Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xong Việc, Tịch Mịch

Tiểu thuyết gốc · 2733 chữ

Nam Thiên Vân xoa bóp thích thú, dục hỏa trong người như vô cùng vô tận, thân thể mỗi lần nhấp hồng vào trong, côn thịt điều sẽ thẳng tiến đầu tại hoa tâm mà đợi, không chỉ tại đó mà, cặp nhũ được tay hắn xoa bóp mềm mại, sảng khoái tột đỉnh từ tay truyền đến, trong lúc nhất thời hai việc điều rất mạnh mẽ điều độ.

"Ưm...Ưm...Ưm...Ah.."

Thẩm Thương Lan bị hắn như thế làm không khỏi cảm thấy sướng, dù là việc này trượng phu không có như thế tốt, lúc trước trượng phu chỉ một tư thể đơn giản nguyên thủy nhất thôi đây có thêm chọc ghẹo như thế kích thích nên bây giờ bị Nam Thiên Vân như chơi đùa thế không kích thích mới là lạ.Âm thanh rên rỉ cũng từ cổ họng mơ hồ phát ra, mũi thổ khí nhẹ yêu kiều.

"Bạch...Bạch...Bạch...Bạch...Bạch..."

Nam Thiên Vân nhấp hông mạnh mẽ vô biên, mỗi cú thúc sau tận hoa tâm muốn xuyên thủng đến tử cung, khoái cảm đến từ dâm huyệt l-n nhỏ khiến Thẩm Thương Lan rên rỉ không dừng. Nam Thiên Vân hai tay vẫn đồng điều phục vụ cặp gò bông đào quy mô ngạo nghễ mềm mịn một cách chu đáo, mỗi khi hắn xoa hắn thì y gì dâm huyệt điều có một hồi co thắt côn thịt lại, khiến hắn mê mẩn không thôi.

Hôn một hồi khi thấy Thẩm Thương Lan loại này tu sĩ muốn không thông, hai môi tách ra lưu luyến không thôi, mơ hồ còn có một sợi tơ nước không màu tinh khiết hỗn hợp giữa hai nước miếng mà tạo nên một xuân tình hàm ái, Thẩm Thương Lan mê ly nhìn hắn trong giây lát như với mỗi cú thú khiến nàng không nhịn được quay đồng lại thẳng trước giường, hai tay ngọc chống đỡ không ấp xuống.

Nam Thiên Vân côn thịt vẫn mạnh bạo tấn công dâm huyệt cô bé của nàng, thậm chí hai bàn tay của hắn đang mân mê sủng ái âu yêm bầu nhũ lớn của nàng, nó khiến Thẩm Thương Lan vừa sướng vừa thẹn rên rỉ nói: "Tiểu Đệ Đệ. . .Mạnh. . .Mạnh. . .Quá. . .A. . .Đâm Chết. . .L-n Tỷ. .Tỷ Nha. . .Nhũ Của. . .Tỷ. . .Tỷ Hư Mất. . .Đệ Đệ Thô Bạo. . .Quá Ha. . .Ưm. . .Lão Công. . .Đâm Chết Lão. . .Ưm Lão Bà. . .Ca Ca. . .Ba Ba. . .Đúng. . .Mạnh. . .Nhanh. . .Nữa. . .Ah. . .Ư. . .Đúng. . .Rồi. . .Đâm Chết. . .L-n Tỷ A. . ."

Thẩm Thương Lan tiếng nói rên rỉ làm loạn bối phận khiến Nam Thiên Vân như bị thúc hóa, côn thịt nhanh chóng ma sát vào dâm huyệt của Thẩm Thương Lan một cách nhanh hơn bao giờ hết, cuồng thú tính trong người Nam Thiên Vân đã thức tỉnh bởi như câu khiêu gợi dâm dục đó, dục hỏa bùng cháy lên như ngọn lửa bất diệt vậy.

"Bạch...Bạch...Bạch...Bạch..."

