Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điên cuồng khuếch trương

Phiên bản Dịch · 4664 chữ

Chương 3587: Điên cuồng khuếch trương

Đằng sau Hoắc Luân há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ, cũng không phải nhận ra thân phận Ngọc Như Mộng, hắn chỉ chưa từng gặp nữ tử xinh đẹp như vậy. Nhất là gần đây Ngọc Như Mộng được thoải mái, càng thêm kiều diễm ướt át, vừa rồi thoáng nhìn nhan sắc kinh diễm của bóng hồng, thiếu chút nữa câu mất linh hồn nhỏ bé Hoắc Luân.

Nhưng Hoắc Luân không phải đồ ngốc, dù sao cũng là Hạ phẩm Ma Vương, ít nhiều có chút kiến thức, trong lòng hắn biết thân phận nữ nhân xinh đẹp này khẳng định bất phàm, nếu không nàng khó có khí chất ung dung, cao quý, xinh đẹp như thế. Hơn nữa lần trước ngay cả Tuyết Ma chi chủ cũng đến đây, vì vậy Hoắc Luân tuy khiếp sợ trước mỹ mạo Ngọc Như Mộng, cũng không dám lỗ mãng, ngược lại cúi đầu xuống, chắp tay nói: “Tiểu nhân Hoắc Luân, bái kiến đại nhân, không biết xưng hô với đại nhân thế nào?”

Hắn không nhìn thấu tu vi Ngọc Như Mộng, dĩ nhiên biết rõ thực lực người ta vượt qua mình, gọi một tiếng đại nhân cũng chính xác.

Ngọc Như Mộng không trả lời, chỉ hơi thả khí tức Ma Thánh.

Hoắc Luân quỳ rạp xuống đất, dập đầu: “Tiểu nhân bái kiến Như Mộng Thánh Tôn, mong ước dung nhan Thánh Tôn không già, thanh xuân mãi mãi!” Trong lòng thầm kêu rên, may mắn vừa rồi hắn không lỗ mãng, nếu không hiện tại đâu còn mạng đứng đây. Lần trước Tuyết Ma chi chủ đã đến, thế mà lần này Mị Ma chi chủ cũng đến, nơi này rốt cuộc là chỗ quái quỷ gì, vì sao có thể dẫn nhiều nhân vật lớn đến đây thế?

Ngọc Như Mộng ngược lại khá kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn một lượt, không phải vì lời nói thú vị của thằng nhóc này, mà do hắn nhận ra thân phận mình, nàng nghiêng đầu nói: “Trước đây ngươi gặp qua bản tôn?”

“Chưa có dịp may mắn.” Hoắc Luân ngoan ngoãn trả lời.

“Vậy tại sao ngươi biết bản tôn là ai?” Ngọc Như Mộng hiếu kỳ hơn rồi.

Hoắc Luân thành thật nói: “Mười hai vị Thánh tôn trong Ma vực, chỉ có ba vị nữ tử, tiểu nhân bái kiến Tuyết Ma chi chủ lần trước, tuy tiểu nhân không thấy dáng vẻ của Vũ Ma, nhưng tộc Vũ Ma có đặc thù vô cùng rõ ràng, Thánh Tôn dĩ nhiên không phải xuất thân Vũ Ma, từ đó... Tiểu nhân tự nhiên biết thân phận Thánh Tôn .”

Ngọc Như Mộng giật mình, hóa ra người này bái kiến Bắc Ly Mạch, trách không được lại nhận ra mình, nàng khẽ mỉm cười nói: “Đúng là nhanh nhẹn hoạt bát.”

“Thánh Tôn quá khen.”

“Đứng dậy nói.” Ngọc Như Mộng nâng tay.

Hoắc Luân hơi do dự, vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng hắn hoàn toàn không dám nhìn Ngọc Như Mộng, đôi mắt dứt khoát nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân của mình. Mị Ma chi chủ nha, đâu nhìn tùy tiện được, vừa rồi không trách suýt bị câu mất hồn, nếu quả thật nhìn thêm vài lần, e rằng hồn phách thật sự rời cơ thể.

