng người thì hãy mau cút đi chỗ khác.

Gã tráng sĩ nộ khí xung thiên, xông tới vung quyền đấm mạnh về phía thiếu niên hiệp khách. Một quyền này không giống kiểu công kích của người chơi có lực lượng yếu ớt, công kích lực thấp, mà khí thế cực kỳ hung hãn, nếu như đấm trúng người chơi ít ra cũng mất cả trăm điểm huyết. Hơn nữa, công kích tần suất cực cao, là cách thức công kích có tốc độ nhanh nhất khi cận thân chiến đấu.

Thiếu niên hiệp khách không hề lộ vẻ lo lắng, lập tức xuất quyền nghênh kích.

Bùng.

Song quyền chạm nhau, khí thế kinh nhân. Gã tráng sĩ bật lùi về phía sau ba bước, sắc mặt đỏ bừng, khí huyết nhộn nhạo. Còn thiếu niên hiệp khách thì bị đẩy lùi về phía sau sáu, bảy bước mới có thể đứng vững lại được, hiển nhiên so sánh sức lực thì có phần kém hơn gã tráng sĩ kia.

Quán chúng quanh đó thấy song phương tái động thủ, đều vung tay múa chân hô hào :

- Tuyệt vời. Thêm chiêu nữa. Thêm chiêu nữa.

- Đem tài ba thật sự ra đánh nhau một trận đi.

- Hai NPC võ sĩ đánh nhau nè. Mau đến đây xem.

...

Khi song phương xuất thủ, mọi người đều đã nhận ra thân phận NPC của cả hai. Vì thế, quán chúng càng thêm hưng phấn. Hai NPC võ sĩ đánh nhau ngay giữa đường phố, trong đó hẳn có vấn đề. Vô số người chơi ùn ùn kéo về phía đó quán chiến. Một số “đại nhân vật” cũng bắt đầu tìm cơ hội chiêu mộ NPC. Xem hai gã NPC kia vừa quá chiêu, thực lực đều không tầm thường, nếu như chiêu mộ thành công hẳn sẽ là trợ lực lớn cho bá nghiệp.

Hoa Hoa công tử chỉ xuống dưới đó, mỉm cười nói :

- Hai NPC võ tướng đột nhiên xuất hiện trước Tửu quán, rồi đại đả xuất thủ, hẳn không phải là chuyện ngẫu nhiên.

Hoàng Thắng lại phe phẩy quạt lông, thong thả nói :

- Thiên sinh loạn tượng, anh hùng bối xuất.

Triệu Tiếu Thiên nhếch môi nói :

- Cứ nói thẳng ra là thời loạn thế, anh hùng đua nhau xuất hiện. Việc gì cứ phải xổ Nho chùm như thế.

Hoàng Thắng nói :

- Tiên nhân thuyết : “Ngôn cố hành, hành cố ngôn, quân tử hồ bất tháo tháo nhĩ”. Nghĩa là khi nói phải xem đến việc làm, khi làm phải xét đến lời nói, người quân tử lẽ nào không chăm chăm thực hiện điều đó. Lại nói : “Quân tử tuân đạo nhi hành, ...”

Triệu Tiếu Thiên mỗi lần nghe họ Hoàng xổ chữ Nho là đầu óc quay cuồng, vội vàng xua tay nói :

- Thôi đủ rồi. Cho xin đi “cha”. Ta biết “cha” tài cao bát đấu, phải dùng tám cái thúng lớn mới chứa hết.

Mọi người đều bật cười ồ. Hoàng Thắng lắc đầu nói :

- Sự xuất bất thường tất hữu nhân. Chúng ta hãy thử xem ai có cơ hội chiêu mộ hai NPC kia.

Mọi người gật đầu khen phải, trả tiền trà nước rồi kéo nhau đi xuống dưới kia, chen vào trong đám đông tìm cơ hội. Lúc này đã có hàng trăm người vây quanh hiện trường, và còn có vô số người từ các nơi đang đổ dồn xuống. Nếu như giờ này không tranh thủ thì lát nữa khó có cơ hội tiếp cận hai NPC kia, đừng nói gì đến việc chiêu mộ.

