Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1952 chữ

Sáng hôm sau, Tư Lạp cùng Lục Đạo xuống núi, thầy trò Mao Tuế cũng rời đi. Mỗi người một phương hướng. Tư Lạp ngồi trên xe ngựa, ngưng thần nhìn cảnh sắc một lần nữa, Ôn Dã ngồi kế bên im lặng quan sát cô.

“Tình yêu của Ước Lệ thật mù quáng.” Tư Lạp nói.

“Ừ.”

“Hoà thượng tôn thờ phật pháp, phổ độ chúng sinh, từ bi bác ái. Nhưng cũng thật vô tình đi.”

“Ừ.” Hắn rất muốn trấn an nàng, nhưng hiện giờ không thể nhập vào xác, vì thế hắn chỉ cố gắng nhích hồn thể gần sát nàng, ý muốn nói - đừng nghĩ nhiều.

Tư Lạp cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo toả ra, bất giác xoay đầu nhìn Ôn Dã cười:

“Tình yêu của ngươi có mù quáng không?”

“Nếu là nàng. Thì ta sẽ.” Ôn Dã gật đầu, thản nhiên nói.

Tư Lạp không nói gì thêm, nét mặt vô cùng hài lòng nhìn ra ngoài. Tâm tư cũng tốt lên, theo đó cảnh vật càng trở nên đẹp đẽ.

Vụ án mất tích của phương trượng Thích Ca được phá giải, công bố toàn kinh thành. Người dân một phen kinh hô, nổi lên một đợt bàn tán lâu dài. Hội Phật Giáo sắp xếp lại toàn bộ chức vụ từ trên xuống, quản lí nghiêm ngặt chặt chẽ hơn. Quan binh đến nhà của Ước Lệ lục soát, nhưng không tìm thấy thi thể còn lại của Thích Ca, bèn niêm phong để đó. Tư Lạp sau khi trở về liền ôm nặng một phen, một ngày uống ba chén canh đông y đắng ngắt.

Tiệm trà Cương Nhĩ trở về hoạt động như thường lệ. Tư Lạp để cho A Đại cùng tiểu Mẫn quản lí, bản thân thi thoảng mới xuống cầm một khúc. Một tuần sau, Lục Đạo thu xếp ổn thoả mọi việc trong cung, liền tới tìm Tư Lạp, nói muốn mời cô một bữa cơm, nhưng Tư Lạp từ chối.

“Ai nha, Hương Yến lâu đang có món mới, tiểu thư không đi thật tiếc nha.” Lục Đạo mặt dày ngồi lại quán uống trà cùng Tư Lạp.

Tư Lạp trước sau vẫn im lặng, Ôn Dã đeo mặt nạ ngọc, ngồi cạnh cô, ánh mắt phóng tia sát ý về phía Lục Đạo khiến hắn không dám mở miệng.

“Lại nói, có lẽ ta nên tấu lên Hoàng Thượng điều chỉnh lại đám huyện lệnh nha môn a. Toàn một lũ ngu xuẩn. Án nào không phá được liền kết luận bừa.” Lục Đạo ca thán.

Tư Lạp nhìn hắn giống như con bò đang tự rống lên nói bầy đàn rằng hắn không phải bò vậy.

“A... đúng rồi. Ta nhớ Ngộ Trí từng nói Ưu Lệ mang thi thể của Thích Ca giấu đi. Nhưng quan môn đến lục soát, tìm không thấy. Không rõ nàng đã dấu thi thể đi đâu? Chậc chậc...bể khổ vô biên, chết cũng không toàn thây a....” Lục Đạo thở dài, ánh mắt trông chờ nhìn Tư Lạp. Hắn nghĩ, nàng chắc chắn sẽ biết.

“Ưu Lệ làm nghề gì?” Tư Lạp đột nhiên hỏi.

“Nàng chuyên cung cấp thịt lợn cho các quán ăn.” Lục Đạo đáp.

“Ví dụ như?”

“Mấy quán lâu hay mua của nàng. Hương Yếu lâu, Thiên Hoa lầu, Dịch Nguyệt quán đều lấy thịt của nàng với số lượng lớn.”

“Thi thể của Thích Ca đã bị huỷ rồi.” Tư Lạp nhún vai.

“Ý của tiểu thư là...” Lục Đạo nhất thời hồ đồ.

“Nàng chính là róc thịt, chặt rời xương cốt, sau đó trộn lẫn với thịt lợn. Bán đi.” Tư Lạp nói.

Lục Đạo ngơ ngẩn như đang nhớ lại chuyện gì đó, rồi lại hơi hơi lắc đầu, miệng nói: “Không thể nào...”.

