Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Đụng Phải

Tiểu thuyết gốc · 1580 chữ

Mặc dù hơi buồn bực, nhưng bản tính của Tần Trạm cũng vốn là cẩu tặc, cũng do chưa ăn gì từ sáng khiến cái bụng của hắn như dán vào lưng, vì thế hắn liền Tát nước theo mưa.

Tần Trạm biết được ý định của Trần Lăng, đành phải gật đầu theo, đầu óc nhanh chóng loạn chuyển.

"Đúng thật, hôm qua nó gọi cho tao thì mới biết đó nha, haha mà may là hôm nay không có bận việc gì, không là tao đã bỏ lỡ lễ đính hôn của thằng bạn chí cốt." hắn đưa tay lên gãi gãi cái cằm không râu của mình, giấu đi vẻ xấu hổ mà cười nói.

Nghe thấy hai người nói vậy, anh bạn nhân viên liền mỉm cười gật đầu.

"Thì ra hai vị là bạn học của chú rể, tôi cứ tưởng hai vị đến đây đặt bàn riêng, tại hôm nay hai nhà của cô dâu và chú rể đã bao hết cả nhà hàng nên chúng tôi phải ra đây khuyên bảo mấy người muốn đặt bàn dịp khác hẵng đến, thật là thất lễ, xin mời hai vị vào bên trong a."

"Cảm ơn, anh bạn nha." Trần Lăng cười cười, lôi kéo theo Tần Trạm đi vào thang máy, lên tầng hai của nhà hàng.

Còn chưa tới cửa thang máy, đang chuẩn bị vào trong thì Tần Trạm vội kéo lại góc áo của Trần Lăng, ghé miệng vào tai hắn mà thì thầm.

"Anh điên rồi, tôi nghe nói chú rể là con của tài phiệt giàu bậc nhất thành phố Long Hải Đỗ Hữu Lượng đấy, anh không có sợ?."

Nghe thấy Tần Trạm hỏi vậy, khóe miệng của hắn vểnh lên.

"Vì bọn họ là tài phiệt nên tôi mới không sợ nha, haha, chỉ là một bữa cơm mà thôi, đối với mấy người như họ chính là chín trâu mất một sợi lông a."

Trần Lăng bày ra một biểu lộ nghé con không sợ cọp.

"Mấy khi có được một bữa cơm miễn phí, anh em mình phải đánh chén cho thỏa thích nha."

...

Nhà hàng Hồng Vượng, là nhà hàng năm sao sang trọng bậc nhất thành phố Long Hải, hôm nay đã bị bao hết, vì thiên kim tiểu thư nhà họ Trần, một dòng họ có tiếng trong chính trường Hải Quốc ngày hôm nay đính hôn với phó chủ tịch tập đoàn ALEX Đỗ Hữu Mạnh.

Lại nói về tên Đỗ Hữu Mạnh này, tốt nghiệp đại học xuất sắc bên nước ngoài, tài nghệ nhiều không kể xiết, đánh đàn ca hát, quản lý kinh tế đều là thuộc hàng top, còn là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn ALEX Đỗ Hữu Lượng, tương lai chắc chắn sẽ kế vị cha mình trở thành tổng giám đốc, tiền đồ nhiều không kể hết.

Có tin đồn là hắn và cô dâu đã được mai mối từ khi còn nhỏ, cha mẹ hai người đều là bạn tâm giao từ xưa, lễ đính hôn ngày hôm nay cũng chỉ là hình thức.

Hôm qua vốn là Trần Lăng sau khi bán được điện thoại và chạy khỏi ma trảo của Bảo Lam, lúc đi ngang qua nhà hàng Hồng Vượng, có nghe được tin có lễ đính hôn lớn sắp được cử hành vì thế nhà hàng đã bị bao hết làm hắn nổi lên sáng kiến thiên tài của mình, tất nhiên là cô dâu và chú rể chẳng có quen biết gì hắn, thế là hắn làm ra ý định muốn ăn chùa.

Còn muốn rủ thêm Tần Trạm để trả món nợ hôm nọ hắn đến giúp mình, nhưng hắn biết con hàng này rất nhát gan bảo hắn đi ăn chùa thì chắc chắn sẽ không dám, thế nên Trần Lăng cho con hàng này đi bộ 1km đường dài cho thấm mệt, rồi cứ thế thuận nước đẩy thuyền kiếm được một tên đồng bạn đi ăn nhậu với mình.

Lúc này hai người đã không còn tranh cãi, cùng nhau đi vào thang máy ấn nút đi lên tầng.

Cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại thì bỗng nhiên có một giọng nói nữ tính vang lên.

"Đợi một chút."

Đi đến là hai cô gái, một người có mái tóc dài bồng bềnh, mang theo mắt kính hàng hiệu, mặc một bộ đồ công sở, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, nàng có làn da trắng nõn, dáng người thướt tha uyển chuyển, nhìn kỹ có thể thấy cô nàng này phải cao đến 1m7, như là siêu mẫu.

Người còn lại là một cô gái tóc ngắn, mặc một bộ áo váy màu đen, mang theo đôi giày cao gót, làm cho góc người vốn đã cao ráo lại càng cao hơn.

