Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2769 chữ

Tất cả một 1000 người đang tập trung ở quảng trường công viên trung tâm, đây là một quảng trường lớn rộng 100,000 mét vuông đức chứa một vạn người

Công viên có khu vui chơi và phố đi bộ xẩm uất, tất cả mọ người ở đây có theo thối quen chụp ảnh rồi theo các nhóm tập trung với nhau vui đùa chia sẽ lêm MXH

Có người người trầm trồ không thôi khi khi nhìn vào một sân khấu khổng lồ được xây dựng sát khu mua sắm nằm cuối quãng trường.

Oh nhẹ lên, có hoàn loạt tiếng xì xầm thảo luận phấn khích phát ra, bởi đây sẽ là nơi Kỳ La biểu diễn

Còn 5 phút nữa sẽ đến buổi biểu diễn, có một chiếc đồng hồ khổng lồ được treo lơ lững trên không trung, tít tắc tít tắc đếm ngược tới 7h30

Đã có rất nhiều người ở đây đăng nhập vài vũ tiên nhưng có người do dự,có người thì mừng rỡ ấn mở ứng dụng của trò chơi ngay lặp tức mà không suy nhĩ gì

Rất nhanh từng luồn, từng luồn, ánh sáng phát ra. Những chiếc lồng ánh đột nhiên xuất hiện bao quanh lấy người tham gia rồi nhanh chóng biến mất khi những người chơi hoàn tất các hủ tục trong game đưa ra.

Một một thanh niên khi đăng nhập xong, nhưng rất nhanh cậu ta hốt hoản khi gặp người cùng nhóm của mình

Cậu ta Hơi có chút hốt hoảng nhưng rồi rất nhanh trấn tịnh vì thấy trang phục của người bạn lẫn thanh niên từ thường phục của cậu bạn bây giờ đã biến thành một chiếc đạo bào trắng cổ đại có thiêu hình hoa văn giống với biểu tượng của vũ tiên

Một mẫu trang phục thường thấy trong các tác phẩm tiên hiệp của Minh Việt Quốc cổ. Nhưng vó những người chơi rất nhanh nhận ra mẫu đạo bào cổ mà họ đang mặc rất giống với trang phục tân thủ trong game Nguyệt Thần từng rất hot mấy năm trước

Nhóm của Đạo không nhìn thấy mấy người khác đanh thi nhau đăng nhập thì khá trầm trồ khi thấy nhiều người biến đổi như vậy

Đáng buồn cười là mọi người mặc quần áo một kiểu giống nhau, nhìn mọi người ở đây như đang là học sinh của một ngôi trường nào đó tập trung vào Tiết chào cờ vậy

Nhưng rất nhanh nhóm thanh sang cũng đã bắt đầu đăng nhập, bắt đầu từ thanh sang cậu ta trước rồi tới Minh Không,Ngọc Anh,Thế Giang, Ánh Linh và Đạo Không là người cuối cùng

Khi ấn vào hắn có một cảm giác rất giống với đăng nhập củ của game hồi đó, Làm Đạo Không cảm khái không thôi. Nhưng một chút lại có một bảng thông báo cho quét thông tin cơ thể của hắn

Đạo Không ấn vào chấp nhận và đồng ý một số thông báo theo giỏi nhịp tim, hắn xem sơ lược tất cả rồi chấp nhận hết cả mà không lo nghĩ gì

Chấp nhận đã xong, hắn chỉ thấy cơ thể mình chìm vào ánh sáng một lần nữa, khi tỉnh lại Đạo Không hắn thấy mình mặc một hiếc đạo bào trắng, nhìn vào nhóm Thanh Sang

Đạo không thì nhìn thấy tất cả mọi người đang mặc bộ đạo bào trắng giống như hắn, thanh sang thì sau khi thấy bạn học Ánh Linh thì hắn trầm trồ khen nàng rất xinh đẹp không hỏi nhìn nàng mà tim hắn run động không thôi, Minh Không và Thế Giang, khi nhìn thấy Ánh Linh hai tên đó như Thanh Sang vậy điều lở một nhịp.