Từng tiếng Bạch Bạch vang khắp phòng kèm theo đó là tiếng rên rỉ kiều kiều, đủ khiến mọi nam nhân điều khó mà không động tâm, mặt đỏ tam run một cách, dục hỏa bùng nổ, dâm chi mỹ cảnh như xuân quang ngoại tiết, bạch nhật tuyên dâm.

"Phốc...Phốc..."

Qua hơn ngàn lần nhấp con thịt vào dâm huyệt cuối cùng Nam Thiên Vân đón đến xuất tinh, đương nhiên lần này Thẩm Thương Lan cũng động tình cùng tiết thân, hai người cùng ra, thân thể cứng ngắt, tinh dịch trắng một lần nữa lấp đầy tử cung đã thiếu thốn hơn ba mươi năm một cách thô bạo.

Sau một lần cùng ra hai người cũng không đến nỗi vô lực, dù sao có danh tu sĩ thì sức khỏ trên phương diện này không phải đùa nha, đâu phải dăm ba mấy cái phàm nhân có thể so được, Nam Thiên Vân lại nhấp côn thịt một cách thô bạo nhất đi sâu đến tận hoa tâm không chừa một chỗ trống, lần nữa nhấp hông nhanh chóng lên nhiều đi, Thẩm Thương Lan hơi quay đầu mị nhãn như tơ nhìn hắn một phát rồi quay lại, nhưng tiếng rên rỉ dâm ngữ cơ hồ là không thể không có rồi: "Ưm. . .Mạnh Bạo. . .Lên Nha. . .Ư. . .Đ-t Đ-t Nát. . .L-n Tỷ. . .Dâm Huyệt. . .Tỷ A. . .Sướng. . .Ư. . .Sướng Quá. . .Thoải Mãi. . .Quá Ưm. . .Đúng Vậy. . .Ư. . .Sướng Chết Tỷ. . .Tỷ Mất A. . .Ưm. . .Sướng Quá. . .Ưm. . ."

Nhưng ngôn ra dâm đãng vô cùng, Nam Thiên Vân nghe nãy giờ như bây giờ cũng có chút không ngờ, ẩn sau nhàn nhã đoan trang cao quý thục phụ không ngờ là một mỹ phục có thiên phú dâm dục chưa được khai phá hoàn toàn, thân thể tuyệt mỹ, dâm huyệt hồng đẹp, mỗi bộ phận cơ hồ điều hoàn mỹ vô cùng. Không hiểu sao mà cửu vương gia lại bỏ hoang đồng ruọng hoang phế tuyệt mỹ này hơn ba mươi năm không cày quốc, vậy, giờ để ca cày quốc giúp đi nha, khà khà.

Nam Thiên Vân tay chơi đã cặp nhũ, bóp cặp gò bông đào mông đào đến nó có chút thâm đỏ mới thôi, lưu luyến nhưng không thể không rời, nửa thân trên lại đứng thẳng lại, tư thế Anh Hùng Cưỡi Ngựa lại đến, hai tay giữ eo tăng sức đạp mạnh sống, khiến mỗi lần điều làm Thẩm Thương Lan sướng đến mức sông đi chết lại.

"Bạch...Bạch...Bạch...Bạch...Bạch..."

Những âm thanh bạch bạch nhất thời vang mạnh mẽ hơn bất kỳ tiếng, kèm chế trấn xuống tiếng rên rỉ của Thẩm Thương Lan một cách thô bạo, không nhờ ngoại lực, đột nhiên một ý tưởng trong đầu Nam Thiên Vân hiện ra, cười dâm một hồi: "Hắc, Hắc...."

Nam Thiên Vân cầm bưng Thẩm Thương Lan dày đặn ngọc ngà thân thể, lưng hướng hắn nhìn, mặt nàng hướng phía trước, giăng đôi chân thon dài của nàng hình V có khuỷu hai chân ngã xuống ở giữa, từ góc độ này Thẩm Thương Lan thậm chí có thể thấy được côn thịt to lớn đang cường bạo cô cái hồng hào của nàng đẹp đẽ.

