Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2075 chữ

Sau khi đám người Mao Tuế rời đi, A Đại cùng hai tạp dịch khác vất vả thu xếp lại bàn ghế, lau dọn chùi rửa nền nhà. Tiệm trà Cương Nhĩ tạm đóng cửa vài ngày. Tư Lạp lười biếng ở lì trong phòng. Ôn Dã bây giờ lại học cách thoát ẩn thoát hiện. Lục Đạo cùng Ôn Trác thi thoảng tới tiệm trà nhưng Tư Lạp một mực không tiếp đón, đành phải trở về hoàng cung.

Nửa năm sau, tiết trời mùa đông. Tuyết rơi trắng xoá khắp kinh thành.

Tư Lạp ngồi trên giường choàng chăn lên người, mũi đỏ ửng sụt sịt.

“Ôn Dã...”

Họng của cô cảm thấy đau nhức vì thế chất giọng cũng trở nên khàn khàn.

Thanh âm vừa dứt, một luồng khí đen tụ lại tạo thành một âm hồn đứng cạnh bàn trà. Dáng người cường tráng, dung mạo đẹp như tranh vẽ.

Tư Lạp ngắm nhìn thân ảnh mờ nhạt của Ôn Dã liền nghĩ - nếu hắn còn sống thì đẹp biết bao nhiêu. Sau đó lại nhìn ra cửa sổ, xa xa những mái ngói được phủ một lớp tuyết trắng xoá, liền nghĩ - nếu hắn còn sống, được đứng dưới nền tuyết trắng kia chắc chắn sẽ tạo nên một bức tranh hoàn hảo, một mỹ nam thời cổ đại a...

Nếu như hắn còn sống...

Nhưng hiện tại... hắn chỉ là một lệ quỷ, một âm hồn.

Hắn đã chết rồi...

Bông tuyết tinh khiết thanh cao nhẹ nhàng rơi xuống nền đất...

“Nàng cảm lạnh rồi.” Ôn Dã vung tay, cửa sổ liền khép chặt lại.

Tư Lạp chớp mắt, thanh tỉnh bản thân.

“Dạo gần đây ngươi làm trò gì vậy?”

“Không làm gì.” Ôn Dã đáp.

“Ngươi đột nhiên biến mất rồi lại thình lình xuất hiện. Không lẽ ngươi đang rơi vào trạng thái mới?”

“Không có.”

“Không lẽ nhìn trúng nàng lệ quỷ nào rồi? Liền phóng túng ra ngoài tán tỉnh?”

“Không có.”

“Vậy vì cái gì?”

Tư Lạp cảm thấy vô cùng bực bội, cổ họng ngứa ngáy đau rát, sau đó liền ho một tràng. Ôn Dã theo bản năng giơ tay chạm lưng của cô để trấn an, nhưng tay vừa chạm liền xuyên qua. Điều này khiến hắn nhất thời bối rối, không biết làm gì hơn ngoài việc lui ra xa, ngồi xuống bàn trà, nhìn.

“Để ta đi nói A Đại sắc thuốc cho nàng.”

Ôn Dã nói xong, không đợi Tư Lạp lên tiếng liền biến mất.

Hắn đứng ở hành lang lầu hai, tâm trạng trở nên nặng nề vô cùng. Trước kia khi còn bé, hắn và Ôn Trác cùng phụ hoàng đến tiệm trà này một lần. Hắn cơ thể vốn suy nhược, bệnh tật triền miên, chỉ có thể đọc kinh thư, không thể học võ. Thầy bói nói hắn mệnh cách sinh ra trong nhà đế vương nhưng số phải chết yểu. Mẫu thân của hắn vì muốn bảo vệ hắn mà đã nhờ pháp sư sửa mệnh cách, thế cho hắn một mạng. Cuộc sống của hắn thực ra rất mờ nhạt. Hắn không có định hướng, không có ước mơ. Hắn làm theo những gì phụ hoàng căn dặn. Thậm trí còn bị mọi người hắn hủi, nói hắn là yêu quái hại chết mẫu thân mình. Cho đến khi gặp Tư Lạp. Nàng cao cao tại thượng, thanh cao như ánh trăng đêm. Nàng là người duy nhất hỏi hắn muốn thứ gì? Nàng là người duy nhất cho hắn động lực và tin hắn sẽ làm được. Nàng cũng là người duy nhất cho hắn cam đảm và bản lĩnh. Nàng để cho hắn một ánh nhìn, lại khiến hắn say lòng tự nhủ - nữ nhân này nhất định phải là của ta. Nàng gieo rắc trong tim hắn một loại tình cảm, mỗi ngày hắn đều nhớ nhung hình bóng của nàng, để rồi chết lặng trong sự chờ đợi. Cuối cùng, cũng chính là nàng vô tình coi hắn như một món đồ dùng để giao dịch, cư nhiên cướp đoạt mạng sống của hắn. Để đến khi chết, ý niệm duy nhất trong tim hắn chỉ có nàng - Cương Nhĩ Tư Lạp.