“Ngươi nói từng bái kiến Bắc Ly Mạch? Chuyện xảy ra bao giờ.” Ngọc Như Mộng vừa nhìn phía xa nhộn nhịp vừa thuận miệng hỏi.

“Không lâu trước đó.” Hoắc Luân trả lời thành thật, “Khoảng nửa tháng trước.”

Tính toán thời gian, có lẽ vào trước lúc Dương Khai trở lại Mị Ảnh đại lục, cùng thời điểm nuốt chửng Thiên Võ Đại Lục. Ngay lâp tức, Ngọc Như Mộng hiểu ra, hẳn là lúc Dương Khai nuốt chửng Thiên Võ Đại Lục đã thu Bắc Ly Mạch vào đây.

Nàng âm thầm nghiến răng, mình biết bí mật này của Dương Khai rõ ràng muộn hơn Bắc Ly Mạch, sau đó nàng khẳng định sẽ tìm Dương Khai tính sổ.

“Ngươi đã ở đây bao lâu?” Ngọc Như Mộng hỏi tiếp.

“Đã hơn một năm rồi ạ.”

Ngọc Như Mộng nghe xong, khẽ giật mình. Đã hơn một năm, chẳng phải là trước cuộc chiến Trụ Thiên à? Nàng nhớ đến lời Dương Khai nói với mình trước đây, bèn tò mò nói: “Lúc ngươi mới đến, chỗ này trông thế nào?”

Câu hỏi không khác ngày đó Trường Thiên và Bắc Ly Mạch từng hỏi, Hoắc Luân hiển nhiên biết gì nói đấy...

Ngọc Như Mộng nghe xong, liên tục gật đầu, hơn nữa theo thời gian trôi qua, nuốt chửng Bách Linh đại lục, nàng quả thật cũng cảm nhận được thay đổi của thế giới này.

...

Nuốt chửng Bách Linh đại lục tốn hơn mười ngày, toàn bộ đại lục đều giống như Thiên Võ Đại Lục, hoàn toàn trở thành vùng hư không hỗn độn .

Dương Khai thu hồi Huyền Giới Châu, thả Ngọc Như Mộng từ trong Huyền Giới thu nhỏ ra, sau đó mỉm cười nhìn Bắc Ly Mạch, hàm ý rất rõ ràng.

Trường Thiên cũng đang nhìn nàng.

Bách Linh đại lục bị cắn nuốt, Trường Thiên đã không còn đường lui từ bây giờ, dĩ nhiên không thể để Bắc Ly Mạch chỉ lo thân nàng.

Bắc Ly Mạch hiển nhiên cũng biết điều này, không hề nói nhảm mà quay người hô: “Đi thôi.”

Một nhóm bốn người ra khỏi cổng, tiến về Ngạo Tuyết đại lục…

Đi được nửa đường, Ngọc Như Mộng rời đi, trở về làm chuẩn bị cho Mị Ảnh đại lục. Việc Dương Khai cần làm tiếp theo, nhất định sẽ tạo lên cơn sóng thủy triều, rung chuyển toàn bộ Ma vực, nếu nàng không sắp xếp từ trước, khả năng cao sẽ gây ra vài biến cố không thể dự đoán.

Chí ít, các Bán Thánh dưới tay nàng phải sắp xếp ổn thỏa, ngay cả các Bán Thánh đang ở trên chiến trường hai giới, cũng phải triệu hồi toàn bộ, việc này, phía bên Bắc Ly Mạch cũng không ngoại lệ.

Vài ngày sau, Dương Khai, Trường Thiên và Bắc Ly Mạch đã đến Ngạo Tuyết đại lục,sắp xếp chỗ ở cho hai người xong, Bắc Ly Mạch liền bắt đầu triệu tập nhóm Bán Thánh dưới tay mình, lại để bọn hắn chuẩn bị trước.