Thẩm Thương Lan tựa vô ý lại có tia hữu ý nhìn xuống dưới hạ thể u cốc l-n hồng của bản thân đang được tiểu huynh đệ của Nam Thiên Vân phục vụ một cực kỳ mạnh mẽ, cảm giác khoái cảm truyền từ bụng chạy đến khắp thân người, đơn giản là không muốn để người sống mà.

"A. . .Ah. . .Đệ Đệ. . .Thật Mạnh. . .Con Thịt. . .Lớn Muốn Đâm Chết Lan Nhi Rồi. . .Ác. . .Ác. . .Ác. . .Ư Ư Mạnh Nhanh. . .Côn Thịt Thô Dài. . .Đâm Chết Dâm Huyệt Rồi. . .Sướng Ư Chết. . .Lan Nhi Rồi. . .Ác. . .Ưm Tiểu Đệ Mạnh. . .Quá. . .Ư. . .Đi. . .Tỷ Tỷ. . .Yêu Ngươi Côn Thịt. . .Nhiều Lắm Ư. . .Thích Lắm A!!. . .Ưm. . .AA!!"

Thẩm Thương Lan vừa rên rỉ vừa dâm đãng nói, giọng mười phần khẳng định, ánh mắt mê ly, gương mặt chiều hồng thẹn thẹn, nhưng không che được sự phóng đãng của nàng, sau một hồi hét lớn một câu, Nam Thiên Vân cảm thấy dâm duyệt đã co thoắt côn thịt chặn chẽ, hắn liền biết cô nàng đây là tiết thân cao trào mà.

"Phùn...Phụt..."

Một âm thanh bắt ra vang lên, từ trong chày ra nhưng chất nước trắng lỏng như không thiếu mùi vị đặc thù của nó đi, Thẩm Thương Lan tiết thân xong cũng không có lực mà làm nữa, thân là tu sĩ cũng như thế rút khô sức lực, nhưng sự thống khoái đã mang đến cho nàng sự vui vẻ, mũi nhỏ thổ khí như lan, hô hâp dồn dập nhưng đầy nữ tính cách làm.

Nam Thiên Vân tuy có thể chiến tiếp nhưng thấy cơ thể muốn bị rút cạn sức lực Thẩm Thương Lan thì cùng không chơi nữa, nàng cũng mệt rồi a, huống chi thời gian gặp còn nhiều không như thế quá gấp vội a.

Thế là hai người ôm nhau ngủ, dù Nam Thiên Vân có thú tính như bộc phát một hồi cũng hết ai bảo thú tính ẩn quá nhanh căn bản không kịp biết a, dâm tính rất mạnh như mới trên đượng không lâu nên dâm tính tuy mạnh hơn thường nhưng không đến mức hóa rồ đi, ôm nhau ngủ là một cách tốt nhất.

. . . . .

Tuế nguyệt như thoi đưa, thời gian nhất định cũng liền thế trôi đi thật nhanh, khi cảm xúc chưa biết đến thì trời sắc giờ đã uẩn dưỡng màu cam vàng chiều tà màu sắc, hoàng hôn đã đến và chuyển bị nghiêng đón là bóng tối vô tận và các chói lại tinh thần trên cao.

Chính trong vương hậu điện, cũng trên chiếc giường lớn gấp mấy lần thường một đôi nam nữa đang trần chuồng ôm nhau ngủ một thỏa mái, gần đó là một bãi tinh chất dịch lỏng nhờn nhờn cô đọng, cũng gần đó những như bông hoa từ những giọt tiên huyết lạc hồng lưu.

