Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2162 chữ

Mấy ngày nay, trời đổ mưa không ngớt, sấm sét cứ đùng đùng đoàng đoàng. Ngải Tri trong lòng bất an. Cô dựa người vào thành giường, bất giác nhìn về phía khung cửa sổ, tâm không tĩnh, não nề vô cùng.

“Tri nhi, em sao vậy? Trong người vẫn chưa khoẻ sao?” Một người đàn ông đứng tuổi, khí chất cao ngạo, đẩy cửa bước vào.

Hắn ngồi bên mép giường, cẩn thận đưa tay áp lên trán Ngải Tri, gương mặt lộ vẻ lo lắng nhưng sâu trong ánh mắt là sự sủng nịnh thập phần.

“Tư Diện, anh nói xem, A Vãn và A Lạp không gặp chuyện gì chứ?” Ngải Tri thanh âm trầm bổng, chờ đợi chồng cô trấn an một phen.

Tư Diện thoáng thở dài, nét mặt trở nên âm trầm. Hắn vươn tay kéo cô vào lòng, thuận tiện hôn nhẹ đỉnh đầu y, ngón tay vuốt nhẹ sợi tóc tán loạn của Ngải Tri.

“Em đừng lo. Hai đứa chúng nó đã lớn. Đã đến lúc chúng nó học cách trưởng thành rồi.”

Câu chữ vừa dứt, một loạn sấm chớp rạch trời. Hai người không hẹn, cùng đồng loạt nhìn ra phía cửa sổ. Ngoài trời mưa bão giông tố, trong lòng họ phút chốc cũng cuộn sóng trào, bất an không thôi.

Tiếng đàn du dương từ tiệm trà phát ra khiến không ít người đi đường liếc nhìn. Không nhịn được mà đi vào thưởng thức. Hôm nay tiệm trà Cương Nhĩ khai trương. Nói là khai trương cũng không phải, chỉ là kinh doanh lại sau cả mấy chục năm đóng cửa mà thôi.

Màn đêm buông xuống, trên trời lác đác vài ngôi sao. Trước cửa tiệm trà treo một hàng đèn lồng đỏ, nhìn vừa yêu mị mà lại rất bắt mắt.

Không gian bên trong cũng là sắc đỏ nhạt mị hoặc. Tiệm trà buổi sáng vắng lạnh, chớp mắt một cái, bây giờ trở nên đông đúc, ấm áp lạ thường. Tiểu nhị chạy tới chạy lui tiếp khách bưng trà. Ở giữ sân khấu, một nữ nhân y phục đỏ huyết, đôi tay thanh mảnh thon dài đang gẩy đàn. Nàng như một đoá hoa hồng đỏ thẫm, diễm lệ nhưng ngạo mạn, mê hoặc nhưng xa cách.

Ở một góc khuất lầu hai của tiệm trà, một nam tử thân mang y phục sang quý, dung mạo anh tuấn uy nghiêm, vừa nhâm nhi vị trà vừa thưởng thức mỹ nhân cùng với tiếng đàn.

“Không tệ.” Nam nhân ngồi cùng bàn với nam tử kia tay cầm quạt, tán thưởng không thôi.

“Hoàng Thượng, chớ để yêu quái mị hoặc.”

Còn chưa dứt lời, hắn đã bị Hoàng Thượng và nam nhân ngồi đối diện liếc mắt nhìn, giống như nếu hắn còn nói bậy bạ sẽ bị cắt lưỡi vậy.

“Gọi ta là Ôn Trác”. Nam tử bị thuộc hạ gọi là Hoàng Thượng có chút không hài lòng nhìn hắn càng thêm chán ghét.

“Nhiễu Sở a, nàng không phải là yêu quái, nàng là nữ thần.” Nam nhân kia xem ra rất bất mãn với câu nói của tên thuộc hạ kia, tay vẩy quạt bùm bụm, khí chất tao nhã cũng biến mất sạch.

“Tại hạ có tội. Xin hoàng...” Còn chưa nói dứt câu, Nhiễu Sở lại nhận được ánh mắt hăm doạ của hai nhân vật khủng bố trước mắt. Một người là Hoàng Thượng, một kẻ là pháp sư. Cả hai đều là huynh đệ từ thửo bé của hắn, chỉ tiếc là thân phận ngăn cách. Vốn dĩ không thể bừa bãi như hồi còn ngây dại nữa rồi. Nhưng đời này bảo vệ được Hoàng Thượng toàn vẹn, hắn cũng mãn nguyện.

“La Đạo, 25 năm trước. Ta đã từng nhìn thấy nàng.” Ôn Trác vô thức gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, càng lúc càng nhìn đăm chiêu trên thân ảnh của nữ nhân đang gẩy đàn kia.

“25 năm trước? Ngươi có nhìn nhầm không? Nếu nói như vậy, nàng hẳn phải ngang hàng với mẫu thân của ngươi. Nhưng...nhìn nữ nhân kia, tuyệt không đến...” La Đạo không nhịn được, chớp chớp mắt đánh giá, rồi lại quay sang nhìn bằng hữu của mình làm dấu hỏi chấm.