Trường Thiên đã đặt tương lai của Bách Linh đại lục lên người Dương Khai, hy vọng sau khi Ma vực mới ra đời có thể tạo ra tương lai tốt đẹp và khoảng đất rộng rãi hơn cho sinh linh Bách Linh đại lục, vì thế hắn quan tâm an toàn của Dương Khai hơn bất kì ai. Trong Ngạo Tuyết băng cung, hắn hầu như không rời Dương Khai một tấc, rõ ràng là Ma Thánh cấp bậc cường giả lại gần như trở thành hộ vệ của Dương Khai .

Dương Khai khuyên nhủ vài lần nhưng hắn không nghe, cũng tùy hắn.

Khi Bắc Ly Mạch đang chuẩn bị, Dương Khai cũng đang dò xét bản đồ, thuận tiện tìm hiểu tin tức cùng Trường Thiên.

Biết được dưới tay Bắc Ly Mạch sở hữu 43 đại lục, Ngọc Như Mộng chỉ kém nàng một chút, sở hữu 38 đại lục. Bán Thánh vốn dĩ có 11 người, chỉ có điều Nguyệt Tang bị Minh Nguyệt giết, Ngân Ti bị Dương Khai giết, hơn nữa tổn thất từ cuộc chiến Trụ Thiên, cho nên bây giờ Bán Thánh dưới tay nàng chỉ có tám vị.

Cũng như vậy, Bán Thánh dưới tay Bắc Ly Mạch vốn có mười ba vị, chết trong cuộc chiến Trụ Thiên cuộc chiến một người, hôm nay chỉ còn mười hai vị thôi.

Dương Khai yên lặng tính toán, Bán Thánh dưới trướng Trường Thiên, Bắc Ly Mạch và Ngọc Như Mộng tổng cộng là 29 vị! Lực lượng kinh khủng như thế, chỉ chờ hắn nuốt chửng những đại lục kia xong, toàn bộ đều trở thành trợ lực cho hắn. Mặc dù so với các nhóm Ma Thánh khác không nhiều lắm, nhưng ít nhất đã có thể đánh một trận rồi.

Lúc này, Dương Khai cũng thử hỏi trường Thiên, liệu có thể lôi kéo thêm vài Ma Thánh. Không cần nhiều, chỉ một hai vị cũng tăng mạnh cơ hội thắng cho mình.

Nhưng Trường Thiên đã khiến suy nghĩ của hắn biến mất. Kể cả Trường Thiên, Bắc Ly Mạch hoặc Ngọc Như Mộng, đều có tình huống tương đối đặc biệt. Hắn không chịu nổi cô đơn, muốn tìm lối thoát cho Bách Linh đại lục, mới lên thuyền cùng Dương Khai, Bắc Ly Mạch không còn cách nào bị buộc, Ngọc Như Mộng bởi tình yêu nam nữ. Các Ma Thánh khác cũng không dễ nói chuyện như vậy, việc này nói với bọn họ, nhất định bị đả kích một cách mưa to gió lớn, tuyệt đối không có cơ hội thương lượng.

Bởi vậy, Dương Khai đành phải từ bỏ, trước khi tung hoành ngang dọc, hắn không muốn làm lớn chuyện để mọi người biết.

Phía Bắc Ly Mạch không chậm trễ, ba ngày sau đã đến thông báo Dương Khai, tất cả chuẩn bị sẵn sàng.

Sau đó không cần nói nữa, trực tiếp bắt đầu nuốt chửng từ Ngạo Tuyết đại lục. Bắc Ly Mạch vẫn đứng cạnh Dương Khai suốt quá trình, vẻ mặt lạnh nhạt địa nhìn Ngạo Tuyết đại lục dần biến mất, gần như không còn dấu vết, chưa hề nói câu nào.

Nhưng tâm trạng của nàng tuyệt đối không bình tĩnh như bên ngoài, dù sao nàng trở thành Ma Thánh ở đây, còn là nơi sinh ra và nuôi dưỡng mình. Nếu không bị hạn chế và có Dương Khai, sao cam lòng để Ngạo Tuyết đại lục bị cắn nuốt.

