Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha Mẹ

Tiểu thuyết gốc · 1780 chữ

Bảo Lam nhìn Trần Lăng bằng ánh mắt nghiêm nghị, tên này nãy giờ vẫn ngủ ở đây, nếu hỏi hắn thì chắc ra được một chút manh mối nha.

"Anh, lúc nãy có thấy cảnh tượng du côn đánh nhau xuất hiện ở ngõ nhỏ đằng xa kia không?"

Đồng thời chỉ bàn tay trắng bóc của mình về phía chiếc SUV đã bị tháo xuống cánh cửa, ánh mắt thì như thể nhìn hằn vào trong tâm khảm của hắn.

Trần Lăng làm sao có thể tự đào hố chôn mình được, con mụ này lúc nãy còn đòi tống hắn vào trại giam a, nhìn cô ta thân thiết với Lưu cảnh quan như vậy, cho hắn vào trại khám chắc chắn là không thành vấn đề nha.

"Tôi không biết gì a, trời hôm nay khá mát mẻ, lúc nãy còn đang ngủ như chết đây." Trần Lăng gãi gãi đầu, khóe miệng hơi giật, biểu lộ có chút lảng tránh.

"Thật sao?." Bảo Lam nhíu mày, ánh mắt có một chút nghi ngờ, ngay lúc Trần Lăng không để ý, liền chộp lấy bàn tay của Hắn.

Trần Lăng giật mình, chưa hiểu truyện gì sảy ra, chỉ cảm nhận được từ bàn tay của Bảo Lam chuyền đến một dòng điện, chạy thẳng vào thân thể của mình. Làm cho hắn tê cả da đầu.

Tình thế có chút bối rối, hắn vung ra bàn tay, lùi lại mấy bước, cách xa cô nàng này.

Thầm nghĩ đây là trò quỷ gì, chẳng nhẽ trong người cô ta có đồ chích điện, cô ta định đánh ngất mình?.

"Không có nội lực?" Bảo Lam nghi hoặc nhíu mày.

Sở dĩ nàng vừa cầm vào tay của Trần Lăng là để kiểm tra xem trong người hắn có nội lực hay không, mà việc Trần Lăng cảm thấy có dòng điện chạy vào thân thể của mình là do tác dụng nội lực của Bảo Lam.

Sau khi nàng dùng tay kiểm tra, có vẻ như Trần Lăng cũng không phải người của từng học võ, nếu vậy thì hắn chắc hẳn không phải kẻ kia.

Hai người lúc này đang bối rối nhìn nhau, Trần Lăng thì hơi nhíu mày, bất ngờ bày ra bộ dáng bá đạo tổng giám đốc hất lên cái cằm của mình, lạnh lùng nói. "Muốn nắm tay ta mà phải chơi trò vụng chèo khéo chống sao? Do dự thì còn ra thể thống gì. Cô gái, nếu như cô là người muốn làm vậy để lôi kéo sự chú ý của ta, như vậy thì ta cho cô biết, cô đã thành công rồi.

Nhưng ta cảnh cáo cô, cô làm vậy là chơi đùa với lửa.

Bảo Lam nghe đến câu nói này, cảm thấy quen quen, nhìn đến hành vi thiểu năng của Trần Lăng, nghiêng đầu nói

"Anh chắc là đã đọc rất nhiều tiểu thuyết bá đạo tổng giám đốc a"

"Hở? không giống sao?" Trần lăng trong nháy mắt khôi phục thần thái côn đồ của mình, hậm hực nói " Thiệt thòi ta còn hay học cử chỉ và phong thái của tổng giám đốc đây." Bảo Bối à, em là người duy nhất trên thế giới này dám mắng ta."

"Ai là Bảo Bối của anh?"

Ánh mắt của Bảo Lam như có hắc tuyến rủ xuống, trán nổi gân xanh, đang định nói thêm gì đó thì chuông điện thoại của nàng vang lên, nghe được Bảo Minh Đạt đã đưa Thiểm Tuyết đến bệnh viện, nàng cũng không nhiều lời bỏ đi, mặc kệ tên thiểu năng Trần Lăng đang đứng đó.

