Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2705 chữ

Sáng sớm hôm nay có người phát hiện án giết người. Còn phát hiện luôn hung thủ kèm hung khí có dính máu. Nghe nói hung thủ là thợ săn, nổi lòng tham nên giết người cướp của.

Huyện lệnh huyện X công khai thẩm tra xử lí án giết người này, mọi người đều đến trước công đường xem án. Người đến xem chặt ních, còn ra sức chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xì xào không ngớt.

“Ba”

Huyện lệnh Trần Côn ngồi trên công đường vỗ án một cái, nội đường lập tức an tĩnh. Sư gia Tần Giác cầm bút lông trong tay, bộ khoái uy nghiêm đứng bên cạnh, hai bên là nha dịch mặt mũi không biểu cảm, nghiêm khắc đứng nhìn thẳng về phía trước, tấm biển “Công minh liêm uy” treo trên cao càng giúp công đường thêm phần nghiêm chính.

Phía dưới công đường là hung thủ, người phát hiện báo án và phu nhân của nạn nhân đang quỳ rạp dưới công đường với ba trạng thái khác nhau.

Nạn nhân là Trương lão gia - Trương Lực. Hắn vốn là thương nhân có tiếng, chuyên vận chuyển hàng hoá bằng đường thuỷ.

“Vương Nhị, ngươi nói rằng chính ngươi đã nhìn thấy Lương Triệu cầm hung khí giết chết Trương lão gia?” Trần Côn hỏi.

“Bẩm, đúng là như vậy. Bất quá trong lúc hoảng loạn, nô tài đã hô to để người qua lại tới, không cho Lương Triệu trốn thoát a...” Vương Nhi trả lời.

“Lão gia a... lão gia chết thật oan uổng a...” Trương phu nhân bật khóc nức nở, quỳ rạp trên công đường “Mong đại nhân bắt tên hung thủ kia lại để lão gia nhà ta được nhắm mắt dưới suối vàng.”

“Lương Triệu, còn không thừa nhận?” Trần Côn ngữ khí lạnh nhạt.

“Thảo dân không có giết người a. Thảo dân oan uổng....” Lương Triệu cúi đầu trước công đường, trên mặt không hiển hiện một tia sợ hãi nào.

“Vậy tại sao lúc đó, ngươi lại có mặt ở hiện trường? Ai có thể làm chứng cho ngươi rằng ngươi không sát hại Trương lão gia?” Trần Côn ép hỏi.

“Thảo dân từ trên núi đi xuống, lúc ấy đi ngang qua ngõ hẻm đó. Thấy tiếng động liền đi vào. Chỉ thấy có người nằm úp trên vũng máu. Thảo dân tò mò lật lại thì ra là Trương lão gia. Khi ấy lão gia chưa chết, còn lẩm bẩm gì đó. Thảo dân thấy thế liền cố cầm máu ở vết thường trên ngực. Nhưng không thành....” Lương Triệu thành thật tường thuật lại sự việc.

Quần chúng xung quanh bắt đầu xì xào nghị luận: “Lúc ấy ta thấy rõ ràng trên người hắn máu me đầm đìa, còn có Vương Nhị run rẩy hô to”

“Thật sự không có nhân tính. Còn không chịu nhận tội.”

“Vừa giết người vừa la làng. Thật đáng phỉ nhổ.”

“Đại nhân, thảo dân thực sự oan uổng...” Lương Triệu kêu gào.

Nhưng chỉ nhận lại được ánh mắt lạnh lùng cùng những lời bàn tán cay nghiệt.

“Còn không mau nhận tội?”

“Hắn không phải hung thủ.”

Người dân xung quanh đứng xem chặt ních ngoài cửa. Tư Lạp lại không thể bon chen đi vào được. Cô đành đánh liều gào to một câu khiến toàn bộ sự chú ý đều tập trung lên người cô.

“Là ai ồn ào?” Trần Côn liếc nhìn nữ nhân dưới công đường.

Dung mạo nàng thanh thoát, cả người toát ra khí chất hơn người.

Người dân xung quanh như nhận ra y, lại một đợt bàn tàn nổi lên: “Là chủ tiệm trà Cương Nhĩ.”

“Đại nhân, thảo dân tên Tư Lạp.” Cô bước vào công đường. Không quỳ xuống, chỉ khom người hành lễ.

Tần Giác nhận ra cô, liền cúi người thì thầm với Trần Côn: Nàng là chủ tiệm trà Cương Nhĩ.

Còn chưa kịp lên tiếng thì từ đầu vọt vào một thần ảnh gầy yếu, cúi xuống khóc lóc: “Đại nhân, cha ta oan uổng. Cha ta không giết người.”

