Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1849 chữ

Nương theo sự phân phó của Tư Lạp. Đến khi toàn bộ chùa Huyền Không Tự rơi vào một mảnh tĩnh lặng, các sư tăng đều lui về thiền phòng tắt đèn an giấc. Mao Tuế lập đàn, ba học trò của lão lục soát thiền viện, còn Lục Đạo cầm xẻng đi đào mộ. Tư Lạp là người rảnh rỗi nhất, đứng cạnh Mao Tuế quan sát.

Tiếng đàn lanh lảnh vang lên, phá tan không gian yên tĩnh của viện phòng.

Mao Tuế đưa mắt nhìn Tư Lạp khẽ gật đầu - ý nói: tiểu sa di đã xuất hiện.

“Hỏi hắn bị ai giết.”

Âm điệu tiếng đàn lại vang lên, sắc lạnh xé toạch màn đêm.

“Quỷ đòi mạng.”

“Hình dạng ra sao?”

Tưng tưng tưng.

“Không đầu. Tứ chi đều bị chặt đứt.”

“Trang phục?”

Sau mỗi câu hỏi, tiếng đàn không ngừng vang lên.

“Vàng...ố.” Lúc này Mao Tuế ngập ngừng, nhíu mày khó hiểu. “Kim tuyến. Đỏ.”

“Xuất hiện ở đâu?”

“Thiền viện.”

Tư Lạp phất tay ý bảo - kết thúc được rồi, sau đó lâm vào trâm tư. Miệng không kìm được liền phát ra thanh âm “vàng ố, kim tuyến, đỏ?”

“Đúng vậy. Hắn nói y phục vàng ố có đính kim tuyến.” Mao Tuế bổ sung thêm. Bản thân lão ban đầu cũng không nghĩ ra nổi đó là loại trang phục quái đản gì.

“Phát hiện thi thể của hắn ở đâu?” Tư Lạp hỏi.

“Ta không dám khẳng định. Bất quá khi đến đây, vụ án của hắn đã được kết án, ta chỉ nghe đại sư Thích Đức nói, thi thể hắn được phát hiện ven rừng trúc.” Mao Tuế đáp.

Tư Lạp im lặng không nói. Thẳng đến khi đám người Hạ Tư Đình trở về nói rằng thiền phòng của phương trượng đã bị khoá nên không có cách nào đột nhập vào được, vì thế chuyến đi của bọn họ không thu hoạch được gì. Ước chừng một canh giờ sau, cửa phòng đột nhiên mở, Lục Đạo mặt mũi xanh xao, sau lưng cõng một nam nhân cơ thể cường tráng khó khăn bước vào hấp dẫn lực chú ý của Tư Lạp.

“Các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai lại nói.” Tư Lạp phất tay sau đó quay sang nhìn Lục Đạo nói “Ngươi đặt thi thể xuống, sau đó cũng đi đi.”

Lục Đạo khổ sở đặt xác Ôn Dã ngay ngắn lên giường. Tay chân bủn rủn lảo đảo bước ra khỏi phòng. Đêm nay đối với hắn là một đêm đáng sợ nhất từ thuở cha sinh mẹ đẻ. Đúng như lời Nhiễu Sở nói, nàng chính là yêu quái. Tại sao khi ấy hắn không nhận ra cơ chứ? Trên đường trở về gian viện phòng được sắp xếp, hắn liền mơ hồ nhìn thấy phía rừng trúc có một bóng người quái dị. Lục Đạo đưa tay dụi mắt, lắc lắc đầu đẩy cửa vào phòng, tiến thẳng đến giường, nằm xuống thiếp đi. Trong mơ màng, liền nghe thấy thanh âm the thé - đầu của ta, tay của ta, chân của ta.

Tư Lạp ngồi trên ghế thưởng thức thân ảnh của một nam nhân đang nhắm nghiền mắt ở trên giường. Làn da tái nhợt, mày kiếm, sống mũi thẳng tắp, ngũ quan đẹp như tranh vẽ. Tuy rầng Ôn Dã đã chết cách đây 3 năm, nhưng cơ thể vẫn được bảo tồn duy trì bằng dạ minh châu. Vì vậy không bị phân huỷ hay thối rữa.

“Ôn Dã.” Tư Lạp cất tiếng gọi.

Một luồng khí đen tụ lại giữa phòng, chớp mắt liền xuất hiện thân ảnh mờ nhạt có gương mặt giống y hệt nam nhân đang nằm trên giường.