Hắn điên cuồng hận nàng. Chỉ muốn ngấu nghiến ăn sạch nàng - cùng nàng hoà làm một.

Hắn đã chờ được nàng trở lại. Nhưng lại là một người một quỷ.

Hắn yêu nàng. Nhưng cũng hận chính bản thân bất lực.

Hắn tự cười nhạo - hoá ra thứ tình cảm của một lệ quỷ lại cao thượng tới vậy. Bảo vệ nàng tránh xa mọi thứ nhưng lại chẳng thể chiếm hữu nàng.

Ngoài trời, tuyết bỗng mưa dày đặc hơn. Bụi tuyết phủ trắng xoá... Có một lệ quỷ đang đau lòng....

Một canh giờ sau, A Đại sắc xong thuốc đem lên cho Tư Lạp. Cô uống xong liền mơ màng thiếp đi. Trong giấc mộng, Tư Lạp mơ thấy một tiểu hài tử dáng vẻ uỷ khuất, cầm cây que nhỏ vẽ trên nền đất hình dáng của cô, trên miệng luôn lẩm bẩm: “Nương tử, ta nhất định sẽ cường đại, sau đó liền rước nàng hồi phủ.”

Dạo gần đây, quan sai đi tuần tra ngày một nhiều. Người dân trong thành đang xôn xao vụ mất tích của trụ trì chùa Huyền Không Tự - ngôi chùa lớn nhất kinh thành. Án mất tích này không phải ngày một ngày hai, mà đã hơn một tháng.

Xe ngựa lộng lẫy tới chói mắt dừng ở trước cửa tiệm trà Cương Nhĩ. Bước xuống xe là hai nam nhân vô cùng ưu tú. Một người tướng mạo nho nhã, tay cầm quạt ngọc vẩy nhẹ, trên môi giữ nụ cười điềm đạm. Người nam nhân còn lại dung mạo anh tuấn, khí chất uy nghiêm, thân vận y phục cao sang, ở thắt lưng đeo ngọc bội hình rồng.

“Hoàng Thượng, xem ra hôm nay không gặp được Tư Lạp tiểu thư được rồi.” Lục Đạo nhìn cánh cửa vẫn đóng im lìm cảm thán.

“Hôm nay nhất định phải gặp được.” Ôn Trác thần sắc mệt mỏi, giơ tay đẩy cửa tiệm trà.

Bên trong sạch sẽ không dính chút bụi, trong không khí còn lưu giữ một chút mùi hương nhàn nhạt.

“Các ngươi đến đây làm gì?”

Thanh âm lạnh lùng vang lên, nhiệt độ trong phòng theo đó cũng giảm xuống âm độ.

“Dã đệ?” - “Vương gia!”

Lục Đạo cùng Ôn Trác đồng loạt lên tiếng.

Kể từ khi Ôn Dã còn đang bị phong ấn trong hồ ly, sau đó biến mất, bọn họ không còn gặp lại hắn. Bất quá cũng chỉ nghe tin tức, hiện tại hắn đang ở cùng Tư Lạp tiểu thư. Nói như vậy, hắn cũng đã thoát một kiếp, không hồn phi phách tán, càng không bị quỷ sai bắt về âm ty.

“Dã đệ, ta cần thỉnh Tư Lạp tiểu thư một chuyện.”

“Nàng đang nghỉ ngơi.” Ôn Dã từ chối, trong giọng nói đều mang ý tứ - tiễn khách.

Lục Đạo nhìn Ôn Trác thở dài. Hắn đã nói rồi, hôm nay không phong thuỷ a.

“Ồn ào vậy. Ôn Dã...”

Tư Lạp ngáp dài, ngồi dậy chùm kín chăn.

“Ôn Dã! Lạnh....” Tư Lạp hắt xì, nước mũi theo đó chảy ra một dòng.

Toàn bộ thanh âm ngái ngủ của Tư Lạp đều truyền vào tai hai vị khách không mời. Trong nội tâm đều cùng một loại suy nghĩ - Tư Lạp tiểu thư hình tượng cao ngạo, khí chất hơn người bây giờ chẳng khác gì một nữ tử mới lớn.

Ôn Dã ngầm hiểu suy nghĩ của bọn họ. Ánh mắt không dấu tia nộ khí, bắn thẳng vào bọn họ. Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó biến mất trong không trung.

Lục Đạo và Ôn Trác khóc thầm. Ngoài trời đã lạnh buốt, ở trong đây còn âm u lạnh lẽo hơn. Không hẹn cùng ngồi xuống bàn trà gần đó chờ đợi.

Ôn Dã hiện lên trước mặt Tư Lạp, liền thấy bộ dạng không hài lòng của cô.

“Ngươi rốt cuộc là vì cái gì mà cứ trốn tránh ta?” Còn chưa kịp giải thích, Tư Lạp giọng khàn đặc nói.

“Ta ở ngoài...”

“Không chỉ riêng hôm nay. Từ khi đám thiên sư gà mờ kia rời khỏi. Ngươi liên tục trốn ta.”