Bọn hắn đã nhìn thấy ánh linh nhưng một tiên nữ hạ phàm vậy, đạo bào rất hợp với nàng

Ngọc anh thì cũng rất xinh đẹp nhưng không bằng Ánh Linh có lẽ vì chiếc Mắt kính kết hợp với Đạo bào cô ấy không hợp cho lắm

Khi khoác chiếc đạo bào ấy nhìn Ngọc Anh còn nghiêm túc khó gần hơn nữa, nàng hm lạnh một cái khi thấy lũ con trai nhìn nàng với ánh mắt nhưng nàng sắp đánh họ vậy, Đạo không thì liếc nhìn Ánh Linh trong chiếc đạo bào hắn cũng hơi mê mẫn khi nhìn cô nàng, có lẽ Ánh Linh hợp với phong cách cổ đại hơn đương đại

Cô nàng như một tiên tử Đi ra từ trong tiểu thuyết vậy, một vẻ đẹp thanh nhã cổ đại. Mái tóc đen của cô nàng đã được

Phếp lại kiểu tóc đuôi ngựa kèm theo đó là chiếc châm ngọc cày lên mái tóc ấy rất hợp với cô ấy

Ánh linh tươi cười nhìn nhóm thanh sang và tiếp tục cười đùa nói chuyện phiến vố họ rồi trực nhớ lại cậu bạn Đạo Không của mình

Cô quay lại tính đùa với Đạo không, hỏi cậu ra mình có đẹp như mọi người nói không

"Đạo Không, Thấy người anh em của cậu có đẹp Không,..."

Ánh Linh quay sang thì như thấy cái gì đó cô bật hốt lên, nhóm Thanh Sang nghe Ánh Linh phát ra tiếng kỳ lạ

Họ quay lại ngước nhìn thấy Ánh Linh đang đứng hình, Thanh Sang nghi hoặc nhìn Ánh Linh rồi vô tình nhìn người đứng trước của cô nàng

Đó là một chàng thanh niên có một vóc dáng của thư sinh, cậu ta đang mặc một chiếc đạo bào trắng như mọi người ở đây, nhưng khác một cái cậu ta sỡ hữu một vẽ đẹp tuyệt sắc khuynh hành có thể làm điên đảo các mỹ nữ xung quanh.

Nói đâu xa các cô gái xunh quanh nhìn cậu ta với vẻ mặt như hận muốn nuốt sống cậu ta, còn nam giới thì tặc lưỡi nghen ghét không thôi, còn có mấy tên đực rựa khi nhìn hắn thì có hơi ngượn ngùn

Đạo không cảm thấy mọi người đang nhìn cậu ta quá nhiều, lằm hắn căng thẳng không thôi, khi nhìn lại thì Đạo Không thấy nhóm Thang Sang và Ánh Linh đang ngơ ngác nhìn hắn.

"Cái gì vậy?. Bộ mặt tui dính gì à?"

Ánh linh ngơ ngác lúc lâu, sau đó thấy thái độ của mình quá lố rồi vội thu lại, nhưng nàng cảm thấy mĩ nam trước mặt có chút quen mắt

Khi nhớ lại ở ngoài sau mình chỉ có đạo không, làm cô giật mình nghi hoặc nhìn hắn hỏi

"Bạn là, bạn học Đạo Không?!"

Nghe Ánh linh hỏi, Đạo Không nhìn cô nàng không hiểu gì, hắn nhìn lại nhóm thanh sang gật đầu nhìn hắn nhưng muốn nói là cùng câu hỏi.

Đạo không ngơ ngác vô thức trả lời

"Ơ, vậy cậu nghĩ tôi là ai hả! Cái con này!"

"Ể cậu là bạn học đạo không"

Cả nhóm nghi hoặc không thôi nghe câu trả lời của hắn, Đạo Không chỉ có thể gật đầu. Hắn đổ mồ hôi lạnh khi quá nhiều người nhìn mình, làm hắn có hơi cứng lưỡi không biết nói gì.

(Sau buổi này mình phải mua vài cuốn sách dạy giao tiếp mới được)

Hắn thầm han với tính cách không thích người lạ của hắn, thầm nghĩ chắc chắn tương lai hắn phải bỏ đi cái thói quen xấu này

Đạo không nhìn lại mấy đứa bạn không được tự nhiên cho lắm, hắn muốn về nhà nhiều người nhìn hắn quá rồi.

Thanh sang bay sang hắn trầm trồ không thôi, cậu ta hỏi làm sau có thể chỉnh Avata của mình như vậy được

Đạo không trả lời hắn cũng không biết và làm theo yêu cầu của thanh sang tìm các thuệ thống có thể chỉnh sửa Avata.