“Ba” Trần Côn nhíu mày vỗ án một cái “Làm càn. Nơi này không phải cái chợ. Lôi hắn ra ngoài.”

“Xin đại nhân bình tĩnh. Ta dám chắc chắn Lương Triệu không phải hung thủ.” Tư Lạp chán ghét nhìn xunh quanh.

Ở thời đại này, nhiều oan linh u uất biến thành lệ quỷ cũng đúng.

“Sao ngươi biết hắn không phải hung thủ?” Trần Côn chuyển ánh mắt lên người cô, ý tứ thập phần truy xét.

“Ở đây ta có lệnh bài của hoàng thượng. Như vậy đã đủ khả năng đường đường chính chính thăm hỏi những người có mặt ở đây hay chưa?”

Thật may trước khi đi, Tư Lạp cũng không quên nói với Ôn Dã cần lệnh bài. Sống ở thời cổ đại, bản thân phải có thân phận thì mới có tiếng nói. Tư Lạp không thể mang cái danh chủ tiệm tra đi cứu người được.

Tư Lạp vừa nói vừa lôi lệnh bài được chạm khắc tinh xảo bằng vàng. Cả công đường bỗng chốc quỳ rạp xuống. Nhìn lệnh bài như nhìn thấy vua.

Thi thoảng còn nghe thấy lác đác vài lời nghị luận rời dạc: “Ta nói mà, chủ tiệm trà chính là người của triều đình.”

“Được rồi. Tiếp túc thẩm tra.”

Tư Lạp vẫy tay ý bảo không cần khoa trương.

“Đại nhân, tại sao ngươi lại kết án hắn là hung thủ?” Tư Lạp nhìn Trần Côn hỏi.

“Cái này... Vương Nhị nói, hắn chính mắt nhìn thấy Lương Triệu đâm chết Trương lão gia. Ngỗ tác cũng đã nói Trương lão gia chết vào giờ Tỵ, cũng đồng nhất khoảng thời gian Lương Triệu có mặt tại hiện trường.” Trần Côn nói.

“Đúng là như vậy. Chính mắt tiểu nhân nhìn thấy.” Vương Nhi bổ sung thêm.

“Người nào chứng minh ngươi chính mắt nhìn thấy Lương Triệu gây án?” Tư Lạp quay sang Vương Nhị, khom người nhìn hắn tra xét.

“Cái này...” Vương Nhị lúng túng.

“Vậy ngươi cũng có thể là hung thủ.” Tư Lạp nhếch môi khiến Vương Nhị càng thêm khẩn trương hơn.

Xung quanh lại nổi lên một trận xì xào.

“Các ngươi nhìn xem, đây là hung khí.” Tư Lạp chỉ vào con dao găm ở trên bàn huyện lệnh. Chuôi dao được chạm khác tinh xảo, lưỡi dao sáng bóng.

“Còn đây là dụng cụ săn bắt của Lương Triệu.” Tư Lạp lại giơ giỏ đựng dụng cụ của Lương Triệu lên. Chỉ có cung, mũi tên, và con dao thô kệch đã rỉ sắt.

“Thử nghĩ xem, Lương Triệu săn bắt kiếm sống qua ngày. Không thể tuỳ tiện mua món đồ đắt giá như con dao kia.” Vừa nói cô vừa cầm hung khí tới trước mặt Trương phu nhân.

“Ngươi nhìn xem, con dao này có quen thuộc không?”

“Nga...là dao gọt hoa quả trong phủ của ta. Vương Nhị hay dùng dao này gọt hoa quả cho lão gia a...” Trương phu nhân thành thật trả lời.

“Ồ. Vương Nhị, tại sao dao gọt hoa quả ngươi hay dùng lại rơi vào tay Lương Triệu? Đi săn bắn không cần dùng dao cầu kỳ vậy đi?”

Tư Lạp nghiêng đầu nhìn Vương Nhị, trong giọng nói mang theo ngữ điệu dồn ép.

“Tiểu nhân không biết a... tiểu nhân không biết.”

Vương Nhị lắp bắp, cử chỉ càng lúc càng lúng túng.

“Ta nói, quan binh các ngươi thật không có tiền đồ.”

Tư Lạp đan bàn tay ra phía sau lưng, nhìn đám quan lại tỏ ý không hài lòng.

Huyện lệnh, bộ khoái, sư gia chứng kiến một màn. Sắc mặt đều biến. Bọn họ vốn không nhuốt trôi nổi màn vũ nhục từ một nữ nhân vô danh này.

“Vương Nhị, ta hỏi ngươi, sáng sớm hôm nay ngươi đi đâu? Cư nhiên lại nhìn thấy hiện trường cùng hung thủ gây án?”