Lần đầu tiên Tư Lạp không kìm chế được cảm xúc. Hắn rõ ràng là nô lệ khiêm sủng vật của cô. Đáng lý hắn nhất định phải 24/24h hiện hữu trong căn phòng này để bảo toàn tính mạng của cô tuyệt đối. Tuy rằng nguyên một tháng đầu bị một âm hồn - hơn nữa còn là lệ quỷ đêm đêm ngồi nhìn chằm chằm vào cô như muốn ăn tươi nhuốt sống. Nhưng Tư Lạp thừa nhận, hắn khiến cho cô cảm thấy an toàn hơn. Giống như việc, cô chấp nhận tin tưởng giao tính mạng cho hắn. Chấp nhận sự tồn tại của hắn trong cuộc sống của cô. Chấp nhận hắn - Ôn Dã chứ không phải ai khác!

“Ta sợ ảnh hưởng tuổi thọ của nàng vì thế nên ta ở dưới lầu. Nàng chỉ cần gọi tên ta...ta liền...”

“Được rồi. Lại đây.”

Tư Lạp nét mặt dãn ra, đáy mặt lộ rõ tia hưng phấn.

Ôn Dã hướng Tư Lạp tiến lại gần, ngồi xuống mép giường nhìn cô.

Tư Lạp không nói gì, chóp mũi ửng đỏ, đôi mắt ướt ướt đáp lại ánh nhìn của Ôn Dã. Ngón tay vô thức xoa xoa lên chiếc nhẫn, trong đầu suy tính điều gì đó.

“Vừa nãy có chuyện gì?”

“Không có gì. Vài con chuột làm càn.”

Ôn Dã thản nhiên nói.

“Không được nói dối.” Tư Lạp khịt khịt mũi.

“Là Ôn Trác tìm nàng có chuyện.” Ôn Dã biểu cảm không đổi, chăm chú nhìn Tư Lạp. Trong đầu đang suy nghĩ - hôm nay nàng bị bệnh nặng hơn.

Tư Lạp vô thức vươn tay về phía gương mặt mờ nhạt của Ôn Dã. Ngón tay vừa chạm liền xuyên qua hệt như ảo ảnh. Sau đó liền nhíu mày tỏ vẻ bất mãn.

“Đưa bọn hắn lên đây. Ta lười xuống.”

“Được.” Ôn Dã biến mất, vừa lúc trướng mạn cũng buông xuống.

Chưa đầy một phút sau đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.

“Lạp tỷ, ta có chuyện muốn thỉnh.” Giọng Ôn Trác vang lên.

“Vào đi.”

Ôn Trác cùng Lục Đạo bước vào, xung quanh bày trí đơn giản. Ở giữa phòng để một bàn gỗ ngay ngắn chỉnh tề, phía trên để 4 cái chén cùng một ấm trà, trướng mạn che kín, nhìn không thấy rõ thân ảnh của Tư Lạp.

“Ta nghe Lục Đạo nói, Lạp tỷ có tài phá án, hôm nay đến đây thỉnh tỷ trợ giúp ta hoá giải một vụ án mất tích.”

“Từ khi nào ta trở nên đa tài như vậy?”

Giọng nói khàn khàn phát ra sau trướng mạn, không rõ là đang tự hỏi bản thân hay hỏi bọn họ.

“Thỉnh cầu tỷ giúp ta.” Ôn Trác hạ giọng.

“Nói sơ qua.” Tư Lạp ho khan.

“Trụ trì chùa Huyền Không Tự mất tích đã hơn một tháng. Không có bất kỳ một dấu vết gì, cũng không tìm thấy xác. Giống như bốc hơi vậy.” Ôn Trác thở dài.

Vì vụ này mà hắn chết ngập trong một đống sớ tấu lên. Huyền Không Tự vốn là một ngôi chùa linh thiêng, được nhiều phật tử, con dân đến thắp hương cúng bái. Xảy ra chuyện này, lòng dân không yên, nghi thần nghi quỷ, tinh thần bất an không thôi. Nếu như phát xét bừa bãi, không tra rõ nguyên nhân, chỉ sợ đắc tội với Phật tổ, đại hoạ giáng xuống.

“Các ngươi an táng Ôn Dã ở đâu?” Tư Lạp không đầu không đuôi hỏi.

Ôn Trác cùng Lục Đạo không theo kịp tiết tấu nói chuyện lúc lên lúc xuống của Tư Lạp. Chỉ biết lắc đầu thầm than.

“Được xây hầm mộ phía sau chùa Huyền Không Tự.” Ôn Trác trả lời.

“Các ngươi về đi. Ngày mai đưa ta tới chùa Huyền Không Tự.”

Tư Lạp không nhanh không chậm nhả từng chữ.

Quả nhiên là trùng hợp!

Bạn đang đọc Vương Gia Thê Nô Của Ta Là Quỷ sáng tác bởi Quan_Menh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quan_Menh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.