“Ôn Dã, ta nhớ Lục công tử đây từng đưa ta đến Hương Yến lâu thưởng thức mĩ vị. Lúc đó ngươi đã nói với ta cái gì? Ta quên rồi. Ngươi nhắc lại đi.” Tư Lạp đề cao thanh âm, ánh mắt đùa cợt nhìn Lục Đạo đang mở to mắt chờ đợi câu trả lời từ Ôn Dã.

“Trong thức ăn có thịt người.” Ôn Dã nói.

Trong bụng Lục Đạo dâng lên một cỗ mùi vị tanh chua, áp bức lồng ngực, khiến hắn nôn khan. Sau đó mặt mũi xanh xao, tái nhợt xoay người cáo từ. Lúc bước ra khỏi tiệm, bước đi loạng choạng, tựa hồ có thể thấy rõ hắn đang chịu một đả kích vô cùng lớn. Thẳng đến hơn một tháng cũng không thấy hắn xuất hiện nữa. Tư Lạp cũng không bị ai làm phiền. Cuộc sống cứ thế an tĩnh trôi qua cùng Ôn Dã.

Hôm nay là Tết nguyên tiêu, khí trời se lạnh, bầu trời trong veo. Trên đường, những sạp hàng hoá treo bán đầy đèn lồng, bánh trôi, pháo hoa đỏ, cùng vô số món đồ sặc sỡ khác. Người người đông đúc đi qua đi lại, ghé vài sạp hàng hoá mua đồ sắm tết.

Tư Lạp ngồi trên ghế uống trà liền thấy A Đại cùng tiểu Mẫn nói chuyện rất vui vẻ, ôm túi lớn túi bé đi vào tiệm trà.

“Chủ nhân sáng an.”

Tư Lạp gật đầu, nhìn đèn lồng, câu đối đỏ, pháo hoa, một túi hạt dưa to đùng, bánh mứt, cùng với một số thứ linh tinh trên tay của bọn họ, nói:

“Tối nay có lễ hội hoa đăng, cho phép các ngươi nghỉ ngơi một hôm.”

“Đa tạ chủ nhân.”

“Thưởng.” Tư Lạp lấy ra trong tay áo hai thỏi vàng sáng lấp lánh đưa cho A Đại và tiểu Mẫn.

Hai người bọn họ mừng rỡ, cúi đầu cảm tạ không thôi. Tư Lạp tuy có hơi ngang ngược nhưng vẫn biết giữ lễ nghĩa. Ở thời hiện đại, cứ mỗi đợt Tết đến, ông chủ luôn phát tiền thưởng cho nhân viên để về quê ăn Tết, sum họp gia đình. Nghĩ đến đây, Tư Lạp nhất thời lâm vào trầm tư - không biết nên tặng Ôn Dã thứ gì? Hắn dĩ nhiên sẽ không cần vàng bạc châu báu. Một lệ quỷ thì cần thứ gì? Cô cũng không thể cải tử hoàn sinh cho hắn. Như thế là làm trái quy luậy trời cao, ảnh hưởng sinh tử. Nghĩ tới nghĩ lui, cô đứng dậy đi về phòng. Sau đó xoay chiếc nhẫn sang viên đá màu vàng, bắt đầu mò tìm bảo vật.

Ôn Dã quay lại hoàng cung lấy mấy bộ y phục, lúc trở về phòng của Tư Lạp liền thấy một đống bề bộn trồng chất lên nhau, nửa thân trên của Tư Lạp chui vào trong hố đen đang lục lọi gì đó.

“Nàng là đang làm gì vậy?” Ôn Dã nhíu mày, tiến lại gần cô.

“Ta đang tìm một thứ.” Tư Lạp bất mãn nói.

Ôn Dã nghiêng đầu nhìn vào trong hố đen kia. Bên trong là một không gian tối rộng lớn, không nhìn thấy điểm dừng, trải dài vô tận. Phía dưới đáy là vô số bảo vật phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt không được sắp xếp theo quy củ, vô cùng lộn xộn. Ôn Dã lắc đầu, chẳng trách nàng tìm không ra.

Tư Lạp bỗng ngừng họat động, như nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Ôn Dã:

“Ngươi biết thổi sáo không?”

“Có. Trước kia trên chiến trận, lúc buồn hay mang ra thổi một khúc.” Ôn Dã thành thật trả lời.

“Tối nay ta muốn đi thả đèn hoa đăng.” Tư Lạp háo hức.

“Được. Ta dẫn nàng đi.” Ôn Dã cười.