Ngạo Tuyết đại lục xong xuôi, Dương Khai ngựa không dừng vó lao đến đại lục tiếp theo.

Thời gian trôi qua, cắn nuốt từng đại lục xong, địa bàn ở dưới trướng Bắc Ly Mạch bị thu hẹp lại từng chút một.

Cắn nuốt đại lục cần thời gian, Dương Khai nhớ lần đầu tiên Cổn Cổn nuốt chửng một đại lục vỡ vụn đã tốn khoảng 10 ngày, tùy kích thước đại lục diện tích mà thời gian khác nhau.

Nhưng khi không gian Huyền Giới Châu mở rộng, hình thể Cổn Cổn cũng tăng lên nhanh chóng, hiệu suất cắn nuốt hình như đang dần cao hơn.

Cắn nuốt Bách Linh đại lục chỉ tốn thời gian nửa tháng mà thôi, phải biết rằng Bách Linh đại lục ở trong toàn bộ Ma vực, chiều rộng lãnh thổ cũng đứng đầu, gần rộng gấp đôi Ngạo Tuyết đại lục.

Cắn nuốt Ngạo Tuyết đại lục chỉ tốn khoảng bảy ngày, càng về sau, hiệu suất càng tăng lên.

Dương Khai vốn lo lắng kế hoạch của mình phải chuẩn bị quá lâu, dù sao dưới trướng Bắc Ly Mạch có 43 đại lục, tính toán thời gian mỗi đại lục cần bảy tám ngày, vậy 43 đại lục phải cắn nuốt tròn một năm trời, biến cố trong một năm thật sự rất nhiều.

Chẳng qua hiệu suất bây giờ đang tăng lên, ngược lại là tin tức làm phấn chấn lòng người

Thời gian dần trôi qua, từng đại lục bị nuốt chửng, Cổn Cổn cũng ngày càng khổng lồ, tốc độ cắn nuốt gia tăng cực nhanh, dần có thể cắn nuốt một đại lục trong năm sáu ngày, ba bốn ngày, sau đó còn lại một hai ngày, gặp đại lục nhỏ chỉ mất nửa ngày đã cắn nuốt sạch sẽ.

Từng đại lục biến mất trên bản đồ Ma vực, mỗi đại lục vốn dĩ là nơi ở đều trở thành một vùng hư không, đối lưu bắt đầu sinh ra, uy lực khiến người ta sợ hãi.

Có Bắc Ly chuẩn bị trước, cả quá trình cắn nuốt cũng không xảy ra bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn.Ma tộc sống trên đại lục tuy hoảng sợ, nhưng đối mặt với tai ương hủy thiên diệt địa này, cũng đành nhắm mắt chịu đựng, đến lúc mở mắt ra thì đã tiến vào một thế giới khác.

Lãnh thổ Tiểu Huyền giới điên cuồng mở rộng.

Thời gian chỉ trong vòng ba tháng, 43 đại lục dưới trướng Bắc Ly Mạch đã hoàn toàn bị nuốt chửng sạch sẽ, không còn một cái.

Lúc đại lục cuối cùng bị cắn nuốt, Dương Khai rõ ràng nghe thấy Bắc Ly Mạch thầm thở dài một tiếng, đến bây giờ, nàng xem như hoàn toàn trói buộc với Dương Khai đến chết rồi, giống với Trường Thiên, không còn đường quay lại.

Sau đó Dương Khai thu nàng vào Huyền Giới Châu, để nàng sắp xếp cho con dân mình.

Trong khoảng thời gian này, Bắc Ly Mạch cũng ra vào Huyền Giới Châu nhiều lần, cho nên đối với Tiểu Huyền giới cũng không xa lạ gì. Hơn nữa thay đổi trong Tiểu Huyền giới cũng khiến nàng cảm động, hôm nay thế giới này quả thật mạnh hơn lần đầu tiên nàng đến. Đối với Tiểu Huyền giới mà nói, 43 đại lục nguyên vẹn, cộng thêm Bách Linh đại lục, chính là nguồn dinh dưỡng to lớn vô cùng.

