Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh Sát đến

Tiểu thuyết gốc · 1596 chữ

Mọi người trong sảnh lễ đường, sau khi nghe thấy tiếng la của người đàn ông trung niên kia tất cả đều bị giật nảy mình một cái.

lúc này hai người Bảo Lam và Bảo Sơn đều nhìn nhau với anh mắt hiểu ý, thấy việc bất thường đã xuất hiện, liền nhanh chóng dùng tốc độ cao nhất lao vào nhà vệ sinh nam.

Cùng nhau đi vào trong nhà vệ sinh, vừa mở ra cửa thì một cỗ mùi máu tanh xộc vào mũi của hai người, lúc này ở giữa sàn nhà, xuất hiện thân ảnh một người đàn ông nằm úp sấp xuống mặt sàn lạnh lẽo, bên dưới thân là vũng máu đã chảy ra lênh láng khắp nơi, nhìn vào độ kết dính, chắc hẳn người này đã chết được một lúc.

Hai người Bảo Lam và Bảo Sơn sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, khuôn mặt liền trở nên âm trầm cực điểm, những người khách đến dự tiệc hiếu kỳ cũng thò đầu qua khe cửa nhà vệ sinh mà nhìn vào, liền thấy một cỗ thi thể mặc bộ trang phục của chú rể đã bị nhuộm đỏ, làm cho bọn họ hít vào một hơi khí lạnh.

"Thật sự có người chết?, hình như là Đỗ Hữu Mạnh a.?"

Hai vị cảnh sát lúc này đang dự tiệc là Bảo Lam và Bảo Sơn thấy tình hình không hề ổn, liền không nói nhiều lời, mỗi người chia nhau ra làm việc.

Bảo Lam ngồi xuống nhìn vào người bị ngã xuống sàn, đánh giá qua một lượt, Đỗ Hữu Mạnh lúc này miệng và mũi đều chảy ra máu tươi, ánh mắt mở ra trợn ngược, nhìn xuống sàn nhà.

Trên cổ nạn nhân xuất hiện một vết cắt sâu hoắm, cực kỳ ngọt , máu từ vết thương chảy ra rất nhiều có thể là một nhát dao cắt chí mạng vào động mạch chủ.

Nàng dùng tay của mình, đưa ra trước mũi của đối phương, nhận thấy nạn nhân đã không còn hơi thở, tâm tình liền trầm xuống.

"Anh ta chết rồi." Bảo Lam nói.

Bảo Lam ngay lập tức rút ra điện thoại gọi đến sở cảnh sát còn Bảo Sơn thì đi ra ngoài nhà vệ sinh đứng chắn lại đám người đang muốn đi vào trong để nhìn ngó, tránh việc những người này đi vào trong hủy đi hiện trường.

Gia chủ Đỗ Hữu Lượng lúc này còn đang đứng ở hành lang bộ nói chuyện với tên vệ sĩ riêng Tô Minh Triết, trợt nghe thấy chuyện gì đó ồn ào, vội vàng chạy đến hỏi thì có người nói con của ông ta hình như bị người giết chết trong nhà vệ sinh, làm cho trái tim của ông ta như bị ai đó dùng tay bóp lại.

Hớt hải chạy đến nhà vệ sinh, lúc này Bảo Sơn còn đang đứng ở cửa chặn lại đoàn người, ông ta cố gắng nheo mắt lại nhìn vào bên trong, thấy một thân ảnh có phần giống con của mình đến chín phần mười thì đã không giữ được bình tĩnh, vội vào lao vào trong.

Vì không nhìn rõ mặt nạn nhân, trong lòng ông ta vẫn còn một chút niềm tin là thi thể của người trong kia không phải con của mình, ai chết cũng được miễn là không phải con của lão, càng tiến đến gần thì bước chân của ông ta càng run rẩy, khi đi đến cửa thì đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ chặn lại.

Bảo Sơn hình như nhận ra người trung niên muốn tiến vào trong là Đỗ Hữu Lượng, mặc dù chưa gặp ông ta bao giờ, nhưng nhìn vào biểu lộ trên mặt nên anh ta chắc chắn người đàn ông trung niên này là người thân của cỗ thi thể kia.

Cũng vì lo sợ ông ta đi vào làm chuyện gì đó xúc động, có thể làm hỏng đi hiện trường của vụ án, nên anh ta đành phải ngăn người này lại.

"Bác là bác Lượng đúng không ạ?, hiện tại ở đây xuất hiện thi thể người chết, mong bác giữ khoảng cách với hiện trường, chờ cho người có chức trách đến đây giải quyết.

"Cậu.... cậu là.?" nhìn thấy người thanh niên trước mặt cản lại mình, cảm giác như đang đánh một canh bạc sinh tử của ông ta dần dần trầm xuống, bình tĩnh hỏi.

Bảo Sơn nghe thấy ông ta hỏi vậy vội vàng lấy từ trong ví ra một chiếc huy hiệu của cảnh sát, đưa ra trước mặt ông ta.

"Cháu là người thuộc đội cảnh sát thành phố Long Hải, mong bác nén bi thương, phối hợp với chúng cháu làm việc ạ."

