Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trêu đùa

Tiểu thuyết gốc · 1613 chữ

Lúc này có một người mặc bộ đồ pháp y đang ngồi xổm cạnh thi thể, chăm chú nhìn vào thân thể đã từng là bà lão hiền lành thường bán đồ ăn sáng cho người dân lao động nghèo ở quanh chung cư này. Hắn nhìn qua một lượt, rồi lại nhìn vào quyển sổ ghi chú ở trên tay, nhanh chóng đọc cho đội trưởng Lưu Thanh Sơn nghe

Nạn nhân tên Nguyễn Thị Ba năm mươi chín tuổi, cao 1m61 cơ thể phát triển bình thường, dinh dưỡng cũng bình thường, làn da có chút ố vàng biểu hiện do bệnh tiểu đường, nhìn qua thấy xuất hiện một vết thi ban ở cổ, phần da thịt từ dưới đầu gối trở xuống tạm thời không biết vì lý do gì bị mất hết ẩn ẩn có thể nhìn ra xương của nạn nhân.

Thông qua vết tích trên cơ thể nạn nhân, có thể nhận định nạn nhân chết được khoảng một tuần.

"meo meo meo..."

Lúc này, tiếng mèo kêu trong phòng xuất hiện, làm cho vị pháp y kia nhớ ra điều gì, tiếp tục đọc.

Nguyễn Thị Ba có nuôi qua bốn con mèo, mấy con mèo kể từ lúc bà Ba chết được một tuần đã phá hư rất nhiều thứ ở trong hiện trường, mấy đồng nghiệp của đội sinh hóa kiểm trắc phải vất vả lắm mới đưa được đám mèo này vào trong lồng.

"mấy con mèo này cũng được xếp vào danh sách vật chứng."

Dù sao làm cảnh sát đã được hơn 20 năm, Lưu Thanh Sơn cũng không để ý gì đến hiện trường có chút ồn ào, ông ta đi vào phòng khách, cầm lên bức ảnh gia đình ở trên kệ sách.

Tấm hình là ảnh chụp cùng chồng và con trai, khuôn mặc của bà Ba lúc này trong thật hiền hòa, phúc hậu, tóc có một chút hoa râm, mặc một bộ trang phục truyền thống, vòng tay, vòng cổ đều có đầy đủ.

Rất có khí chất của mấy bà lão hiền lành, chỉ đáng tiếc là con của bà mấy năm trước do tai nạn nên bỏ mình, ông chồng chẳng bao lâu sau cũng vì suy tim mà chết, mà bây giờ chính bà cũng ra đi...

Lưu Thanh Sơn bỏ xuống tấm ảnh, tiếp tục nhìn vào thi thể của bà Ba nhìn qua một lượt.

Khuôn mặt tím tái đích thị là của một người bị treo cổ, mắt trợn ngược nhìn lên trần nhà,da thịt bàn chân từ phía đầu gối trở xuống bị thiếu rất nhiều, khi nhìn vào làm người ta có liên tưởng đến.

"Đùi gà KFC ăn dở."

"Ọe..."

Khi nghĩ đến món này, dịch vị dạ dày của Lưu Thanh Sơn như là sôi trào lên, ông ta không muốn tiếp tục nhìn nữa, nhanh chóng đi ra khỏi phòng 204, luồn qua đám người hiếu kỳ để đi ra ngoài, đánh lên một điếu thuốc thơm, thít hà thứ không khí độc hại của thuốc lá để tiêu giảm đi cảm giác buồn nôn.

Đúng lúc này, bên tai ông ta vang lên một thanh âm quen thuộc có phần lưu manh bất cần đời

"Hello Lưu cảnh quan, ngài hôm nay tăng ca a!"

....

Trước khi bắt truyện với Lưu cảnh quan, Trần Lăng đã nghe qua đám người sống trong chung cư nói chuyện với nhau về cái chết của bà Ba.

Chung cư DaDa phần lớn là người già cả, hoặc là lao động nghèo, bọn họ đứng ở ngoài vành đai phong tỏa, mưa phùn lấm tấm cũng không thể nào ngăn được bọn họ hiếu kỳ bàn luận.

"Nghe nói người chết là chị Ba ở tầng hai a?"

"Đúng a, bà ấy thật đáng thương, thường ngày chỉ lủi thủi một mình, nếu không phải là do hàng xóm bên cạnh thấy trong phòng tỏa ra mùi hôi thối không thể chịu được, nên đã đi xuống ban quản lý khiếu nại, nếu không sợ rằng chẳng ai biết là bà ấy chết rồi..."

"Haizz, cái bà này, sao lại đột nhiên tự sát, tôi tuần trước mới cùng bà ấy đi siêu thị mua đồ xong, nhìn sắc mặt vẫn rất tốt, vẫn rất yêu đời, sao lại đột nhiên tự sát?, thật không thể hiểu được..."

Nghe đến đây, Trần Lăng hiểu đại khái chuyện đã sảy ra, người ta đoán là bà Ba đã tự sát.

Nhưng hôm nọ Trần Lăng trong lúc buồn chán không có việc gì làm, thường hay lên mạng xem mấy chuyện kinh dị, trong đó có một câu chuyện về việc một người đàn bà góa chồng bị ma siết cổ mà chết.

Trần Lăng lúc đầu cũng không tin, nhưng mà ngay cả chuyện xuyên không hắn cũng trải qua rồi, thì việc thế giới này có ma quỷ cũng không làm hắn ngạc nhiên chút nào.