Với sự phong phú của những đại lục này, pháp tắc thiên địa của Tiểu Huyền giới đã nồng đậm đến mức có thể sinh ra võ giả cảnh giới Hư Vương cảnh, không thua tinh vực hạ vị diện bao nhiêu.

Lúc này mới chỉ là một địa bàn Ma Thánh thôi, còn địa bàn của 11 Ma Thánh chưa nuốt chửng. Nếu như có thể cắn nuốt hết tất cả địa bàn của 11 vị Ma Thánh kia, Dương Khai dám chắc chắn rằng Tiểu Huyền giới dĩ nhiên có thể trưởng thành là một thế giới lớn, không thua Tinh Giới cùng Ma vực. Đến lúc đó, trong cái thế giới này, Ma Thánh cũng có thể sinh ra đời.

Chương 3588: Hàng xóm

Thôn phệ toàn bộ Ma vực là một quá trình rất dài, không nói đến bắt đầu thôn phệ mấy đại lục kia cần thời gian, đã vậy còn rất nhiều Ma Thánh không dễ đối phó, muốn thôn phệ địa bàn của bọn hắn kiểu gì chả ăn vài trận quấy nhiễu.

Nhưng mà biến hoá của Huyền Giới Châu bây giờ làm trí tưởng tượng của Dương Khai lại thăng lên một tầng: Phải chăng một ngày nào đấy, Cổn Cổn cứ một ngoạm một miếng đại lục! Nếu đúng như này, đến lúc đó cần gì quan tâm mấy Ma Thánh kia có đồng ý hay không, mang theo Cổn Cổn đến địa bàn bọn hắn, vừa phóng vừa thu, một đại lục bốc hơi, lại vừa phón vừa thu, một đại lục lại đi bụi...

Tất cả địa bàn của Bắc Ly Mạch bị thôn phệ hầu như không còn, tiếp đó tự nhiên chính là địa bàn của Ngọc Như Mộng.

Bắt đầu từ Từ Vân Ảnh đại lục , Lam Nguyên, Mị Ảnh, Phi Vân... Trước sau như một, từng khối đại lục liên tiếp biến mất trên bản đồ Ma Vực, mỏ rộng cương vực Tiểu Huyền Giới cùng lực lượng pháp tắc.

Tiểu Huyền Giới, trên một đỉnh núi vô danh, trong căn nhà gỗ, Hoắc Luân lặng lẽ vận huyền công, trên thân ma khí cuồn cuộn, trong bụng sấm nổ liên miên, nguyên do là nuốt một viên Vạn Ma Đan kia rồi luyện hoá, Vạn Ma Đan bên trong cất giữ năng lượng vô cùng khổng lồ, hắn bây giờ chỉ là hạ phẩm ma vương, muốn luyện hóa một viên vạn Ma Đan như này, không thể không tốn mấy tháng công phu .

Vốn là do hắn là không để tâm tu luyện, thế giới này rất quỷ dị, thỉnh thoảng đất nứt ra một cái khe, sau đó một vài mảnh vỡ đại lục ầm ầm xuất hiện, để cho người ta nơm nớp lo sợ, mà thế giới này còn có một lực trói buộc vô hình, kiểu như gông xiềng vô hình trói buộc, làm hắn cảm thấy rất không thoải mái, không có cách nào vận dụng lực lượng quá lớn, cùng lắm là phát huy ra cấp độ mà pháp tắc thế giới này chấp nhận được.

Tại thế giới như này tu luyện có ý nghĩa gì, coi như tu luyện đến trung phẩm ma vương, thượng phẩm ma vương, nói chung là cũng chỉ như Phản Hư cảnh, Hư Vương Cảnh...

