Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực phẩm Phục Nhất Bạch

Phiên bản Dịch · 1550 chữ

Cực phẩm Phục Nhất Bạch

Dịch: Tĩnh Luân

Biên: Tĩnh Luân

Nguồn: truyencv.com.

Thạch quan được đặt bên trong một gian Thanh Thạch cổ ốc, mà gian cổ ốc này lại giống như cung điện xưa, loang lổ đá xanh, cả gian thạch thất tràn ngập khí tức tang thương.

Bên trong gian thạch thất bố trí vô cùng đơn giản, chỉ có vài bài vị của tiền bối Đỗ gia, mà trên vách tường đá xanhh khắc họa một ít ký hiệu ấn ký thần bí, vô cùng phức tạp cùng huyền ảo, dấu vết cũng xa xưa, có thể nói gian Thanh Thạch cổ ốc này hẳn là một cái từ đường của Đỗ gia.

"Lại xuất hiện ở trong này."

Sửa sang lại suy nghĩ một chút Đỗ Thiếu Phủ cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao mười năm nay không biết bao nhiêu lần thời điểm tỉnh lại liền ở bên trong gian thạch ốc tổ đường này rồi.

Đỗ Thiếu Phủ vẫn nhớ rõ khi lần đầu tiền xuất hiện ở bên trong gian thạch quan này còn bị dọa không nhẹ. Sau đó mỗi buổi sáng tỉnh lại đều phát hiện bản thân ở bên trong thạch quan đem Đỗ Thiếu Phủ dọa đến sợ hãi, ngay sau đó liền tìm Nhị bá nói về việc này.

Nhưng thời điểm đó trên người hắn gắn cái danh 'Thiếu gia ngốc tử', căn bản không ai trong gia tộc tin tưởng lời của một kẻ ngốc nói, thậm chỉ có người nói là do bản thân hắn ngây ngốc đi đến trước thạch quan tại từ đường ngủ.

Một ít trưởng bối trong tộc còn cố ý cảnh cáo Đỗ Thiếu Phủ, thạch quan từ đường chính là vật mà tiền bối Đỗ gia lưu lại, không thể mạo phạm, nếu như phát hiện hắn lại đi vào bên trong thạch quan chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc.

Mười năm qua mặc dù không phải sáng nào tỉnh dậy cũng xuất hiện bên trong thạch quan nhưng trong một tháng ít nhất sẽ có vài ngày Đỗ Thiếu Phủ xuất hiện bên trong sau khi tỉnh lại, còn việc làm sao mà hắn có thể đi vào cũng không cách nào biết.

Để tìm ra nguyên nhân thậm chí Đỗ Thiếu Phủ nhiều đêm liền không ngủ, thậm chí giả bộ ngủ nhưng đều vô dụng, vẫn như bình thường mà xuất hiện bên trong thạch quan vào sáng sớm, ngay cả bản thân cũng không biết như thế nào lại ngủ quên.

Cuối cùng Đỗ Thiếu Phủ cũng thành thói quen, cũng không nói với bất kỳ ai trong gia tộc về chuyện này nữa, dù sao hắn cũng biết cho dù có nói ra thì cũng không có ai tin tưởng lời hắn, có khi còn rước lấy trừng phạt từ gia tộc.

Từ những lần đầu xuất hiện bên trong thạch quan mỗi khi tỉnh dậy cảm thấy kinh ngạc cùng kỳ quái đến dần sau này Đỗ Thiếu Phủ bắt đầu chờ mong cùng hưng phấn, bởi vì hắn phát hiện mỗi lần tỉnh dậy ở bên trong thạch quan bản thân nhận được chỗ tốt cực kỳ lớn.

Lúc mới đầu Đỗ Thiếu Phủ phát hiện sau khi tỉnh lại từ bên trong thạch quan, thân thể hắn toàn bộ đều thấm đẫm mồ hôi đến ướt áo, đặc biệt mồ hôi bài tiết ra là màu đen tui cùng mùi hôi thối.

Vài lần sau đó mồ hôi tiết ra ngày càng sạch sẽ, mùi thối cũng dần biến mất.

Cũng trong thời gian đó, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được thân thể chính mình ngày càng tốt, mỗi lần tỉnh lại từ bên trong thạch quan giống như trải qua một lần tẩy kinh phạt thủy, ngay cả lĩnh ngộ chiêu thức từ tấm bia đá thần bí cũng trở nên dễ dàng ơn, đồng thời võ mạch cũng chiếm không ít chỗ tốt khi dần được chữa trị.

Mỗi lần tỉnh lại Đỗ Thiếu Phủ đều có thể cảm nận được phế võ mạch của bản thân biến hóa, có chút không giống như võ mạch bình thường, nhưng cụ thể biến hóa thế nào bản thân Đỗ Thiếu Phủ căn bản không nõi rõ được.

"Huyền khí lại ngưng thực được thêm một ít, thạch quan này nhất định là bảo vật."

Đỗ Thiếu Phủ nhảy khỏi thạch quan, cảm giác biến hóa bên trong cơ thể, quay đầu nhìn lại thạch quan, trong ánh mắt cũng nổi lên nghi hoặc, có thể khẳng định rằng thạch quan này tuyệt đối là bảo vật thần kỳ.