“Tiểu nhân hôm qua đã xin phép lão gia cùng phu nhân về quê ba ngày. Mẫu thân của tiểu nhân đang bệnh a...” Vương Nhị trả lời, theo phản xạ đưa tay lau mồ hôi trên trán.

“Sáng nay phu nhân có nhìn thấy hắn đi ra ngoài không?” Tư Lạp nhìn Trương phu nhân hỏi.

“Thảo dân cùng lão gia đều nhìn thấy Vương Nhị xách nải đi ra khỏi cửa.”

“Sau đó?”

“Sau đó, bất quá...ta không để ý. A...một lúc sau, lão gia rất tức giận đi ra ngoài.” Trương phu nhân mờ mịt trả lời.

“Vương Nhị, ngươi còn gì để nói không?” Tư Lạp vòng ra phía sau lưng của hắn, hơi khom người nói khẽ vào tai y.

Vương Nhị biến sắc.

“Ta không có ... Ta không có a...”

“A Đại, mau dẫn hai người ta gặp ở bến tàu lên công đường thẩm vấn.”

Một lúc sau, A Đại dẫn theo một ông lão dáng người gầy yếu, làn da nâu sậm quoắt queo, thế nhưng di chuyển lại cực kỳ nhanh nhẹn, trên tay cầm một tay nải nặng trĩu. Đi phía sau là một nam nhân dáng người to cao, mặt mũi thô kệch tiến vào công đường. Trên mặt hai người bọn họ đều căng thẳng, không rõ bản thân đang phạm tội gì, đồng loạt quỳ xuống.

“Đây là nhân chứng. Chứng minh Lương Triệu không phải hung thủ.” Tư Lạp ôm quyền, khẽ khom người hướng Trần Côn.

“Hai ngươi mau khai danh tính.” Trần Côn trên cao nhìn xuống uy nghiêm khiến hai kẻ vừa mới xuất hiện mặt nghệt như vịt.

“Tiểu nhân tên Quách Dương.” Ông lão lên tiếng.

“Tiểu nhân tên Chu Tiến.” Nam nhân bên cạnh trả lời.

Sau đó đều hướng Tư Lạp mà nhìn.

“Túi nải ngươi đang cầm từ đâu mà có?” Tư Lạp hỏi lão Quách.

“Bẩm. Sáng sớm nay lúc tiểu nhân đang kéo lưới đánh cá lên thì gặp Vương Nhị lên tàu chuẩn bị rời cảng. Được một lúc thì thấy hắn hớt hải đi xuống. Sau đó nhờ tiểu nhân giữ hộ tay nải. Hắn nói hắn quên đồ nên phải trở về phủ gấp. Còn cho tiểu nhân một thỏi vàng. Lão còn tưởng hắn phát tài, thắng bạc lớn nên mới hào phóng như vậy.” Lão Quách vừa nói vừa lấy thỏi vàng trong tay áo ra trình diện.

“Chu Tiến, ngươi biết gì về Vương Nhị?” Tư Lạp cầm lấy thỏi vàng mát lạnh trong tay, đưa lên trước mặt ngắm nhìn.

“Tiểu nhân vốn không quen hắn, chỉ là...thi thoảng chạm mặt nhau trên sòng bạc. Nghe mọi người ở Tứ lâu nói, hắn thua cờ bạc nhiều, lại nợ nần trồng chất. Đem mạng hắn ra trả cũng không hết nợ.” Chu Tiến nói, thi thoảng còn liếc sang nhìn Vương Nhị mặt mũi tái nhợt.

Công đường bây giờ an tĩnh, mỗi người đều rơi vào trạng thái suy nghĩ khác nhau. Rốt cuộc chuyện Vương Nhị ham mê cờ bạc thì có liên quan gì tới án mạng Trương lão gia? Trần Côn và Tần Giác trao đổi ánh mắt, ý nói - để xem nàng có ý đồ gì.

“Vương Nhị, ngươi nói với lão Quách trở về Trương phủ lấy đồ, tại sao lại có mặt ở hiện trường xảy ra án mạng? Lại vừa vặn nhìn thấy Lương Triệu giết Trương lão gia? Ta nhớ không lầm thì sáng sớm ngươi đã vội vàng rời phủ, ngươi cố ý nán lại là vì lí do gì? ” Tư Lạp trào phúng nhìn Vương Nhị.

“Ta...tình cờ nhìn thấy lão gia...nên...nên...”

“Ý ngươi là trùng hợp? Vương Nhị a...” Tư Lạp xoay nhẹ thỏi vàng trên tay, nhếch môi cười nhạt “Trên đời này chẳng bao giờ có sự trùng hợp cả. Trừ phi, ngươi cố ý nán lại để giết người diệt khẩu.”

Vương Nhị run rẩy, hắn không dám nhìn thẳng nữ nhân trước mặt, khúm núm cúi gằm mặt.