Tư Lạp đứng dậy, tiến về phía nam nhân đang năm trên giường, giơ ngón tay vuốt nhẹ từng đường nét trên gương mặt của y, mỉm cười: “Đẹp.” Sau đó nghiêng đầu nhìn Ôn Dã, nhếch mày trêu đùa: “Người đẹp trên chiến trường.”

Ôn Dã im lặng nhìn từng cử chỉ của Tư Lạp đối với thân xác của hắn trước kia. Trong lòng rấy lên một tư vị lạ lùng - nữ nhân của hắn thật biến thái.

“Lại đây.” Tư Lạp vừa nói, vừa đưa tay mở miệng xác Ôn Dã ra liền nhìn thấy viên dạ minh châu bé bằng một viên bi phát ra ánh sáng nhàn nhạt như mặt trăng đêm.

“Nàng định làm gì?” Ôn Dã thắc mắc.

“Kiếm người bồi giường.” Tư Lạp nhún vai.

Tư Lạp đưa ngón tay trỏ lên miệng cắn một nhát. Vết thương mở ra, cô đưa ngón tay tới trước miệng thi thể, máu từ tay rơi xuống bị dạ minh châu hút lấy. Mắt thấy viên dạ minh châu tiếp nhận máu của cô liền biến thành huyết thẫm. Cô nhanh chóng niệm chú, sau đó chạm đầu ngón trỏ đang rướm máu điểm chỉ giữa trán vào thân xác hắn.

“Ngươi có thể tạm thời sử dụng được cơ thể này rồi.”

Ôn Dã ngơ ngẩn. Sau đó liền hoá thành dòng khí đen lao thẳng vào thân xác đang năm trên giường. Một lúc sau, đuôi mắt khẽ động, Ôn Dã chậm rãi mở mắt ra, để lộ đôi mắt hổ phách sắc lạnh. Dung mạo của Tư Lạp thập phần rõ ràng. Hắn nhất thời xúc động, muốn chủ động được chạm vào nữ nhân kia, nhưng khó khăn lắm mới nhích tay được một chút. Hắn vừa mới tiếp nhận lại cơ thể, vì vậy cử động có chút miễn cưỡng.

“Cơ thể này không thể hoạt động được vào ban ngày.” Tư Lạp lại nói, trong giọng nói có chút bất mãn.

“Cảm ơn.” Ôn Dã mở miệng, cánh môi khẽ động.

Giờ Mão, tiếng chuông vang vọng khắp Huyền Không Tự phá tan không khí an tĩnh nơi đây. Khắp nơi bắt đầu nổi lên một loạt tạp âm. Tiếng gõ mõ tụng kinh trong Pháp Đường vang lên, hương khói nghi ngút.

Tư Lạp lười biếng ngủ nướng trong viện phòng mãi tận trưa mới tỉnh dậy.

“Ôn Dã.” Tư Lạp uể oải.

Ôn Dã lúc này đã thoát ra khỏi thân xác, ngồi trên ghế ôn nhu nhìn Tư Lạp.

“Ngươi cảm nhận được quỷ khí không?”

“Không phải quỷ.”

“Oan hồn?”

Ôn Dã gật đầu.

“Nếu nói như vậy, thì sa di kia không phải do oan hồn đó giết?”

Ôn Dã gật đầu.

“Vậy những lời hôm qua tên tiểu tăng đó trả lời đều là lừa gạt?”

Ôn Dã lắc đầu “Hắn không nói sai. Chỉ là lầm tưởng.”

“Oan hồn kia không hại người. Hắn chỉ quan quẩn đi tìm đầu và tứ chi của mình. Ngay cả bản thân hắn cũng không rõ ai là kẻ đã sát hại mình. Ta đã từng hỏi hắn, nhưng chỉ nhận được câu - đầu của ta, tay của ta, chân của ta. Y phục của hắn là y phục của giới sư tăng trong chùa, bất quá có màu vàng ố nhưng không khoác cà sa, cũng không có kim tuyến hay đỏ.” Ôn Dã tiếp tục nói, thanh âm trầm thấp vang khắp phòng.

Vụ án xem ra càng lúc càng trở nên phức tạp! Tư Lạp thầm than, suy nghĩ xem có nên trở về tiệm trà hay không?