Nhìn vào bảng điều khiển chỉ là chỉnh các thông số của thiết bị Aruna. Nhìn vào màn hình thì Đạo Kkhông chỉ thấy một con số ở góc màn hình là tương thích 50%. Đạo không thấy vậy nhìn lại mọi người mà hỏi, hắn cản thấy kì quái vì không thấy thanh máu và Mana như những trò chơi khác

"Này, độ tương thích của mấy cậu là mấy phần trăm vậy"

Đạo không ngơ ngác hỏi họ, cả bọn Thanh Sang hỏi "ở đâu" thì hắn chỉ có chỉ số tương thích ở góc màn hình

Ánh linh và Ngọc Anh nhìn hắn có chút suy ngốc một lúc, Minh không A hèm một tiếng khiến hai nàng có chút giật hót rời mắt khỏi hắn tập trung vào góc màn hình

Thế giang rất nhanh trả lời

"Của tui 30%"

"Ể, vậy học sinh giỏi thua Tao rồi"

Minh không cười châm trọc, cậu ta làm thế giang có chút tức, thế giang nói giọng không vui hỏi lại

"Vậy cậu bao nhiêu"

'70%"

Minh không cười đắc ý trọc trọc eo thế giang, thế giang thì cười nhạt không để ý đến cậu ta, Minh Không thấy thế giang không vui thì bỏ cậu ta vì biết mình đùa quá chớn

Thế Giang là một tên không thích thua cuộc nhất là thua điểm số với người khác, nên Minh Không bỏ qua thế giang

và nhìn vào 2 nữ hỏi họ

"Vậy, của hai điểm số tương thích của hai tiên tử là bao nhiêu"

Minh Khôbg nhìn vào 2 cô nàng, Ánh linh cười nhìn Đạo không trả lời.

"Của tớ là 70%"

Ngọc anh cũng nhìn vào Đạo Không cũng nói ra con số của mình là 70%

Minh Không không vui vì hắn rõ là hỏi 2 nàng, thế mà chỉ nhìn đạo không trả lời nhưng là người hỏi 2 nàng là Đạo không vậy, "đúng là trọng sắc khinh bạn". Minh Không thầm nghĩ đánh giá 2 nàng

2 cô nàng bất giác lại nhìn hắn chằm chằm làm hắn là Đạo Không không quen, nhưng cố gắng trấn tỉnh một lúc lâu hắn cũng từ từ quen dần với bầu không khí khi có người nhìn vào.

Ánh linh thấy đạo không thở gấp cô nàng liền biết là bệnh sợ xã hội của hắn lại tại phát.

Liền bình tĩnh hỏi lại đạo không chỉ số của hắn là bao nhiêu. Đạo không cũng rất nhanh trả lời nàng.

"50% đó là độ tương thích của tui"

Mọi người oh một phát, Minh Không bất ngờ nhìn đạo không nói

"Tui tưởng độ thích của bạn học Đạo Không Sẽ lớn hơn Tụi này chứ, Vì cậu thay đổi nhiều nhất sau khi đăng nhập đấy"

Cả nhóm nhìn đạo không gập gập đầu.

Nhưng khi họ lại nhìn lại thanh sang cậu ta cười cười nhìn cả bọn đắc ý nói.

"100% Tất cả quỳ xuống cho bổn vương"

"Oh,ghê,ghê"

Thế giang và minh không hùa theo lời của cậu ta, cuối cùng cả 3 lại đùa giỡn với nhau, trong khi ngọc anh và ánh linh lại nói chyện với hắn tới khi 100 giây điếm ngược trên đồng hồ.

Một dòng ánh sáng lại hiện ra một túi trữ vật xuất hiện dưới eo mọi người, ai nấy điều giật mình không thôi

Có người hô lớn nhìn vào chiếc túi đột ngột xuất hiện, người không biết thì tò mò sờ vào, người biết thì giật mình không thôi

Vì đấy là túi trữ vật một thuệ thống trữ đồ trong thuệ thống tu tiên của Nguyệt Thần, rất nhanh rất nhiều sau khi chạm túi trữ vật rất nhiều người chơi nguyệt thần cũ cười ha hả vì đấy là các vật phẩm đã từng là của họ trong game vẫn còn ở đây.

Rất nhiều người xôn xao bàn tán, những người chơi cũ thì hưng phấn vui vẻ lấy các bảo vật của mình ra khoe với người xung quanh.

Người chơi mới thì tò mò, nhưng họ thất vọng vì trong túi đồ của chỉ có một quyển sáchh và một thanh kiếm.

Nhóm của đạo không cũng vậy, Thế Giang thất vọng lấy ra thanh kiếm sắt vì hắn biết mình chưa bao giờ chơi Nguyệt thần.

