Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1789 chữ

Chương 3765: Ngươi nhất định phải chết

Ai mua 3800 trở đi liên hệ page Tại Hạ Bất Tài trên fb để mua tiếp tới 4500.

"Trốn đê, sao không trốn tiếp?" Dương Khai phun ra một ngụm máu, hơi ngước đầu, hất cằm nhìn hắn.

La Á trầm giọng nói: "Đại đạo chi tranh chỉ mới vừa bắt đầu, ngươi nhất định phải hùng hổ dọa người như vậy? Không bằng chúng ta đến đây dừng tay, đợi cho ngày sau lại tính toán, ngày khác luôn có thời điểm quyết tranh hơn thua."

"Ngươi đây là cầu xin tha thứ?" Dương Khai hất hất trường thương, khoác trên vai cười lạnh.

"Dương Khai, ngươi phải hiểu rõ, bản tọa cũng không phải là không có lực đánh một trận, chỉ là không muốn liều lưỡng bại câu thương." La Á tức giận.

"Vậy cũng phải xem ngươi có tư cách đó hay không!" Dương Khai đặt Thương xuống đất, thần sắc bỗng trở nên nghiêm nghị, hai tay cấp tốc biến ảo pháp quyết, khí tức pháp tắc trên người dần hiện ra, toàn bộ thế giới vì đó mà trì trệ, thời gian cũng dừng lại.

"Tuế Nguyệt Như Toa Ấn!" La Á hoảng hốt, tình báo về Dương Khai, Ma tộc tổng hợp lại vô cùng kỹ càng, tự nhiên biết hắn có thể sử xuất thần thông gì, cho nên Dương Khai vừa mở tay, hắn liền biết sau đó mình sẽ phải nghênh đón công kích. như thế nào Trong tư liệu, có thể làm cho các Bán Thánh kiêng kỵ rất nhiều, nhưng một trong đó số đó có ba thứ kinh khủng nhất, một là chân lý võ đạo quỷ dị kia, thứ này ngay cả Ma Thánh cũng nhức đầu vô cùng, Bán Thánh càng không cần phải nói, hai là Không Gian Pháp Tắc, mà thứ ba chính là Tuế Nguyệt Như Toa Ấn này.

Liên lụy đến Thời Gian Pháp Tắc, so với Không Gian Pháp Tắc càng thêm quỷ dị khó phòng.

Cho nên vừa phát giác được khí tức Thời Gian Pháp Tắc, La Á đã bắt đầu sinh thoái ý, vừa rồi mới kiên định quyết tâm liều mạng giờ lập tức phá thành mây khói. Nhưng mà chẳng kịp chờ hắn có động tác gì, đối diện, Dương Khai đã vỗ tới một chưởng, tuế nguyệt chi lực tràn ngập, cả người cả tư duy La Á dừng lại trong một cái chớp mắt. Sau cái chớp mắt này, La Á hoàn hồn, nhưng khắc sâu vào tầm mắt hắn đã là cự thương vô kiên bất tồi kia. Nguy cơ sinh tử trước mắt, La Á dốc hết toàn lực, đưa tay tế ra một đống lớn Ma Bảo, Ma Bảo tách ra quang mang khác nhau, hóa thành từng tầng từng tầng phòng hộ ngăn trước người.

Tiếng răng rắc răng rắc truyền đến, từng kiện Ma Bảo đủ để cho tất cả Ma Vương đều vỡ đầu trong nháy mắt sụp đổ, quang mang tẫn tán. La Á mặt tái nhợt. Lực lượng khổng lồ từ tiền phương đánh tới, ngực bụng truyền đến cảm giác đau đớn, phảng phất bị một tòa núi lớn đụng vào, cả người bay ra ngoài, ma huyết tứ tán trời cao.

Dương Khai đã lần nữa khôi phục hình người, theo đuổi không bỏ.