Giữa lúc đó, có một người chơi trong trang phục võ tướng, khôi giáp sáng ngời, tay cầm Cửu Hoàn Đao, suất lĩnh một đội NPC sĩ binh khí thế hung hung kéo đến, rẽ đám đông tiến vào trong, quát lớn :

- Ai dám gây sự ở giữa đường phố. Quân đâu. Mau bắt bọn chúng tống giam vào ngục thất.

Gã vừa nói dứt, binh sĩ chưa kịp hành động thì phía đối diện lập tức có song quyền đánh thẳng vào mặt gã.

- Cút !

Gã còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì chợt cảm thấy lồng ngực như bị hai chiếc búa lớn đánh trúng, lập tức từ cửa Tửu quán bị đánh bay ra ngoài xa hơn hai chục bước, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, huyết trị giảm xuống chỉ còn chút ít, trạng thái trở thành cực kỳ hư nhược, ngay cả gượng đứng dậy cũng không nổi, đành phải gọi một gã NPC sĩ binh đến đỡ gã đứng dậy. Số binh sĩ còn lại thấy trưởng quan bị công kích, lập tức vung đại đao bao vây hai gã NPC kia. Không khí bất giác trở nên khẩn trương. Vòng vây quán chúng cũng được mở rộng ra để dành chỗ cho song phương chiến đấu.

Trong khi đó, hai gã NPC kia chẳng thèm để ý đến bọn NPC sĩ binh vây quanh, vẫn chăm chú nhìn đối thủ trước mặt. Hiển nhiên, trong mắt hai gã, chỉ có kẻ đối diện kia mới xứng đáng là đối thủ, còn đám NPC sĩ binh xung quanh chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, chẳng đáng nhắc đến.

Gã người chơi kia sau khi được thủ hạ đỡ dậy, thấy đối phương không để bọn họ vào mắt, lại nghe quán chúng lớn tiếng khen ngợi đối phương, nên tức giận vô cùng. Nhưng gã cũng biết lúc này tình huống đặc thù, trong số quán chúng kia không chừng có nhiều “đại nhân vật” hiện diện, nên không dám xúc phạm “quần chúng”, sợ dẫn đến “chúng nộ”, rồi trở thành thiên hạ công địch. Nếu như chuyện đó xảy ra, thượng cấp của gã chắc chắn sẽ hy sinh gã để xoa dịu sự bất mãn của mọi người. Do đó, cơn giận của gã liền trút hết vào hai gã NPC kia. Gã múa tít Cửu Hoàn Đao, quát lớn :

- Quân đâu. Xông lên. Bắt trói hai gã tặc tử kia cho ta.

Mười gã NPC sĩ binh lập tức múa đao xông vào tấn công đối phương, dáng vẻ hung hăng vô cùng. Chỉ có điều hai gã NPC kia đều không phải là hạng tầm thường. Mười gã NPC sĩ binh không gây ra cho hai gã chút thương hại nào. Gã tráng sĩ nhìn thấy bọn NPC sĩ binh xông vào, mắng lớn một tiếng :

- Cái bọn vướng tay vướng chân này.

Rồi mười thanh đại đao lần lượt bị gã tráng sĩ và thiếu niên hiệp khách ngăn lại. Chẳng tốn bao nhiêu công phu, hai gã đã đánh ngã mười gã NPC sĩ binh. Hai gã không hạ sát thủ, sau khi đánh ngã đối phương xong, liền lần lượt tóm lấy ném ra ngoài xa cho khỏi “vướng tay vướng chân”.

Quần hào quán chiến nhìn thấy hai gã đại hiển công phu, hứng khởi vô cùng, lớn tiếng hò reo vang dội.

Bạn đang đọc 《Vương Mệnh》 sáng tác bởi ThiếtQuanÂm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiếtQuanÂm
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.