Nhưng từ khi cảm nhận được thế giới này đang từ từ phát sinh biến hóa về sau, lòng Hoắc Luân vốn đang trầm lặng đã trở lên sáng sủa hơn, mặc dù trước mắt pháp tắc thế giới này chả đâu vào đâu, nhưng ít nhất cũng đang có phương hướng phát triển tốt, lại thêm lần trước nghe Dương Khai nói chuyện cùng Trường Thiên, Bắc Ly Mạch, biết ý định của Dương Khai, tâm tư tu luyện lại một lần nữa dao động .

Hắn bây giờ tu vi hạ phẩm ma vương còn chưa tới đỉnh phong, dĩ nhiên là tính toán một mực tu luyện, thẳng đến bình cảnh, kể từ đó, chỉ đợi pháp tắc thế giới này có thể sinh ra trình độ trung phẩm ma vương, vậy hắn có thể lập tức đột phá!

Người tu luyện, tự nhiên đều hướng tới võ đạo cao thâm hơn, cái này thì không quan liên quan xuất thân từ nhân tộc hay ma tộc, lực lượng cường đại xưa nay là mục tiêu đỉnh cao mà võ giả muốn leo lên.

Đang muốn luyện hoá dược hiệu của Vạn Ma Đan, Hoắc Luân bỗng nhiên nhướng mày, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.

Không ổn , có người đến.

Hắn xem như là dân đầu tiên của Tiểu Huyền Giới sau khi mở rộng cương vực, vốn cô đơn hiu quạnh, nhưng từ khi Dương Khai bắt đầu thôn phệ từng đại lục, thế giới này liền bắt đầu trở nên náo nhiệt. Tuy là cương vực cũng ngày càng mở rộng, nhưng đối với thế giới mới này, ma tộc cũng rất tò mò, không ít người xác định bản thân đã an toàn, sau đó liền đi lại bốn phía, điều tra thế giới mới này.

Mấy tháng nay, ngọn núi vô danh này được nhiều nhóm khách tới thăm, nhưng mà phần lớn đều là cưỡi ngựa xem hoa một chuyến rồi rời đi, ngẫu nhiên có mấy tên gặp Hoắc Luân ở đây an cư lạc nghiệp, tự nhiên là có chút tò mò, cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu.

Ban đầu Hoắc Luân còn tràn đầy phấn khởi, cậy vào ưu thế mình là cư dân đầu tiên của thế giới này, cùng những người đến thăm kia giao lưu kha khá, nhưng thời gian trôi qua, việc này bắt đầu trở lên nhàm chán, đặc biệt hắn quyết định tiếp tục tu luyện xung kích lên trung phẩm ma vương, liền bố trí cấm chế cạnh nhà gỗ của hắn, ngăn cản người bên ngoài tới gần.

Lúc này có người đến, kinh động đến cấm chế, hắn tự nhiên có thể cảm nhận được.

Nhưng mà Hoắc Luân cũng không quan tâm cái gì tới, Vạn Ma Đan vô cùng trân quý, tuy nói hắn được hơn ngàn viên, nhưng hắn không hề có thói quen lãng phí. Lúc này gián đoạn, dược hiệu của Vạn Ma Đan nói chung không đến mức lãng phí toàn bộ, nhưng nhất định cũng mất một phần.

Hắn không để ý, người mới đến hình như cảm thấy có hứng thú với chỗ này, đi một hồi rồi dùng lại bên ngoài nhà gỗ.

Sau đó...

Cấm chế bỗng nhiên bị phá giải.

Mí mắt Hoắc Luân nhảy một cái, giận tím mặt, ầm ầm đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, mắng lớn: "Thằng trẻ trâu nào..." Nói đến đấy chợt im luôn, yên lặng nhìn phía trước.

Chỉ vì phía trước, một khuôn mặt hơi tái nhợt, nữ tử nhìn nhu nhược yếu ớt luống cuống đứng tại chỗ, bên người còn một hình ảnh một bức chân dung dữ tợn đang từ từ biến mất, đó là dấu hiệu cho thấy cấm chế đã bị phá vỡ.