Không lẽ, nàng quả thật là tiên nhân?

“25 năm trước, ta và Hoàng...Ôn công tử đã tới tiệm trà này. Khi ấy đúng là đã gặp nàng, còn có thêm một nam nhân nữa. Chỉ là nếu nữ nhân kia và nàng quả thật là một người, thì ta nghĩ, nàng là yêu quái.” Nhiễu Sở chân thành nói ra ý kiến.

Vẫn như cũ, bị ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm tới mức hắn tưởng chừng như đầu lìa khỏi cổ.

Tiếng đàn sau 1 canh giờ thì im bặt. Khách nhân có trong tiệm trà sau khi thưởng thức xong cũng bắt đầu xì xào to nhỏ. Tiểu nhị đi từng bàn, miệng tươi như hoa, khéo léo nói điều gì đó, khách nhân theo đó cũng rời ra khỏi tiệm.

“Xin thứ lỗi các vị công tử, chủ nhân của ta nói phải tiễn khách. Nàng đã mệt, muốn đóng cửa tiệm.” Lúc sau, một tiểu nhị mặt mũi trắng nõn, khom người thỉnh cầu.

“Chúng ta muốn gặp chủ nhân nhà ngươi.” La Đạo trên miệng cũng giữ nụ cười nho nhã, nhìn thẳng tiểu nhị khiến cậu bé luống cuống đỏ mặt.

“Chuyện này....” Tiểu nhị đang không biết làm sao thì phía sau vang lên tiếng nói nhàn nhạt “Để ta tiếp. Ngươi mau đi dọn dẹp.” Nữ nhân thân mang y phục đỏ huyết dựa người vào thanh chắn, lười biếng nhìn 3 nam nhân trước mắt.

“Tại hạ là Lục Đạo, bên kia là vị bằng hữu của tại hạ, tên là Ôn Trác. Ngưỡng mộ cô nương đã lâu. Nay được thưởng thức tiếng cầm của nàng lại càng thêm khâm phục.” Lục Đạo ôn nhu, khom người nhã nhặn chào hỏi.

“Bớt nhiều lời.” Tư Lạp đưa tay day day mi tâm. Nếu không phải năm đó cô nhận giao dịch bừa bãi thì bây giờ đã không gặp chướng khí ngập trời này. Hiện giờ Tư Vãn ở đâu, có mệnh hệ gì cô đều không nắm rõ. Vừa nãy cô đánh một khúc triệu hồi trên cây cầm cổ, nhưng tuyệt nhiên không có một chút tin tức. Tâm trạng hiện giờ vô cùng bức bối.

“Nga~...”

Lục Đạo bị nữ nhân trước mặt hung dữ chặn họng, chỉ kịp kêu lên một tiếng, uỷ khuất quay về ghế đưa chén trà lên miệng uống, che đi sự mất mặt này.

Ôn Trác bên cạnh mỉm cười, nhìn nữ nhân kia hứng thú vô cùng.

“Lạp tỷ...?” Ôn Trác mở miệng, đánh liều gọi một tiếng.

Tư Lạp bây giờ mới để ý nam tử kia, dung mạo y có phần quen thuộc. Hình như lần trước cô tới đây đã từng gặp qua hai đứa bé cực kỳ dễ thương. Một đứa ôn nhu như ánh mặt trời sáng chói. Đứa còn lại thì lãnh khốc nhàn nhạt như ánh trăng đêm. Trong lòng cô lại cuộn trào ca thán, lại là chướng khí, cô tạo nghiệp kiểu gì thế này? Nếu như đứa bé này vẫn còn sống đến bây giờ. Có hai trường hợp. Một là phụ hoàng của nó vẫn còn sống và đang hấp hối. Một chính là phụ hoàng đã chết, kéo theo hệ luỵ, đứa còn lại cũng sẽ xanh cỏ đi.

“Em trai ngươi tử trận?” Tư Lạp không nhanh không chậm nhả ra vài chữ, nhìn chằm chằm đám nam nhân lộ vẻ kinh ngạc trước mắt.

“Dã đệ bây giờ đã thành lệ quỷ. Ta cần tỷ giúp... nếu không... đệ ấy sẽ hồn phi phách tán....”

Lục Đạo lúc này rơi vào trầm tư, Nhiễu Sở im lặng nhìn chủ nhân của mình. Không khí nhất thời trở nên vô cùng quỷ dị.

Tư Lạp không tự chủ được, ngón tay xoa xoa trên bề mặt chiếc nhẫn.

“Cha của ngươi đã phong ấn linh hồn của hắn vào một con hồ ly?” Tư Lạp nhìn Lục Đạo. Dù sao cô nghĩ, tuổi trẻ như hắn không thể có tiền đồ tới mức có thể phong ấn được một linh hồn cường đại, hơn nữa lại còn là lệ quỷ. Việc này tất nhiên là do các bậc bô lão, thế hệ cha chú làm rồi.