"Ưm..." Nam Thiên Vân mấp môi hơi khẽ kêu nhẹ, hai mắt ngẫm nghiền ngủ cũng khẽ khẽ mở ra, đôi mắt hơi ngơ ngơ biểu hiện mới tỉnh giật, Nam Thiên Vân vươn người hai ngáp dài nhìn sang bên cạnh không biết nói gì nữa.

Thẩm Thương Lan đã đi vào giống mộng độ sâu dài, bị Nam Thiên Vân tuy chơi tiết thân không chỉ tại ba đây nên cơ thể rã rời là có chút dễ hiểu, Nam Thiên Vân đừng dậy chuẩn bị rời đi, hắn không muốn đánh thức nàng, thấy nàng như vậy mệt, yêu còn không kịp đâu đấy, nhưng trước khi đi Nam Thiên Vân cũng có viết một bức thư để lại giải thích, nữ nhân lòng bát quái nên viết để đỡ hiểu lầm lên.

Huống chi dù nàng có thức dậy thì chút lúng túng là không thể tranh khỏi, ai bảo mê nhau hân hoan không biết thiên biết địa như vậy trong tình huống thường, rất có túng chi khí a.

Nam Thiên Vân gửi lại bên người nàng mới đưa mặc lại bộ đồ thái giám mà hắn hằng chán ghét, nhưng vì thực hiện lý tưởng vĩ đại vì một tương lai tương sáng đang chào đón hắn, dù khó dù khổ bao nhiêu hắn vẫn bước a, vạn sự khởi đầu nan nha.

Đi đến trước cửa điện đang được đóng kín, Nam Thiên Vân cũng không mở cửa ra đi, bởi vì có ngươi xác thực hắn đi vào, nhưng mãi không ra nên sẽ vẫy bẩn nghi ngờ, nên khó có thể ra cửa trực tiếp, nếu không thì trơi mới biết truyện gì sẽ xảy ra, đương nhiên Nam Thiên Vân không có tận lộ cũng biết một cách khác dễ dàng.

Thân người khẽ động trong nháy mắt đã biết mất vô tăm vô ảnh không còn giấu vết, đây đương nhiên là một thân pháp của Nam Thiên Vân rồi, nó là một loại vừa là thần thông vừa là võ học, nhưng khi Nam Thiên Vân đọt phá đến kim đan kỳ thì sẽ lột xác thành một thần thông hoàn chỉnh đi.

Nam Thiên Vân thân ảnh giờ đã đi ra ngoài vương hậu điện, Thuấn Di tốc độ với Nam Thiên Vân bây giờ thực lực đúng là không tầm thường đâu, tốc độ đã so đến kim đan kỳ rồi, đương còn thiếu chút hỏa hầu, ai bảo người ta hơn mấy cảnh giới đâu, còn có thể phi thiên độn địa, là lụ địa thần tiên nên hỏa hầu thấp chính là như vậy cách kém a.

Nam Thiên Vân vẫn như thế điệu bộ là một nho nhỏ tiểu thái giám diệu thấp đi tìm căn phòng của mình, thái giám ở hoàng cung trong đơn giản là một kẻ ăn báp, mỗi nơi làm điều sống đỡ ở đó đến khi hết việc ở đó mới thôi, nên thường thường các cao quý tử đệ người không để ý, bởi trong mắt họ đám người bần hèn lại không có đàn ông chi lực làm sao đang để hắn khinh thường đi, sợ bẩn còn không kịp a.

Nam Thiên Vân đi đường luôn thấy nhưng người tử đệ bình thường ánh mắt nhìn hắn có điểm lạ, có kẻ khinh thường, có kẻ thương cảm, có kẻ muốn cười,...ngũ trần tạp vị các loại mắt cứ tại Nam Thiên Vân trên thân thân phận thái giám mà có, đương nhiên Nam Thiên Vân cũng mười phần điệu thấp không gây nên sóng gió gì trong đám người.