Hắn không cố ý mắng, nữ tử xinh đẹp này đột nhiên xuất hiện, song phương đối mặt trong nháy mắt, lửa giận của Hoắc Luân lập tức bị dập tắt, nhất là biểu cảm trên mặt đối phương lúc này, giống như một hài tử mắc lỗi, làm Hoắc Luân thật sự là không mắng được. Nhưng không mắng thì không mắng, trong lòng vẫn khá cay, hắn rõ ràng đã hạ cấm chế bên cạnh, phàm là người không bị ngu hẳn là đều có thể thấy rõ ý là chủ nhà không muốn tiếp khách, nữ nhân ngáo à? Chẳng những không đi, còn đem cấm chế của mình phá giải, mà thời gian cũng quá ngắn.

Cái này cho thấy, nhãn lực cùng tu vi của đối phương khẳng định cao hơn mình, nhưng Hoắc Luân cũng không e ngại.

Nhưng hắn đã gặp qua mấy vị Ma Thánh! Mấy vị Ma Thánh kìa đối với hắn đều rất hoà nhã, bên trong Ma Vực này còn có ai có thể làm hắn e ngại? Còn nữa, bên trong cái thế giới cổ quái này,vì thiên địa pháp tắc hạn chế, thực lực tất cả mọi người phát huy ra đều có giới hạn, trên cơ bản ai cũng như ai, nếu thực sự đánh nhau, không biết mèo nào cắn mỉu nào.

Trên mặt hiện ra thần sắc chán ngắt, Hoắc Luân nói: "Ngươi có chuyện gì, sao lại phá cấm chế của bản toạ?"

Nữ tử kia mặt tái nhợt hiện ra một tia đỏ ửng, vội vàng xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý, ta chính là muốn nhìn xem cấm chế này có manh mối gì, ai ngờ không cẩn thận lại phá giải nó."

Ba chữ không cẩn thận làm trán Hoắc Luân nổi đầy gân xanh , nếu không phải nhìn nữ tử này lúc nói chuyện thần sắc rất chân thành, hắn khẳng định sẽ coi đối phương đang cố ý khiêu khích mình, cười nhạo thủ đoạn của mình thấp kém.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, xác định nàng thật sự không có ý trêu tức mình, lúc này sắc mặt Hoắc Luân mới dịu đi, nói chậm lại: "Mới đến à?"

"Cái gì?" Nữ tử kia nghiêng đầu một chút, một mặt mờ mịt.

Hoắc Luân mất kiên nhẫn nói: "Ta hỏi ngươi có phải mới đên từ bên ngoài !" Cùng nữ tử này nói chuyện mệt mỏi vl, nếu không phải nhìn nàng xinh đẹp, tài giỏi gì thì cũng kememay, làm mấy cái chuyện này thà bố ra luyện hoá dược hiệu hóa Vạn Ma Đan còn hơn.

"Mới đến nửa tháng." Nữ tử kia bừng tỉnh.

"Hắc hắc..." Hoắc Luân vội vàng bày ra tư thế lão tiền bối" Thế giới này không giống bên ngoài của cô đâu, thời gian nửa tháng sợ không kịp thích ứng đâu? Nói cho ngươi biết, lúc ta lần đầu đến đây, thế mà tận nửa năm mới thích ứng được..." Thao thao bất tuyệt một hồi, nữ tử kia thế mà vẫn kiên nhẫn ngồi nghe hắn chém, nghe hắn nói thú vị, lại còn hỏi mấy vấn đề.

Cái này khiến Hoắc Luân nảy sinh hảo cảm với nữ tử này, cảm thấy nữ nhân xinh đẹp này ngoại trừ có vẻ ngáo, mất hồn mất vía bên ngoài, mọi chuyện đều khá tốt.

Đại khái mình cũng cảm thấy mình cũng chém hơi quá, truyền thụ xong kinh nghiệm sinh hoạt ở cái thế giới này, Hoắc Luân dừng chuyện, hỏi: "Ngươi đến từ đại lục nào?"

Nữ nhân xinh đẹp im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Ta đến từ Vân Ảnh đại lục."