Thế nên bây giờ Trần Lăng đối với mấy chuyện kì bí, vẫn là bán tín bán nghi.

Lúc đang suy nghĩ thì hắn nhìn thấy Lưu Thanh Sơn bước ra.

Hắn cũng chẳng ưa gì Lưu cảnh quan, vì lúc hắn mới tới đây, thường bị ông ta làm khó dễ ở trong sở cảnh sát, còn nghi ngờ hắn là gián điệp do nước ngoài cài vào.

Mà lúc cơn phê cần đang chạy lên não bộ làm cho sự dũng cảm của hắn tăng thêm 200%, vì thế hắn nảy ra ý định trêu đùa Lưu Thanh Sơn một chút.

Lúc này, hắn nhìn thấy Lưu Thanh Sơn bước ra khỏi phòng, châm lên điếu thuốc đứng bần thần, Trần Lăng cười cười bình thản gọi một tiếng...

.......

"Lăng Người Rừng? mày sống ở chung cư này?" , Lưu Thanh Sơn nghe thấy âm thanh quen thuộc liền quay ra, bắt gặp khuôn mặt gợi đòn của Trần Lăng, lại còn nói nhăng nói cuội, làm cho trán ông ta nổi lên gân xanh.

Lăng người rừng cũng là biệt danh mà sở cảnh sát thành phố Long hải đặt cho Trần Lăng vì con hàng này như thể từ trên rừng xuống, không có người nhà hay họ hàng thân thích, không biết gì về Hải quốc.

"Haha lưu cảnh quan, chuyện ta ở đây ông phải là người biết rõ hơn ai hết chứ lị" Trần Lăng cũng biết mình đang là một đối tượng bị tình nghi, việc hắn ăn ngủ lúc nào, ngày hắn đi vệ sinh mấy lần đều được cảnh sát nắm rõ trong lòng bàn tay, Lưu Thanh Sơn không biết chuyện này thì chỉ có quỷ mới tin.

Nhìn khuôn mặt Trần Lăng, Lưu Thanh Sơn hiện lên ý muốn được đi đường quyền vào cái bản mặt nhăn nhở của con hàng này, nhưng mà nhận thấy đánh người ở hiện trường vụ án có vẻ sẽ làm hỏng hình ảnh của cảnh sát nên, Lưu Thanh Sơn bực tức nói.

"Mày không có việc gì làm thì cút về nhà ngủ đi, loanh quanh ở đây phá hiện trường, cẩn thận tao bắt mày về đồn."

Ông ta cũng cảm thấy hơi chột dạ vì Trần Lăng biết chuyện ông ta cho người tìm hiểu thông tin về hắn.

Mấy người dân trong chung cư nghe thấy vị cảnh sát to tiếng với thanh niên sống trên tầng tám là Trần Lăng, nghe ngữ khí cũng rất ác liệt, làm cho mọi người đều quăng đến ánh mắt hiếu kỳ nhìn vào hắn.

"Lưu trưởng quan, ông đừng nhìn ta với ánh mắt tràn ngập sát khí như vậy chứ, dù sao ta cũng là thanh niên gương mẫu, chuyên làm việc thiện, mấy bà lão, ông lão ở khu này đều từng được ta đỡ qua đường đó" Trần Lăng cười nói với Lưu Thanh Sơn, khuôn mặt hiện lên ý cười."

Trần Lăng liếc qua, nhìn săm soi lên bộ đồng phục cảnh sát của Lưu Thanh Sơn, miệng có chút ước ao nói "Cảnh sát a, ta cũng ước mong được khoác lên mình bộ đồng phục cảnh sát để bắt tội phạm, nên gần đây cũng hay tìm truyện và tiểu thuyết trinh thám về đọc, rồi tự mình suy luận ra hung thủ nè."

"Ta còn rất hay thấy việc bất bình rồi ra tay tương trợ a, tháng trước ta một mình đuổi bắt một tên trộm, đuổi theo hắn tận hai tiếng đồng hồ, cuối cùng bị nhân viên quản lý công viên đuổi ra ngoài vì ngồi tàu lượn quá lâu " Trần Lăng tiếc hận nói.

Lưu Thanh Sơn khóe mắt nhíu lại, mặc dù vừa hút điếu thuốc để giảm cảm giác buồn nôn, nhưng nghe thấy Trần Lăng nói hắn chơi tàu lượn đến hai tiếng, làm cho đồ ăn trong bụng của ông ta lại bắt đầu sôi lên.

Ông ta cảm thấy lúc này nhức cả trứng, không muốn tiếp chuyện với Trần Lăng nữa, quay lưng đi chỗ khác, tránh mặt cái con hàng này.

Nhưng vừa quay lưng định bước đi, thì giọng của Trần Lăng lại vang lên.

"Cửa sổ nhà bà Ba chắc không có mở a, có lẽ vì thế nên phải mất một tuần hàng xóm mới phát hiện ra bà ấy chết." thấy Lưu Thanh Sơn dừng bước chân, Trần Lăng tùy ý nói tiếp."Cũng không biết mấy con mèo nhà bà Ba ăn gì mà sống được một tuần a."

"Hả..." Lưu Thanh Sơn sững người lại, cố tiêu hóa mấy câu nói của Trần Lăng.

Bạn đang đọc Vua Phá Hoại sáng tác bởi gangstyle1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gangstyle1997
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.