“Đúng vậy. Cha của ta trước kia vốn là quân sư thân cận của vương gia. Vương gia tuổi trẻ tài cao, thống lĩnh hơn một ngàn vạn quân đóng chiếm biên cương, diệt sạch kẻ thù. Thế nhưng có một tiên tri, nói rằng, sau trận chiến thắng cuối cùng, kẻ mạnh nhất sẽ chết và trở thành nô lệ của quỷ. Sau khi vương gia chết bất đắc kỳ tử, ngài hoá thành lệ quỷ, cực kỳ hung ác. Cha ta đã dùng mạng của mình, lập nên một trận pháp, phong ấn ngài vào con hồ ly 200 tuổi. Nhưng bây giờ xem ra cũng không thể giữ được hồn thể của ngài nữa. Ta chỉ không hiểu, ngài là vì cái gì mà biến thành lệ quỷ? Xem ra oán niệm cực kì sâu đậm đi.” Lục Đạo vừa nói, trong giọng nói lẫn nét mặt không dấu nói u buồn.

“Phụ hoàng nói với ta, đã từng thực hiện giao dịch với một nữ nhân. Nàng cho phụ hoành ta giang sơn, nhưng cũng lấy đi một thứ thân cận bên cạnh phụ hoàng. Người đó là tỷ?” Ôn Trác lúc này mới mở miệng, ánh mắt thăm dò nhìn Tư Lạp.

“Ngày mai mang con hồ ly tới đây.” Tư Lạp vươn vai, ngáp dài một tiếng. Hình tượng nữ thần uỷ mị thục nữ theo đó cũng bị vỡ thành từng vụn. “Các ngươi kể chuyện, làm ta buồn ngủ.” Nói xong xoay người xuống cầu thang, còn không quên câu “Tiễn khách”.

Ba nam nhân ngơ ngác nhìn nhau. Cuối cùng cũng rời tiệm trà trở về hoàng cung.

Ở sâu trong thâm cung, bên trong một căn phòng. Chiếc lồng sắt tinh tế chạm trổ bằng vàng đẹp đẽ được đặt ở giữa phòng. Một con hồ ly lông trắng muốt, mềm mượt đang nằm thoi thóp, cơ thể phập phồng mang theo hơi thở yếu ớt. Đôi mắt mị hoặc nhắm nghiền đột nhiên mở ra, con người đỏ thẫm máu nhìn về phía mắt trắng lạnh lẽo.

Đã ba ngày trôi qua.

Lúc trước cô cùng Tư Vãn làm giao dịch ở đây cũng dành dụm được một ít tiền. Nói là ít nhưng cũng đủ để cô ăn chơi trác táng vài năm. Dù sao cũng là giao dịch với vị Hoàng đế tiền nhiệm, lấy vàng bạc trâu báu ở ngân khố triều đình cũng không thiếu.

Tư Lạp sáng sớm đã ngồi thẫn thờ ở mép giường, thi thoảng lại ngáp một cái. Không rõ là đang suy nghĩ cái gì. Ánh mắt chung thuỷ dán chặt lên chiếc rương kho báu sáng chói góc phòng.

Hai ngày trước, Hoàng thượng sai ám vệ đến thông báo cho cô biết, hồ ly trong lồng đột nhiên biến mất. Tư Lạp cảm thấy vô cùng chán ghét tên Hoàng đế này, hắn đối với đệ đệ của hắn chẳng khác gì thú hoang. Hắn để mất con hồ ly kia cũng khiến cơ hội quay trở về thế giới của cô trở thành con số không. Theo thói quen, cô bất giác xoa nhẹ lên chiếc nhẫn trên ngón áp út. Cúi xuống nhìn viên đá màu đen trên chiếc nhẫn đăm chiêu.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tư Lạp lẩm bẩm, não bộ bắt đầu hoạt động, sâu chuỗi toàn bộ sự việc ngày hôm đó.

Tại sao cổng không gian bị hổng? Tại sao thời gian khi ấy lại bị gián đoạn? Nhiễu sóng? Là Tư Vãn gặp nạn? Hay có kẻ nhúng tay vào việc này?

“Chủ nhân, La công tử muốn gặp.” A Đại ngoài cửa thông báo.

“Chủ nhân?” Tiếng tiểu nhị một lần nữa vang lên, lần này trong giọng nói có phần e dè. Hắn biết mấy ngày nay tâm trạng của chủ nhân không được tốt. Mỗi lần thông báo cho nàng, hắn rất sợ bản thân làm phiền tới không gian riêng của nàng. Ở trên người nàng, luôn toả ra cỗ khí u ám, càng nhìn càng khiến bản thân như rơi vào hố đen không thấy đáy.

“Không gặp.”

Tư Lạp tự rót cho mình một chén trà trên bàn. Thuận tiện đánh mắt ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Rốt cuộc, cô còn phải lưu lại nơi này bao lâu nữa?

Bạn đang đọc Vương Gia Thê Nô Của Ta Là Quỷ sáng tác bởi Quan_Menh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quan_Menh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.