"Nén bi thương?... ý cậu là.?" là một người thông minh, làm sao ông ta không nghe ra được ý của người thanh niên trước mặt, giọng liền trở nên run rẩy.

Nhìn vào biểu lộ trên khuôn mặt của đối phương, Bảo Sơn nhận thấy mình đã lỡ lời, nhưng dù sao đã nói ra nên anh ta quyết định nói thẳng.

"Vâng, người chết bên trong là con của bác, Đỗ Hữu Mạnh."

"Ôi con của tôi, đứa con duy nhất của tôi....." Đỗ Hữu Lượng lúc này đâu còn bộ dạng của một người giàu có và quyền lực, ông ta bây giờ vò đầu bứt tai, nước mắt nước mũi chảy ra từng dòng, quỳ xuống sàn lễ đường ôm đầu mà lăn lộn như một đứa trẻ.

Rồi chắc hẳn vì do quá xúc động, ông ta liền ngừng giãy dụa, ánh mắt trợn ngược, trắng rã mà ngất đi.

"Bác Lượng"

"Ông chủ."

Mọi người xung quanh nhìn thấy vậy, vội vàng tiến lên đỡ ông ta lên, tìm một cái bàn đặt ông ta ngồi xuống, đám vệ sĩ thì không dùng đến mấy quyển sổ, không ngừng quạt vào mặt cho không khí lưu thông.

Cô dâu Trần Khánh Như lúc này cũng đứng ở cạnh, sau khi nàng nghe được chồng sắp cưới đã bị giết hại, thi thể lạnh lẽo đang nằm trong kia, một cảm giác mất mát xông thẳng vào tim, lúc này nàng chỉ cảm thấy khóe mũi cay cay, không biết phải chia sẻ với ai, liền vùi đầu vào ngực của Đường Thiểm Tuyết mà khóc rống lên.

Cha Mẹ nàng nhìn thấy con của mình khổ tâm như vậy, lại biết chàng rể trong mơ của mình đã chết rồi, thở dài một hơi, đi qua vỗ về an ủi con gái.

....

Mười lăm phút sau, xe cảnh sát lúc này đã vây kín nhà hàng Hồng Vượng, ánh đèn xin ưu tiên xanh đỏ nằm trên nóc làm sáng rực cả một góc phố, cảnh sát đã nhanh chóng đi đến phong tỏa hiện trường, chăng dây băng rôn chằng chịt khắp mọi nơi.

Lúc này trên một chiếc xe công vụ, Lưu Thanh Sơn đã bước xuống từ sau ghế lại, ngay lập ghế hàng khách của xe đã được mở ra, xuất hiện đằng sau ông ta là muột người đàn ông chung niên, tóc đã có phần thưa thớt và bạc trắng, mặc một bộ cảnh phục, trên ngực còn ghi rõ ràng chức hiệu Sở Trưởng cục cảnh sát.

Mã Văn Tài đêm nay tâm tình cực kỳ bực bội, ông ta là sở trưởng của cục cảnh sát thành phố long hải, hôm nay đáng ra không phải ngày trực của lão, tính định dành cả một đêm để trả bài cho bà vợ già ở nhà, thì đột nhiên Lưu Thanh Sơn gọi đến số máy riêng của ông ta, thông báo cho ông ta người bị giết là con của "Người Quen."

Dù sao ông ta cũng không giao lưu với Đỗ Hữu Lượng nhiều, nhưng mà người này từng quyên góp rất nhiều tiền cho sở cảnh sát, lại còn thỉnh thoảng rủ ban lãnh đạo đi ăn nhậu, nếu ông ta không ra mặt thì có phần hơi qua cầu rút ván nha.

Bước lên tầng hai, nhìn thấy lão bạn già của mình đầu tóc đang rũ rượi ngồi trên ghế, không ngừng mà khóc như đàn bà, không biết phải làm gì để an ủi đối phương, làm cho ông ta hơi ngượng ngùng.

Đỗ Hữu Lượng lúc này tâm tình đang bấn loạn, đột nhiên ông ta nhìn ra người đang tiến đến là sở trưởng Mã Văn Tài, như nhìn thấy ánh sáng từ cuối đường hầm, ông ta liền đứng dậy chộp lấy tay vị sở trường, nước mắt nước mũi lại một lần nữa chào ra ngoài.

"Mã sở trưởng, ông phải tìm được hung thủ cho ta a, con ta... con ta nó chết thảm quá."

Đỗ Hữu Lượng vừa cầm tay lão Mã vừa nói, nước mắt nước mũi cứ thế chảy lên tay của ông ta, làm cho Mã Văn Tài lúc này muốn mau chóng giật lại tay của mình mà kiếm một cuộn khăn giấy.

Nhưng có vẻ là làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh vị cảnh sát vì dân vì nước, nên chỉ nhẹ nhàng vỗ lên lưng lão già đang khóc nhè này, như dỗ dành hài tử.

"A, anh Lượng, anh yên tâm, lưới trời lồng lộng, tôi chắc chắn sẽ bắt được hung thủ, đem ra trước pháp luật trừng trị."

Bạn đang đọc Vua Phá Hoại sáng tác bởi gangstyle1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gangstyle1997
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.