"Vân Ảnh đại lục, ta biết, là đại lục của Ngọc Như Mộng Thánh Tôn." Hoắc Luân gật đầu, tỏ ra kiến thức đầy mình, chủ yếu là lần trước hắn mới thấy qua Ngọc Như Mộng, cho nên nghe xong bốn chữ Vân Ảnh đại lục liền nhớ ra, lại hỏi: "Ngươi là chủng tộc nào?"

Lần này kia nữ nhân xinh đẹp không đáp, chỉ là chậm rãi lắc đầu.

Hoắc Luân cũng không để ý, đối phương không muốn nói hắn cũng không thể ép buộc người ta, đây chỉ là chuyện nhỏ.

"Xin hỏi một chút, ngọn núi này là của ngươi à?" Nữ nhân xinh đẹp kia bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Hoắc Luân nghe vậy cười to: "Nơi đây có chủ, cũng không phải ta, ta cũng chỉ là khách mà thôi, chủ nhân thực sự nơi này là một người khác hoàn toàn, chủ nhân kia..."

Nữ nhân chỉ tay, ngắt lời của hắn: "Ta đặt chân ở bên kia được không?"

Lúc đầu bị ngắt lời còn có chút mất hứng, nhưng thuận theo hướng nàng chit, hai mắt Hoắc Luân tỏa sáng: "Ngươi muốn làm hàng xóm với ta?"

Toà núi vô danh nay hắn chiếm căn bản cũng không lớn, nhưng theo quá trình Tiểu Huyền Giới thôn phệ, dãy núi cũng dần dần lớn hơn, giờ phút này trong phạm vi trăm dặm tổng cộng có ba tòa sơn phong, xếp thành hình tam giác, ở giữa là sơn cốc, trong sơn cốc đã có một ít cây cối, còn có một hồ nước thanh tịnh, cảnh sắc cũng tàm tạm.

Lúc này chỗ nữ nhân xinh đẹp chỉ, chính là một ngọn núi trong ba ngọn xếp thành hình tam giác kia.

Thấy biểu hiện Hoắc Luân như thế nữ nhân xinh đẹp cúi đầu nói: "Nếu là không tiện thì ta đi tìm tiếp."

Cương vực Tiểu Huyền Giới mặc dù lớn, nhưng vì thôn phệ và tái tạo cùng lúc, cho nên hiện tại chỗ thích hợp để ở cũng không nhiều, nàng đi nửa tháng, vất vả lắm mới tìm được chỗ này. Nếu không phải như vậy, nàng cũng không làm hỏng cấm chế của Hoắc Luân.

Hoắc Luân cười to nói: "Làm gì mà bất tiện, có cô nương xinh đẹp như cô làm hàng xóm, ta còn cầu còn không được, ở kia hai ngọn núi, ngươi thích cái nào thì chọn, hoặc là hai cái cũng được luôn."

Nữ tử ngượng ngùng cười một tiếng: "Ta chọn một cái là được rồi, làm phiền ngươi quá."

Nói xong, quay người rời đi.

Hoắc Luân ở sau lưng nàng hô: "Bản tọa Hoắc Luân, ngươi tên gì?"

Nữ tử kia hươi dừng lại, ba chữ nhẹ nhàng truyền đến: "Lý Thi Tình."

Nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, Hoắc Luân sờ cằm, chau mày: "Lý Thi Tình..." Cái tên này nghe cũng không tệ, thế nhưng có gì đấy sai sai, giống như có ít phong thái dị vực, lắc đầu, lại đi về gian phòng của mình, ngồi xuống luyện hóa dược hiệu Vạn Ma Đan .

Bỗng nhiên themm một nữ nhân xinh đẹp làm hàng xóm, tâm trạng Hoắc Luân không tệ lắm, việc tu luyện bị quấy rầy cũng không để ý nữa, dù sao thì hắn có hơn ngàn mai Vạn Ma Đan, lãng phí dược hiệu một viên cũng không có gì vội vàng.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.