Minh Không thì cậu ta thay một đạo bào vàng gương mặt của cậu ta thù có chút thay đổi trở thành một thanh niên da trắng tuấn tú pha chút soái ca, cậu cầm một thanh thiết bảng vàng ôm lấy nó như nhớ nhung Nhìn mặt sắp khóc đến nơi

Có lẽ con người đã mất thứ gì đó rồi đột nhiên có lại, nó sẽ có một cảm giác xúc động rồi mới biết quý trọng thứ mình từng đã mất

"Thánh viên tao cuối cùng cũng gặp được mày rồi, ôi Thánh viên yêu quý của tao, Tao không muốn rời xa mày nữa đâu"

Mọi người nghe thấy cậu ta khóc thì nhìn nhau rồi vậy cười khổ.

Ánh linh cô nàng lấy ngọc thủ chạm vào túi trữ vật với một chút xúc động hồi ức, rất nhanh cô nàng cũng tế ra một thanh phi kiếm tỏa ra một luồn khí mấy hồng có khắc ấn ký hoa đào trên chuôi kiếm, thanh kiếm sắc bén nó phát ra giao động kinh hồn một tiếng kiếng kiếm ngân phát ra khi nó gặp Ánh linh nhưng hài tử gặp lại người thân của mình.

Cô nàng vui mừng ôm thanh kiếm vào lòng của mình nói khe khẽ "ta trở lại rồi đây"

Còn ngọc anh cô ấy cũng đã thay đổi Avata của mình, cô nàng đã biến thành một thiếu nữ có mái tóc nâu đen những vẫn là kiểu tóc đuôi ngựa cổ điển cày trâm ngọc xuất hiện, nhưng trái với hình ảnh tiên tử của Ánh Linh cô nàng xuất hiện với một bộ chiếc chiến giáp như một nữ đế hạ phàm xuống thế giang, trên eo nàng mang một chiếc đả thần tiên sau lưng là thanh đại kiếm kim sắt phát kha một chút khí sát phạt thế gian đang được mang ngang lưng của nàng.

Chiếc đả thần tiên lung linh khè khè chấn động vui mừng không thôi khi thấy lại được Ngọc Anh, thanh trường thì kiệt ngạo phát ra một luồn đạo ngân bắn ra vài đường kiếm ý chào mừng nàng trở lại

Thanh sang thì cũng chạm túi trữ vật và thay đổi Avata, một lúc sau hắn cũng đã biến thành nam thần tóc trắng mang vóc dáng của một thanh niên đẹp đến khuynh hành có thể làm diên đảo chúng sinh, trên người cậu ta mặc một bộ đạo bào hoàng kim phát ra một luồn chấn động linh lực khắp xung quanh

Trên tay Cậu ta đang cầm một thanh trường kiếm cổ xưa phát ra một trận trấn động đại đạo làm quấy động không khí xung quanh, nhìn vào thanh kiếm có một luồn kiếm ý sát phạt tất cả phản nghịch lại chủ nhân nó phát ra từ thanh kiếm.

Trên mi tâm của Thanh Sang cũng có một dấu ấn thanh kiếm đỏ đang lập lòe nhợt nhạt, nhưng khi nhìn vào dấu ấn thanh kiếm trên mi tâm của hắn làm người khác trấn động không thể nhìn vào.

Phía sao lưng thì có một đạo chân luân mặt trời luân chuyển phát quang dương đại, làm người khác thấy thanh sang, hắn nhưng là một tiên đế hạ phàm vi hành trước chúng sinh vậy

Còn Đạo không hắn thấy thế thì vui mừng tế túi trữ vật của hắn ra, bây giờ hắn có thể nhìn thấy đống phát bảo và tiên liệu, bảo vật, mà hắn cực khổ tìm kiếm làm hắn run rẩy xung sướng

Một luồn ánh sáng quen thuộc xuất hiện trong đầu hắn. Đạo không xúc Động không thôi khi nhớ về khoản thời gian 3 năm miệt mài vì game.

Nhưng khi nhìn lại thì. Đạo Không đớ cả người cả đống tiên liệu mà hắn cực khổ tìm kiếm suốt mấy năm bây giờ chỉ còn là dấu chấm hỏi, hắn cảm thấy như trời sập đến nơi

Hắn run rẩy bấy vào ô pháp bảo của hắn, nhưng chỉ còn một cái đỉnh, một cây sáo và một chiếc mặt nạ, còn lại tất cả là dấu chấm hỏi làm hắn phải rớt nước mắt

"Mất rồi..."

Đạo Không nhấn vào ô chấm hỏi xuất hiện trong đầu hắn

"Mất hết rồi!!!!"

Bạn đang đọc Vũ Tiên sáng tác bởi Saiya_yuuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Saiya_yuuki
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.