Tư Lạp đưa tay cầm tay nải, theo đà ném xuống trước mặt Vương Nhị. Lực ném khiến túi nải tiếp đất bị mở toang ra. Bên trong là một đống trang sức vàng ngọc kèm theo đó là mấy thỏi vàng lăn long lóc.

“Trương phu nhân, nàng nhìn đống châu báu này xem có quen không?”

Dưới con mắt đẫm lệ của Trương phu nhân, nàng không dấu nổi tia kinh ngạc. Gật đầu liên tục: “Đúng...đúng... đây đều là trang sức của ta a... cái kia cũng đều là của lão gia a... ”

Tư Lạp đứng thẳng người, trên đầu nàng là tấm bảng “công tư liêm minh”, khí chất thanh cao, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Vương Nhị.

“Vương Nhị, ngươi ham mê cờ bạc, sau đó bị vỡ nợ. Không còn cách nào, liền trộm đồ của lão gia nhà ngươi. Ý định của ngươi hôm nay vốn không phải về quê thăm mẹ mà là đi sang huyện kế bên trốn nợ. Trương lão gia phát hiện được, liền đuổi theo ngươi ra bến tàu. Ngươi nhanh trí dấu nải xuống dưới mạn tàu, mặt khác nhờ ông lão đánh cá gần đó để ý túi đồ cho ngươi. Còn ngươi thì dụ lão gia vào hẻm để sát hại. Vừa vặn lúc Lương Triệu đi ngang qua, phát hiện được. Ngươi chưa kịp dấu xác, tận dụng thời cơ, đổ tội lên đầu Lương Triệu. Còn mình thoát được tội. Đúng chứ Vương Nhị?”

Thanh âm trầm bỗng, vừa vặn lọt vào tai của toàn bộ những người ở công đường. Trong lúc không khí ngưng đọng, mỗi người một suy ngẫm thì tiếng vỗ tay chợt vang lên, đánh tan sự an tĩnh.

“Tư Lạp tiểu thư, không ngờ cô còn biết phá án.” Lục Đạo từ đâu bước vào công đường. Trên mặt trăng hoa ghẹo nguyệt lộ rõ.

Vương Nhị bên cạnh vẫn đang thất kinh. Mặt mũi bần thần nhìn về phía trước bất giác nở nụ cười quỷ dị.

“Ả tiện nhân, ta có chết cũng kéo theo ngươi.” Vương Nhị trợn trừng nhìn Tư Lạp, ý hận ngập tràn. Hắn tiện tay cầm hung khí, một mực lao thẳng về phía Tư Lạp.

Dao còn chưa chạm vào người, chớp mắt, một thân ảnh nhỏ bé vụt qua. Sau đó xoẹt một cái, tia máu bắn ra. Vương Nhị lập tức gào thét, lăn ra nền đất mà ôm lấy đôi mắt. Đợi đến khi mọi người định thần lại, bấy giờ mới chú ý tới thân ảnh kia.

Đó là một con mèo ba tư. Cao ngạo đứng cạnh Tư Lạp, đầu còn hơi ngẩng lên trời. Khí chất chẳng khác nào coi trời bằng vung. Trong ánh mắt còn ẩn hiện tia chán ghét vô thường.

Sau khi vụ án được giải quyết, quan binh áp giải hung thủ nhốt về ngục lao. Lương Triệu lại một lần nữa mang ơn anh em nhà Cương Nhĩ, thề thốt sống chết vì Tư Lạp.

Ôn Dã lúc trước trở về hoàng cung, nhìn thấy cống phẩm từ bên phương tây tới là một con mèo ba tư, liền thuận mắt ám vào nó. Trở thành sủng vật khiêm nô lệ của Tư Lạp. Trong cung lại một lần nữa loạn như cào cào vì cống phẩm mất tích. Ôn Trác nhức đầu không thôi.

Lục Đạo cũng đã từng nhìn thấy cống phẩm kia, liền phát hiện sủng vật trôi dạt tới bên Tư Lạp. Hắn chỉ cảm giác có một luồng khí hắc ám, không sạch sẽ đang ngụ trong nó. Ý đồ nhắc nhở Tư Lạp chưa thực hiện thì bị đôi mắt đỏ ngầu của sủng vật kia nhìn trúng. Lục Đạo chỉ biết khóc thầm. Ánh mắt này thập phần quen thuộc. Cực kỳ khủng bố.

Còn đối với Tư Lạp, lúc này, cô chỉ có thể nghĩ tới Tư Vãn. Nếu hắn là ngươi giải quyết vụ án này, chắc chắn sẽ để lại danh thiếp.

Bạn đang đọc Vương Gia Thê Nô Của Ta Là Quỷ sáng tác bởi Quan_Menh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quan_Menh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.