Sau khi vệ sinh cá nhân, mặc y phục chỉnh tề. Tư Lạp rời khỏi viện tử đi đến Trai đường. Cũng may không quá giờ ăn trưa, nếu không Tư Lạp sẽ phải ôm cái bụng đói. Vừa bước vào liền thấy đám thầy trò Mao Tuế cùng Lục Đạo ngồi ngay gần đó. Lục Đạo thần sắc mệt mỏi ngồi gặm màn thầu, nhìn kỹ có thể thấy rõ đáy mặt hiện lên tia máu. Mao thiên sư cùng đồ nhi đang bàn luận gì đó, thấy Tư Lạp đến liền thi lễ, mời cô ngồi xuống.

“Ai nha, đêm qua tiểu thư có nghe thấy gì không?” Mao Tuế lên tiếng.

Tư Lạp lắc đầu. Lục Đạo bất giác cũng lắc đầu theo.

“Cả ta cùng hai sư huynh đều nghe thấy - đầu của ta, tay của ta, chân của ta a.” Khiết Thanh tay cầm màn thầu, nói.

“Thế nhưng lúc ta cố ý truy đuổi, lại không cảm nhận được tia quỷ khí nào.” Mao Tuế cau mày.

“Các ngươi bắt quỷ. Ta tra án. Không liên quan đến nhau.” Tư Lạp cự tuyệt.

Một lúc sau, Tư Lạp ăn xong liền đứng dậy. Vừa vặn nhìn thấy tiểu tăng Ngộ Tâm đi tới hành lễ nói: “Các vị thí chủ trưa an. Đại sư Thích Đức muốn gặp các vị. Thỉnh đến khách phòng.”

Ngộ Tâm dẫn đường, đi qua bảo điện, pháp đường liền thấy thiện nam tín nữ đến dâng hương. Còn có ngoài chính điện có vô số người đang tụ tập đông đúc.

“Hôm nay có sự kiện gì sao?” Tư Lạp hỏi.

“Cứ đến cuối năm, Huyền Không Tự sẽ khai đàn giảng đạo a.” Ngộ Tâm mỉm cười đáp.

Một đường đi tới khách phòng, xa xa đã nhìn thấy đại sư Thích Đức đang châm trà. Đám người Mao thiên sư cùng Lục Đạo cùng hành lễ: “Đại sư Thích Đức hảo.” sau đó an toạ ngồi vào ghế.

“Hôm nay trong chùa các tăng ni phật tử tề tựu nghe giảng đạo. Ảnh hưởng tới việc phá án của các thí chủ, bần tăng vô cùng tạ lỗi.” Đại sư Thích Đức khách khí, chấp tay trước ngực hướng Mao Tuế cùng Lục Đạo cúi đầu.

“A... Đại sư nghĩ nhiều rồi.” Mao thiên sư cười nói.

“Phương trượng hiện nay tung tích chưa rõ, ma quỷ hoành hành. Đại sư vẫn còn tâm ý giảng đảo?” Tư Lạp hỏi.

“Nga~ sư huynh hiện tại không có ở đây, chỉ còn bần tăng là trưởng bối. Hơn nữa các tín đồ xem ra cũng đều tụ tập đông đủ, nếu bần tăng không đi, chính là phụ lòng các phật tử rồi.” Thích Đức cười đáp.

“Tư Lạp tiểu thư, đây vốn là tục lệ hằng năm, đại sư cũng khó tránh khỏi trọng trách.” Lục Đạo nói.

Đúng lúc này, một tiểu sa di tay nâng cà sa đi vào trong đình, nói: “Bẩm đại sư, đến giờ rồi.”

Thích Đức đứng dậy, nhận lấy cà sa khoác lên người, chỉnh chu một phen. Chắp tay trước ngực nói: “Thất lễ. Thất lễ. Các vị thí chủ cần gì thì cứ nói với Ngộ Tâm.” Nói xong thì hướng Ngộ Tâm: “Ngộ Tâm, ngươi đi theo các vị đại nhân sai phái, hiệp trợ phá án.” Sau đó cáo lễ rời đi.

Tư Lạp lúc này nhìn chăm chú vào chiếc cà sa của Thích Đức. Cà sa kia phẩm chất mềm mại, màu đỏ chót, kim tuyến phác hoạ, âu cũng là một món bảo vật. Linh quang chợt loé: Nguyên lai là như vậy.

Bạn đang đọc Vương Gia Thê Nô Của Ta Là Quỷ sáng tác bởi Quan_Menh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quan_Menh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.