Trong rừng, đại chiến lại nổi lên, mặc dù người bị thương nặng, La Á vẫn còn có sức đánh một trận, Dương Khai hùng hổ dọa người như vậy, hắn đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Lát sau, một chỗ nào đó trong rừng cây, La Á như một đám thịt nhão nằm trên mặt đất, Thương Long Thương đâm xuyên người hắn, dính trên mặt đất, Dương Khai thở hổn hển, từng bước một đi tới, tới gần, từ trên cao nhìn xuống La Á, ánh mắt hờ hững. Thần sắc lạnh lẽo thấu xương kia để La Á bối rối trong lòng, từ khi tấn thăng Bán Thánh, bao nhiêu năm không có loại cảm giác bất lực này, trong lòng tràn đầy bi phẫn cùng không cam lòng, nhưng mà việc đã đến nước này, mặc dù không cam lòng thì có ích lợi gì, duy nhất để hắn bi phẫn là không có ngay từ đầu dốc hết toàn lực, nếu ngay từ đầu không phải sợ đầu sợ đuôi như vậy, trận chiến này mình chưa chắc sẽ thua thảm như vậy.

"Chậc chậc chậc. . ." Dương Khai nhìn La Á như chó sắp chết, tưởng tượng lúc trước, trước mặt cường giả như Bán Thánh cùng Ngụy Đế này áp lực như núi, ngay cả thở cũng không được bình thường, từng có lúc, cũng tưởng tượng qua mình nhất định phải có lực lượng cường đại như vậy, mà hiện nay, Bán Thánh chết trên tay hắn còn không phải một, "Ma tộc, sinh mệnh lực thật là khiến người ta hâm mộ."

Một trận đại chiến, thân thể La Á vỡ vụn một nửa, nếu là Ngụy Đế Nhân tộc trọng thương như này, tất nhiên vô lực hồi thiên, chỉ có kéo dài hơi tàn.

"Tha ta!" La Á khàn giọng nói, lúc nói, miệng tràn ra đầy máu.

"Ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi không có trân quý!" Dương Khai tay nắm chặt Thương Long Thương, nhẹ uốn éo, La Á hiện ra vẻ thống khổ, nhưng lại cực kỳ có khí phách không kêu thảm.

"Thả ta, ta có thể nói cho ngươi hết thảy ngươi muốn biết."

"Ngươi cảm thấy ta muốn biết gì?" Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn.

"Liên quan tới Thiên Địa Bí Cảnh này! Trước đây người để bản tọa thần phục không phải chính là muốn dò xét những thứ này?" La Á thở hổn hển, miệng không ngừng tràn ra máu, nhìn thê thảm vô cùng, "Chắc hẳn các ngươi đối với Huyền Thiên điện này còn không hiểu rõ bằng chúng ta a."

Dương Khai hừ một tiếng: "Vậy cũng may mắn các ngươi có một tên phản đồ!"

Nếu các Đại Đế còn ở đó, lần này người Tinh Giới tiến vào Huyền Thiên điện cũng không mù mịt như vậy, ngược lại là Ma tộc có một Tàn Dạ, mặc dù Tàn Dạ còn đang chữa thương, nhưng truyền tin tức ra vẫn không có vấn đề gì, các Bán Thánh có được tình báo về Thiên Địa Bí Cảnh này, so với Tinh Giới thì nhiều hơn nhiều.

"Chỉ cần ngươi lấy Đạo tâm của mình lập thệ, thả ta đi, ta sẽ nói hết thảy mình biết cho ngươi." Trong mắt La Á tràn đầy khát vọng cầu sinh.

Dương Khai lạnh lùng nói: "Tại sao phải lập thệ, muốn biết gì ta không tự mình đi lấy được sao?"

Dứt lời, mắt trái biến thành màu kim hoàng, nhân dựng thẳng, uy nghiêm vô tận tràn ngập. Thần niệm kinh khủng như biển bức tới La Á.