Nam Thiên Vân đây không phải khuất nhục mà đang tự bảo vệ bản thân, hắn không muốn làm cái loại đánh con cha đến, đánh cha lão đến đâu, loại soi móc mà đánh hân chẳng thích kiểu nào, nếu có đó là nhân vật chính mô bản mà, chứ đối với Nam Thiên Vân thì chữ, không nha.

Nhưng không nói đến vô số ánh mắt từ thân phận cũng có chút khó chịu nha, Nam Thiên Vân đã có chút cảm nhận được nhân vật chính phế vật lưu, quật khởi nghịch tập lưu rồi, đơn giản thô bạo, rất có bạo kích đến từ tâm trí, nên hắn thường hay cảm thấy nhưng loại phế vật lưu quật khởi thường thức là....

Trước tu tâm, sau tu tiên!!

Nam Thiên Vân cũng không quan trọng hóa vấn đề, nhưng việc hưởng thủ trăm ngàn ánh mắt khác thường cũng khiến Nam Thiên Vân thấy thái giám việc đúng chuẩn khổ, vừa mất thân đàn ông vừa bị coi thường, nếu không phải ý chí tốt người chắc tự tử tâm điều có, chứ đừng thần thanh khí nhàn như hắn a.

Tất nhiên tại bản thân hắn cũng khác mấy tên thái giám bình thường. Tốt thực lực, hảo hệ thống, cường thân phận, bá kiếp trước, chuẩn đàn ông, tiện nhân tâm.Cái gì điều tốt a, ta tốt ta hảo điều là ta nha, không có những thức đó có lẽ hắn cũng như người thường khác mà thôi a.

Nam Thiên Vân mắt xuyên thiên, bầu trời hoàng hôn đỏ hoàng tốt, ở dưới có chút tối đi, nhưng hắn không quan tâm nhiêu, mà hắn nhìn trước mắt cái này đường đi ha.

Đường đi thẳng có những bóng người tịch mịch, bởi nơi này là một tòa thành khác biệt với đế đó bên ngoài, trong đây toàn là đế đô cao nhất người, đương nhiên là cô tịch rồi, vào ban đêm cũng không thế nào sôi nổi.

Không dám!!

Đây là nơi nhiều thế gia tộc quyền chức trú tạm chỗ nên không ai ồn ào, việc tư việc riêng khống nên để lan sang nhà khá, nên có tử đệ hoàn khố thì đi cũng đi ra ngoài hoàng cung mà riểu chơi, nơi giành cho hoàng đế nếu phiền thì không chết cũng què, hoàng uy không thể nghịch nha.

Đường Nam Thiên Vân đang đi kỳ thực có người ít đến không đáng kể, bây giờ ánh sáng hạ xuống thấp nhất, trời đềm mông lung hiện hình dần, lộ này có người cũng là những sai vặt cả.

Đường im tĩnh vô cùng, thân ảnh của hắn bất tri giác liền cô độc đi, thân hình bước đi phiêu phiêu lãng bộ, nhưng Nam Thiên Vân vẫn mặt mặt lãnh đạm. Dù hắn thực chính là không biết mình đi nơi nào, ăn mày ngoài đừng cũng được, ở vương gia cũng được a, nơi hắn nên đi không nhỉ.

Nam Thiên Vân cũng vô thức đi đến đoạn tường ngăn cách hoàng cung thành cũng đế đô thành ngoài, khi chạm mặt va vào, thân thể liền ngã xuống, nhận được đau nhức ở mông truyền đến, Nam Thiên Vân mới tỉnh thần lại.

Bất tri giác hắn đã đi đến một bức tường chặn lại trong vòng rồi, Nam Thiên Vân bất đắc dĩ nhìn lên bức tường cao vài trượng không nói gì, nhìn lâu cũng rời mắt, dù sao hắn vốn chẳng lưu luyến gì nó, chỉ là vô thức đến thôi a.

Bạn đang đọc Vũ Trụ Phi Thăng sáng tác bởi VạnGiớiTiêuDao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VạnGiớiTiêuDao
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.