Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 990 chữ

Marley Valencia và Victoria bị giam lỏng trong căn cứ quân sự Đại Bàng, xung quanh lúc nào cũng có một tiểu đoàn canh gác, không thể ra ngoài, cũng không thể chạy trốn.

Kể từ khi nhà nước Cộng hòa tiến hành chiến dịch phản công, bầu không khí trong căn cứ trở nên căng thẳng, nhiều binh sĩ thậm chí còn đào ngũ, mọi người đều lo sợ một lúc nào đó căn cứ này sẽ bị tấn công.

Marley hết sức bình tĩnh. Cô tin rằng mình không gặp nguy hiểm nào cả.

Thật không may cho cô, Julian đã trở về với khao khát giết người.

Vừa về căn cứ, gã đã xộc thẳng vào phòng Marley, khẩu súng lục dí sát vào trán cô, ánh mắt long lên sòng sọc tựa như con dã thú.

- Marley Valencia, hôm nay là ngày chết của mày. Hãy nói lời cuối cùng đi.

Đây không phải là lần đầu tiên Marley bị dọa giết. Cô giống như con bướm bay từ bông hoa này sang bông hoa khác, bông nào mang lại nhiều mật nhất thì cô đậu lên bông đó, cuộc sống thuần túy dựa trên lợi ích như vậy hẳn nhiên đã chọc giận rất nhiều người, cả đàn ông lẫn đàn bà.

Marley sợ nhất là bị đánh lén hoặc ám sát, vì khi ấy cơ hội chống trả hầu như không có, còn trong trường hợp này Julian lại để cho cô nói thêm một câu nữa, chẳng khác gì mở cho cô đường sống.

Marley không phí lời vào việc thuyết phục đối phương. Cô đặt tay lên bộ ngực đang ưỡn lên, nói nhanh:

- Tôi muốn được vui vẻ lần cuối cùng trước khi chết.

Nói rồi không đợi Julian đồng ý, cô đã tự lột phắt cái váy của mình, để lộ cơ thể trắng muốt, hoàn mỹ bên trong, ngay cả chiếc quần lót cũng không có.

Julian rít lên một tiếng căm phẫn:

- Con đĩ khốn kiếp, mày lại dám quyến rũ cả tao?

Miệng thì nói như vậy nhưng gã vẫn không bóp cò súng.

Marley nhẹ nhàng tiến lên, tốc độ tuy rất chậm nhưng vẫn uyển chuyển, vừa đi vừa cố tình phô diễn những nét đẹp rực rỡ nhất trên cơ thể.

- Lúc nào tôi cũng nghĩ về anh, Julian.

- Mày nói dối.

- Đó là sự thật. Tôi đã để ý đến anh từ rất lâu, nhưng lại sợ Thomas. Anh trai của anh là một người rất hung dữ.

- Dừng lại đi.

- Anh nhút nhát như vậy sao? Tôi cứ nghĩ anh không sợ hãi bất kỳ điều gì.

- Tao không sợ hãi bất kỳ điều gì.

Marley cười duyên:

- Anh đang sợ tôi. Anh nghĩ tôi có thể làm gì anh nếu anh bỏ khẩu súng đó xuống à? Anh đánh giá tôi cao quá rồi đấy.

Julian không nhịn được nữa. Cơ thể tuyệt vời kết hợp với các cử chỉ quyến rũ đầy tính mời gọi của Marley đã gợi lên những khao khát mang tính bản năng trong con người gã, những khao khát này mạnh hơn mong muốn trừng phạt cô. Gã đút vội khẩu súng vào bao, nhoài người lên định ôm lấy Marley, nhưng đúng vào lúc mất cảnh giác ấy Victoria đã bất thần xuất hiện từ phía sau và đặt một chiếc khăn phảng phất mùi hạnh nhân trước mũi hắn.

Julian rùng mình. Gã quay người lại, bàn tay cứng như thép đặt lên cổ Victoria, muốn bẻ gãy xương cổ của cô. Nhưng trước khi gã kịp làm gì thì ánh mắt đã tối sầm, cơ thể to lớn gục xuống sàn nhà.

Victoria kêu lên:

- Mau giúp em đưa thằng này vào trong nhà tắm.

Hai người phụ nữ hợp sức kéo Julian vào nhà tắm. Victoria lấy từ trong tủ mỹ phẩm ra hai lọ dán nhãn màu vàng. Đây là thủ đoạn hộ thân của cô. Cô đã cảnh báo Marley tuyệt đối không được đụng đến hai lọ này.

- Hai lọ này hòa tan với nhau sẽ tạo ra dung dịch phân hủy cơ thể người. Nó mạnh hơn axit gấp một nghìn lần mà lại thông minh hơn axit. Axit sẽ tiêu hủy tất cả mọi thứ còn chất này chỉ phản ứng với con người hoặc động vật.

Marley hỏi:

- Ai đã tạo ra chất này?

- Là em.

- Mày thông minh quá vậy.

- Ai cũng có điểm mạnh mà chị. Em thông minh với hóa chất còn chị thông minh với con người.

Dung dịch rơi xuống cơ thể bất động của Julian, rất nhanh làm mềm da và các cấu trúc bên ngoài bắt đầu tan chảy, chẳng khác gì miếng bơ nhão nhoẹt khi được đặt dưới ánh nắng mặt trời.

Thịt tan rồi, lộ ra phần xương trắng hếu, cũng bị dung dịch hòa tan thành nước.

Marley quay mặt đi:

- Tao chịu. Ghê chết đi được. Mày tự lo phần còn lại đi.

Victoria chẳng nói chẳng rằng, vẫn tiếp tục chăm chú đổ dung dịch lên người Julian. Cô hoàn toàn vô cảm với cảnh tượng khủng khiếp đang bày ra trước mặt.

Phải là một người có tính cách như vậy mới dám yêu một sát thủ giết người không ghê tay như Damon. Mọi người thường bị vẻ ngoài nhẹ nhàng, trầm lặng của Valencia đánh lừa mà quên mất rằng cô đã được các sát thủ của Dực Long huấn luyện từ năm mười tuổi.

Đáng thương thay cho Julian, Nguyên Soái lừng lẫy một thời của Đế quốc Đại Bàng từng đánh đông dẹp bắc. Ngày hôm nay bị hai người phụ nữ chân yếu tay mềm giết chết. Chỉ sau một giờ trúng mê hương cơ thể đã tan thành chất nhầy, ngay cả xương cốt cũng không còn, từ nay không còn ai nhìn thấy nữa.

Bạn đang đọc Vùng đất Tự Do sáng tác bởi vukhucisme
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vukhucisme
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.