"Nên đi Tàng Tõ Lâu tìm một bộ công pháp tu luyện."

Đỗ Thiếu Phủ thì thào nói nhỏ, huyền khí bên trong cơ thể ngưng thực không ít, cả người đều tràn ngập huyền khí cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tan xác, vấn đề này khiến cho Đỗ Thiếu Phủ có chút ngưng trọng, nếu như huyền khí bên trong cơ thể nổ mạnh thật sự không phải chuyện tốt gì.

Thu thập một chút Đỗ Thiếu Phủ liền rời khỏi từ đường Đỗ gia, từ đường Đỗ gia nằm ở phía sau núi cũng không biết là vị tiền bối nào của Đỗ gia đem từ đường đặt ở một nơi bí mật như vậy, cho nên bình thường cũng không có người chú ý đến chỗ này, cũng không ai rảnh rỗi mà chạy tới từ đường.

Tàng Võ Lâu của Đỗ gia cất chứa vũ kỹ công pháp, còn là nơi cất giữ vật quan trọng cũng là trọng địa tuyệt đối của Đỗ gia.

Tàng Võ Lâu, ngay cả trưởng lão Đỗ gia cũng không thể nói đến là đến, đám hậu bối muốn tiến vào chọn lựa võ kỹ cùng công pháp cần phải phụng mệnh mới được.

Bất quá không phải bất cứ hậu bối nào của Đỗ gia phụng mệnh tiền vào đều có thể thuận lợi lấy được công pháp cùng vũ kỹ, bởi vì người trông coi Tàng Võ Lâu là Phục lão.

Muốn qua cửa Phục Lão mỗi lần đến mà không mang theo đồ ăn ngon hoặc trò chơi gì mới mẻ, tì trừ phi lúc đó tâm tình Phục lão vô cùng tốt còn không thì đừng nghĩ đến lấy được vũ kỹ hoặc công pháp gì, thủ đoạn dùng trước mặt Phục lão căn bản không thể qua mắt.

Phục Lão cũng không phải người bình thường, cho dù không để người nào đi vào Tàng Võ Lâu thì cũng chỉ có thành thật mà đợi.

Phục Lão, tên đầu đủ là Phục Nhất Bạch, toàn bộ Đỗ gia đều biết ngay cả gia chủ đứng trước mặt Phục lão cũng phải cúi mình khom người gọi một tiếng Phục lão, có thể nghĩ đến địa vị trong Đỗ gia như thế nào.

Nghe nói thời gian Phục Lão ở Đỗ gia rất lâu, có thể nói thời điểm gia chủ hiện tại ra đời thì Phục lão đã ở bên trong Đỗ gia rồi, thời gian Phục lão ở Đỗ gia tuyệt đối có thể tính là nguyên lão ba đời.

Bên trong Đỗ gia trung có người nói Phục lão có tu vi có người thì nói không có tu vi, cũng có người nói Phục lão chỉ có tu vi một ít mà thôi.

Nhưng đến cuối cùng Phục Lão có tu vi hay không chưa từng có người biết thật sự, bởi vì trưởng giả lớn tuổi nhất Đỗ gia cũng chưa gặp qua Phục lão ra tay.

Bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến địa vị của ông ở trong Đỗ gia, hướng chi ông còn là người trông coi Tàng Võ Lâu, riêng chuyện này thôi cũng khiến địa vị của ông ở trong Đỗ gia cực kỳ cao.

Bên trong Tàng Võ Lâu tổng cộng có ba tầng, tọa lạc ngay trung tâm Đỗ gia, diện tích cũng không lớn cũng không nhỏ, nhìn qua còn có vẻ cũ nát, bất quá có một cỗ khí tức ngôn tự cổ xưa khó nói được.

Sau khi Đỗ Thiếu Phủ đi đến Tàng Võ Lâu liền thấy một lão nhân tóc bạc trắng bên trên còn có vài cây cỏ dại, quần áo tả tơi cầm một cái chổi cũ nát không biết đã dùng bao nhiêu năm đang ở bên ngoài từng chút quét sân, phủi bụi.

Lão nhân đang quét rác liền cảm giác được có người tiến đến, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thân ảnh của Đỗ Thiếu Phủ nhất thời biến sắc cũng không quay đầu mà định rời đi.

"Khụ..."

Đỗ Thiếu Phủ cố ý ho khan một tiếng nhìn lão nhân đang có ý định rời đi, há miệng thở dốc không biết nói gì "Lão Bạch, ngươi đang quét rác sao?"

Nghe được thanh âm Đỗ Thiếu Phủ, sắc mặt lão nhân liền biến đen, xoay người hướng Đỗ Thiếu Phủ mà cố nặn ra vẻ mặt tươi cười cực kì không muốn mà nói "Đại ca, vừa rồi ta không thấy ngươi đến, sao nay ngươi lại đến đây?"

Bạn đang đọc Vũ Thần Thiên Hạ (Bản dịch) của Vũ Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TĩnhLuân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.