Thấy mỹ nữ bỏ đi, Trần Lăng vội nói, "a Mỹ nữ xin dừng bước, chúng ta còn chưa trao đổi số điện thoại nha, ta dạo này rất hứng thú với pháp luật nha, hai chúng ta có thể gọi điện trao đổi nha"

"Sách pháp luật bên trong thư viện có rất nhiều nha, anh có thể đến đấy học từ từ" Bảo Lam lạnh lùng tiếp tục đi, vứt cho Trần Lăng câu nói, mượn nhờ xe của đồng nghiệp, chạy thẳng đến bệnh viện.

"Haizz, mỹ nữ càng xinh đẹp thì càng lạnh lùng a" Trần Lăng cảm thán.

Long Hải. Bốn giờ sáng.

Trong bệnh viện trung tâm, tại một phòng bệnh cao cấp, bên ngoài lúc này đang có rất nhiều nhân viên bảo vệ mặc đồ đen, đứng trực chờ.

Đường Thiểm Tuyết lờ mờ thanh tỉnh, Đập vào mắt của nàng lúc này là hình ảnh của Cha mẹ, còn có Bảo Lam và anh của nàng Bảo Minh Đạt.

"Thiểm Tuyết, con tỉnh rồi, tại sao lại bị bọn xấu bắt cóc hả con." Đường Thiểm Tuyết chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì đã bị mẹ mình nắm lấy tay hoảng hốt hỏi.

"Con thấy trong người thế nào, có khó chịu chỗ nào không?, có cần điều trị không?." Cha nàng thấy con gái của mình tỉnh lại, cũng vội vã hỏi thăm.

"Con cảm thấy bình thường ạ, cảm giác như vừa ngủ một giấc thôi." Đường Thiểm Tuyết nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt quay về phía Bảo Lam, nói tiếp "con chỉ nhớ là mình vừa đi làm về, đang ở dưới hầm tìm xe của mình thì bị một miếng vải che đi mặt mũi, sau đó bất tỉnh?" nàng hữu khí vô lực nói.

Nghe vậy Bảo Lam nhanh nhảu nói, còn lên kéo tay của Minh Đạt "Thiểm Tuyết, cậu bị bọn xấu bắt cóc, may mà có anh Đạt nhìn thấy, mình và anh ấy lái xe bám theo bọn bắt cóc, đến được trung tâm thành phố thì chặn xe đánh cho bọn chúng một trận nha, anh Đạt do tức giận nên ra tay khá là nặng nha, đến bây giờ bọn chúng còn đang bất tỉnh đây nè."

Nghe thấy vậy, Mẹ của Đường Thiểm Tuyết vội vàng đi đến bên Bảo Minh Đạt nói " Đạt à, may mà nhờ có cháu, nếu không Thiểm Tuyết, đứa con gái này của bác bây giờ chắc lành ít dữ nhiều." bà ấy nắm lấy tay Minh Đạt cảm ơn rối rít, cha của Thiểm Tuyết thì gật đầu biểu thị tán thưởng, Làm cho Bảo Minh Đạt ngượng chín cả mặt, chỉ biết cúi đầu che giấu đi cảm giác xấu hổ, thầm mắng đứa em gái đưa mình vào thế khó.

"Đạt và Bảo Lam à, chuyện này cứ để hai Bác sử lý, các cháu cứ về trước đi, mai có gì lên nhà bác chơi nha," Mẹ của Đường Thiểm Tuyết nói.

Nghe thấy ân nhân của mình sắp đi, ánh mắt của Đường Thiểm Tuyết có chút thất lạc nói "Cảm ơn anh Đạt, cảm ơn Bảo Lam."

Bảo Minh Đạt được người con gái mà mình thầm thích cảm ơn, mực dù biết mình không phải người cứu nàng nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy khá là hưng phấn, như là thụ sủng nhược kinh, liền xấu hổ nói "Em không sao là tốt rồi. nếu em có mệnh hệ gì anh cũng không biết sống thế nào."