"Không!" La Á kinh hãi, vừa hô lên, đã cảm giác được đầu mình đau đớn vô cùng, giống như bị ngàn vạn cây kim đâm, cảm nhận được tu vi thần hồn của Dương Khai, một mặt kinh hãi, Dương Khai mới chỉ là thượng phẩm Ma Vương mà thôi, nhưng thần niệm hắn còn cường đại hơn mình.

Đây quả thực không bình thường.

Mà giờ cũng không phải lúc cân nhắc những thứ này, La Á toàn lực ngăn cản. Nhưng hắn đã nỏ mạnh hết đà, may Dương Khai không lập tức thống hạ sát thủ mới lấy kéo dài hơi tàn. Chỉ nỗ lực kiên trì mười mấy hơi, trong óc truyền đến một tiếng vang.

Thần hồn phòng ngự đã bị phá.

Đau đớn kịch liệt khiến La Á không thể tự chủ suy nghĩ, chỉ cảm thấy một cỗ thần niệm mạnh mẽ đâm tới thức hải mình, không kiêng nể gì cả, quấy phá bừa bộn không chịu nổi, rất nhiều bí mật giấu trong thức hải không chỗ che thân.

La Á bỗng lộ ra một nụ cười quỷ dị mà giải thoát: "Ngươi nhất định phải chết."

Cùng lúc đó, Dương Khai bỗng biến sắc : "Thần hồn cấm chế!"

Hắn phát giác được trong thức hải La Á có một cỗ khí tức không thuộc về hắn ở trong đó, mà cỗ khí tức này mặc dù yếu ớt, lại tinh thuần vô cùng, còn cho người ta một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Lực lượng thần hồn La Á cùng tụ hợp vào khí tức kia, khí tức kia tăng vọt, hóa thành một thân ảnh, thân ảnh kia cao, tóc hỏa hồng, hai con mắt đều là màu đỏ tươi, trong thức hải La Á, nhìn Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng, tràn đầy cảm giác tà lệ.

"Huyết Lệ!" Dương Khai biến sắc, lập tức minh bạch đây là chuyện gì xảy ra, vì bảo hộ bí mật liên quan tới Huyền Thiên điện trong đầu những Bán Thánh, Huyết Lệ vậy mà làm đến độ này, lưu lại một phân thần trong thức hải La Á, La Á như vậy, các Bán Thánh khác chắc cũng giống vậy.

Dương Khai nhanh chóng thối lui, thần hồn La Á toàn bộ đã bị Huyết Lệ dung hợp, tất cả bí mật cũng đều không còn sót lại chút gì, căn bản không thể điều tra thêm. Mà phân hồn Huyết Lệ cấp tốc trưởng thành, đã để Dương Khai cảm thấy có uy hiếp. Ngay trong thức hải La Á, hai hư ảnh một chạy một rượt, thần niệm va chạm.

Giây lát sau, thần niệm Dương Khai đã thoát ra khỏi thức hải La Á, tia phân thần Huyết Lệ kia vẫn đuổi sát theo, một đường đuổi tới trong đầu hắn. Trong thức hải đen kịt, bầu trời đầy sao lấp lóe, đó là bản nguyên Hằng La tinh vực tinh vực, mà chỗ trung ương thức hải, thất thải quang hoa nở rộ.

Huyết Lệ nhìn chung quanh, ánh mắt nhìn chăm chú tới thất thải bảo đảo, một mặt tham lam nói: "Ôn Thần Liên?"

"Muốn?" Thần hồn linh thể Dương Khai đứng một bên nói.

"Thiên Địa Chí Bảo, ai mà không muốn." Huyết Lệ liếm môi, mắt tràn đầy vẻ chiếm hữu: "Giết ngươi, thứ này chính là của ta."

"Thế nhưng. . . Ta không có dễ giết vậy a, mà lại, nơi này là địa bàn của ta." Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng, nhấc hai tay, thức hải quay cuồng. . .

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 92

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.