Theo sau là một người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị, Trần Lăng nhìn ra người này là Bảo Sơn, người là hắn gặp ở công viên trung tâm.

Hai người con gái còn lại này tất nhiên chính là Đường Thiểm Tuyết và Bảo Lam.

Tần Trạm khi thấy cô cảnh sát nghiêm nghị mình từng gặp nay lại mặc một bộ váy đen xinh đẹp như vậy, liền trợn tròn mắt, thất thần trong chốc lát, nhưng ánh mắt vẫn tham lam nhìn lên bộ ngực đồ sộ của nàng.

Còn Trần Lăng thì giật nảy mình, không ngờ con hổ cái hôm qua còng tay mình lại xuất hiện ở đây, nhưng mà nhìn nàng ăn mặc trang điểm vào cũng rất là ngon lành cành đào a.

Nhìn thấy hai tên vô lại đang nhìn chằm chằm đánh giá mình, làm cho Bảo Lam tức giận chửi một tiếng.

"Là mấy người các anh? còn anh nhìn cái gì, có tin tôi móc mắt của anh ra không?" Nàng nhìn lướt qua Tần Trạm, chẳng hiểu vì sao có một cảm giác chán ghét liền nổi lên, không kìm được liền nói.

Hai người còn đang thất thần liền nghe thấy tiếng mắng chửi thì tỉnh hồn lại.

"Ấy chết, tôi đang suy nghĩ chuyện quan trọng, có gì mạo phạm thì xin thứ lỗi nha," Trần Lăng gãi đầu nói, lưng đã bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh.

"Suy nghĩ cái đầu của anh, rõ ràng là anh đang soi..." Bảo Lam tức giận định nói gì đó thì đột nhiên rút lại lời của mình.

"Soi cái gì?" Trần Lăng thắc mắc hỏi, lại nhìn qua ánh mắt dị dạng của đám người trong thang máy

"Hừm, tôi không thèm so đo với anh nữa, anh đến nơi này làm gì.?" Bảo Lam bày ra bộ dạng tra hỏi tội phạm.

Nhìn ra được nàng không có nhận ra mình, Trần Lăng định trêu tức nàng một chút, biểu lộ có phần giống đám cẩu tặc.

"Hỏi làm gì? cô là bạn gái của tôi.?"

Nghe thấy vậy Bảo Lam liền tức giận khuôn mặt liền đỏ lên giơ lên nắm đấu nhỏ.

"Ai là bạn gái anh? có tin tôi dùng tay đào cái mỏ của anh ra không.?

"A... không phải bạn gái thì việc tôi đi đâu, liên quan gì tới cô?" Trần lăng cười nói.

"Anh..." Nàng tức nổ phổi, đang định chửi mắng Trần Lăng thì đột nhiên Bảo Sơn liền tiến tới.

"Bảo Lam, là bạn của em à.?"

"Hắn là ... là một tên đáng ghét." nghe thấy tên anh trai đầu gỗ nói vậy, nàng cạn lời rồi, quay mặt đi chỗ khác.

"Ghét mà nói chuyện vui vẻ như vậy? ánh nhớ là em ghét ai thì không bao giờ thèm tiếp chuyện đâu a. con gái lớn rồi mà vẫn còn thẹn thùng ghê vậy, bạn của em cũng chuẩn bị làm lễ đính hôn rồi kìa, em nhanh kiếm cho anh một ông em rể đi nha. khà khà" Bảo Sơn hiếm khi nhìn thấy em gái của mình có bộ dạng ủy khuất như vậy, liền tiện thể một tay bỏ đá xuống giếng.

"Anh còn không nhìn lại mình?" Bảo Lam nhìn ra ông anh mình không bảo vệ em gái, còn hùa theo người ngoài, lửa giận trong lòng liền bộc phát, nhấc chân giẫm mạnh gót giày vào chân hắn, rồi nhanh chóng kéo tay của Đường Thiểm Tuyết mà đi, để lại ông anh đầu gỗ đang xoa xoa cái chân đau.

"Đúng là một con hổ cái." Trần Lăng nhìn vào hành động của nàng bĩu môi một cái, thì thầm trong lòng,

Tần Trạm khi nhìn hai vị mỹ nữ đã bỏ đi, vội kéo lại Trần Lăng mà thì thầm.

"Này, hai người nói chuyện sao lại thân thiết như vậy, hẹn hò bao lâu rồi?, nghĩ đặt tên con là gì chưa.? định sau khi cưới thì mua nhà ở đâu.?"

"Cưới cái đầu mày, tao cưới cô ta về có ngày bị nàng hại chết nha." Trần Lăng im lặng, không để ý đến mấy lời cẩu thí của con hàng này.

Lúc này còn đang xoa xoa cái chân đau, Bảo Sơn nhìn lên Trần Lăng, liền giơ tay về phía trước cười nói.

"Chào cậu, tôi là Bảo Sơn, anh trai của con bé cục xúc kia, hai người là bạn sao.? cứ từ từ là đâu rồi có đó, việc này tôi ủng hộ cậu."

Bạn đang đọc Vua Phá Hoại sáng tác bởi gangstyle1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gangstyle1997
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.