"Úi, tình tiết gì đây," Bảo Lam đứng bên cạnh nghe thấy vậy, nhí nhảnh nói.

Bảo Minh Đạt lườm nàng một cái rồi cúi đầu chào cha mẹ của Đường Thiểm Tuyết, bước nhanh qua cửa.

Bảo Lam thấy vậy thì lẩm bẩm "Ông anh này, da mặt vẫn rất là mỏng a, cứ phải để em gái cầm tay chỉ việc hoài."

Đường Thiểm Tuyết thì nghe thấy vậy, khuôn mặt đỏ như gấc chín, chùm chăn lên mặt.

Nàng trong lúc bị hôn mê đã mơ thấy một giấc mờ kỳ lạ, nàng như là một cô công chúa bị kẻ xấu bắt cóc, một chàng hoàng tử xả thân cứu mình đi, nàng và người kia tiếp xúc với nhau cận kề trên yên của con bạch mã, chàng hoàng tử kia còn tỏa ra một hương thơm gần gũi.

"Thôi thôi, Thiểm Tuyết vừa tỉnh, mọi người để cho nó nghỉ ngơi thôi" cha của nàng thấy thấy con gái có phần ngượng ngùng, liền nhẹ nhàng phân phó.

"Cha, con muốn về nhà, con ở đây không có quen, không thể ngủ được." Đường Thiểm Tuyết nghe thấy vậy, vội vàng lật chăn lên, lắc đầu nói.

"Được rồi, để Minh Đạt đưa con về, con về chung cư hay qua nhà ba mẹ?" Nghe thấy con gái nũng nịu. cha của Đường Thiểm Tuyết ân cần hỏi.

"Hì Hì, để mình đưa bạn về nha" Bảo Lam đứng cạnh cũng nhanh nhảu nói, nàng làm sao có thể bỏ qua cơ hội cho ông anh của mình kiếm vợ a, có lợi thì phải tranh thủ nha, đó là thiên kinh địa nghĩa.

Đường Thiểm Tuyết nghe vậy cũng nhẹ nhàng gật đầu, sốc chăn đi xuống đường, cùng Bảo Lam đi xuống tầng hầm, lúc này Bảo Minh Đạt sau khi nghe Bảo Lam nhờ mình đưa Đường Thiểm Tuyết về nha cũng đã đứng chờ sẵn ở bãi đỗ xe của bệnh viện.

Hắn dù sao cũng thầm mong được ở cạnh Đường Thiểm Tuyết nhiều hơn a.

Lúc này thì cha mẹ của Đường Thiểm Tuyết vẫn còn đang ở trên phòng bác sĩ để làm thủ tục xuất viện, khi mọi chuyện dường như đã xong xuôi, hai người liền đứng ở hành lang nói chuyện phiếm.

"Đứa nhỏ Bảo Minh Đạt này lớn lên nhìn cũng không tệ a, Thành tích cũng xuất sắc, tương lai cũng sáng lạng như cha mẹ nó a, ông có nghĩ đến việc tác hợp Thiểm Tuyết nhà mình với nó không?," Trần Nhã, mẹ của Đường Thiểm Tuyết hỏi, ánh mắt toát lên ý cười, biểu hiện của sự hài lòng.

Nghe vậy Đường Nhất Bắc cười ôn hòa "Cứ để chúng nó tìm hiểu nhau đã, dù sao thời gian vẫn còn dài, tôi cũng biết xót con nha" ông ta nói vậy nhưng trong lòng cũng ngầm ủng hộ đề xuất của vợ mình.

Nói xong, ông ta quay về phía mấy đồng chí cảnh sát viên hỏi.

"Đám người kia tỉnh chưa?"

Vị cảnh sát viên kia nghe thấy thủ trưởng hỏi thì giật mình nói "Thưa thủ trưởng, bọn chúng bị đánh khá nặng, bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh , trên người cũng không thấy có điện thoại hay giấy tờ tùy thân, nên đã làm chậm quá trình điều tra mục đích phạm tội ạ"

Bạn đang đọc Vua Phá Hoại sáng tác bởi gangstyle1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gangstyle1997
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.