Sẩm tối, khắp các khu phố bên ngoài cửa đều treo đèn lồng đỏ, bên trong nhà toả ra ánh nến vàng nhạt. Người dân đều dẫn con cháu ra cây cầu ven sông thả đèn hoa đăng. Nhất thời tạo nên một cảnh sắc vô cùng yêu mị.

Ôn Dã thân mang huyết y, trên vai được thêu chim phượng hoàng ánh vàng, vải gấm nhung lụa, nhìn cao sang quyền quý. Hắn ngồi đợi Tư Lạp dưới lầu, trên nét mặt lộ rõ vẻ khẩn trương. Chẳng rõ tại sao, trong lòng hắn vô cùng hồi hộp. Áng chừng nửa canh giờ sau, một nữ nhân mặc huyết y bước xuống. Tà váy bồng bềnh, chân đi hài đỏ. Mái tóc trắng như tuyết được buông thõng. Cánh môi đỏ chót, hai má phảng phất ửng hồng, khoé mắt điểm một giọt lệ, trên trán có một vết bớt màu đỏ hình hoa sen càng nhìn càng yêu nghiệt. Ôn Dã ngẩn người, nhất thời nhìn Tư Lạp không chớp mắt.

“Thật trùng hợp. Chúng ta đều mặc hồng y.” Tư Lạp tán thưởng.

“Tóc của nàng...” Ôn Dã vô thức đưa tay vén nhẹ tóc qua tai của Tư Lạp, trong đáy mắt phảng phất tia chua xót.

“A...không có sao.” Tư Lạp trấn an, nắm tay Ôn Dã rời khỏi tiệm trà. “Đi thôi.”

Trên đường đi, cô và hắn cướp đi bao nhiêu ánh nhìn của người qua lại. Một số nam nhân cố ý ngoảnh đầu mê mẩn nhìn Tư Lạp. Bọn họ không hẹn cùng nghĩ tới - kim đồng ngọc nữ - ngưu lang trúc nữ hạ phàm. Ôn Dã trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ muốn dấu Tư Lạp đi, không để bất kì người nào nhìn thấy nàng. Sau đó nhịn không được liền ôm eo Tư Lạp, vận khinh công bay thẳng lên đỉnh của toà tháp.

“Thật lợi hại.”

Đứng ở trên đây, gió thổi nhè nhẹ khiến vài sợi tóc tung bay. Tư Lạp nhìn xuống, trong lòng thầm kêu - mĩ cảnh trong truyền thuyết. Phía dưới mặt đường là một dải đèn lồng đỏ sáng rực thẳng tắp, người người đông đúc qua lại, trên môi còn giữ nụ cười viên mãn. Phía xa là khúc sông uốn lượn quanh kinh thành, mặt nước lấp lánh ánh trăng, trên cây cầu đang có vô số đèn hoa đăng ánh nến vàng đang từ từ bay lên không trung cùng với những lời nguyệt ước thành toàn.

“Ôn Dã, tặng ngươi.” Tư Lạp lấy trong tay áo một cây tiêu nạm hắc ngọc, trên thân chạm khắc một con rồng uốn lượn.

“Cảm ơn.” Ôn Dã tiếp nhận món bảo vật quý, ánh mắt cảm kích nói: “Ta không có gì.”

Tư Lạp lắc đầu cười: “Không cần.” Sau đó không ngừng thưởng thức mĩ cảnh trước mắt.

Một lúc sau, liền thấy Ôn Dã giơ tay bứt sợi tua trên đèn lồng đỏ xuống, gỡ ra tạo thành hai sợi chỉ dài.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Tư Lạp hiếu kỳ hỏi.

Ôn Dã không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm tay nàng lên. Sau đó cẩn thận buộc sợi chỉ vào ngón áp út của nàng.

“Kể từ thời khắc này, nàng là nương tử của ta.” Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt tuấn mĩ đẹp như tranh của Ôn Dã, khí chất bá đạo cao ngạo nhìn Tư Lạp.

Tư Lạp mỉm cười, lấy sợi chỉ đỏ còn lại trên tay Ôn Dã, cũng học tập theo hắn, buộc lên ngón áp út của hắn. Tuyên hệ:

“Kể từ thời khắc này, anh vẫn là nô lệ của em.”

Lời vừa dứt, một tràng pháo hoa liền tung bay nở rộ trên bầu trời. Ôn Dã tuy không rõ nàng đang nói gì nhưng vẫn gật đầu mãn nguyện, không nhanh không chậm liền cúi đầu kề sát mặt nàng, môi chạm môi, tư vị nồng ái.

Bạn đang đọc Vương Gia Thê Nô Của Ta Là Quỷ sáng tác bởi Quan_Menh

Truyện Vương Gia Thê Nô Của Ta Là Quỷ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Quan_Menh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.