Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hóa Linh

Phiên bản Dịch · 2307 chữ

Dịch bởi Vip-Tại Hạ Bất Tài( tham gia nhóm trên fb để đọc trước 200 chap)

Băng Linh nam tử kia nghiêm túc dò xét Dương Khai một lúc, chậm rãi lắc đầu: "Không phải ngươi!" Sau đó chỉ vào Tô Nhan nói: "Là nàng."

"Chúng ta đi cùng nhau." Dương Khai mỉm cười, "Ngươi cũng thấy đấy, là Băng Thần các ngươi dẫn chúng ta tới."

Băng Linh nam tử cố chấp lắc đầu: "Ngươi rất bẩn, nàng rất tinh khiết, cho nên nàng mới là khách nhân."

Dương Khai khóe mặt giật một cái: "Tiểu tử, lần trước gia hỏa dám nói chuyện với ta như vậy, mộ phần đã xanh cỏ." Tốt xấu gì hắn hiện tại cũng là tinh vực chi chủ, trong tinh vực, tất cả mọi thứ đều do hắn quản hạt, bây giờ lại có người chỉ vào hắn nói rất bẩn.

Băng Linh nam tính kia nhíu mày nhìn qua hắn, một mặt ghét bỏ, thật không rõ vì sao Băng Thần muốn đưa người như vậy đến nơi đây, sự tồn tại của hắn đã làm ô bẩn sự tinh khiết nơi này.

Tô Nhan vỗ vỗ tay Dương Khai, nhìn qua Băng Linh nam tử kia nói: "Xin mang ta đi gặp Băng Thần các ngươi."

Băng Linh nam tử gật đầu, nhưng không dẫn đường, mà đưa tay, từ bên hông gỡ xuống một cái túi băng đưa cho Tô Nhan: "Uống đi!" Cái túi băng kia tương tự ấm nước, cũng không biết bên trong chứa vật gì, lúc lay động truyền đến tiếng nước.

Tô Nhan tiếp nhận, mở miệng hỏi: "Uống mới có thể đi gặp Băng Thần ?"

"Uống mới là khách nhân!" Muốn gặp Băng Thần không phải trực tiếp đi, dường như còn có một số khảo nghiệm.

"Được." Tô Nhan đang khi nói chuyện, mở túi ra, trong không khí lập tức phiêu đãng ra một cỗ hương ngọt.

Tô Nhan ngửa miệng trút xuống, có chút phóng khoáng.

Nhóm Băng Linh vây tụ bốn phía vốn đang là một bộ tư thái xem kịch vui, nhưng theo thời gian trôi qua, dần dần đổi sắc mặt, nhất là Băng Linh nam tử đưa cho Tô Nhan túi băng, tròng mắt dần trừng lớn, một bộ khiếp sợ, đau lòng hô: "Đủ rồi đủ rồi!"

Tô Nhan buông túi băng xuống, nâng ống tay áo lên lau khóe miệng: "Đây coi như là thông qua rồi a "

Băng Linh nam tử kia cầm lại túi băng, nhẹ nhàng lung lay một cái, một mặt nhức nhối, người tránh ra bên cạnh: "Mời!"

Tô Nhan nhìn Dương Khai một chút, nháy mắt ra dấu cho hắn, để hắn an tâm chớ vội, lúc này mới thản nhiên thuận bước đi lên trên núi Băng Đạo.

Đi không quá trăm trượng, lại có một Băng Linh nữ tử nhảy ra ngoài, ngăn lại đường đi, trên tay bưng một cái đĩa băng, trên đó bày một chút đồ nhộng trắng như tuyết, cười mỉm nghiêng đầu nhìn qua nàng: "Nếm thử "

Tô Nhan vê hai ngón tay lên, lấy ra một cái bỏ vào trong miệng, tư vị băng lãnh nổ tung trong miệng, còn có cảm giác ê ẩm, không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Giây lát sau, nguyên một mâm đồ vật bị ăn sạch sẽ, Băng Linh nữ tử kia thất thần nhìn bàn băng của mình, Tô Nhan lại tiếp tục đi lên.

Giữa sườn núi, Dương Khai đứng tại chỗ chờ đợi, tuy hắn là tinh vực chi chủ, nhưng chuyến này mang Tô Nhan tới luyện hóa bản nguyên Băng Phách, vậy cũng phải dựa vào bản lãnh của chính nàng, chỉ có vậy mới có thể khiến bản nguyên Băng Phách tán đồng, ngày sau mới có thể cung cấp trợ lực cho nàng trưởng thành, nếu không lấy năng lực của hắn, hoàn toàn có thể trực tiếp hàng phục bản nguyên Băng Phách.

Nhưng như vậy lại mất đi ý nghĩa.

Đã là khảo nghiệm, vậy sẽ không có vấn đề gì quá lớn, Băng Thần kia cũng chính là bản nguyên Băng Phách, đại khái cũng sẽ không nghĩ đến, bản thân Tô Nhan lại là võ giả Đạo Nguyên cảnh, cái gọi là khảo nghiệm đối với nàng mà nói cũng không phải là vấn đề gì.

Hắn trăm nhàm chán nại, để mắt tới túi băng của Băng Linh nam tử kia, mở miệng nói: "Có thể cho ta nếm thử được không?."

Băng Linh nam tử lập tức lắc đầu như trống: "Không được!"

Mới vừa rồi bị Tô Nhan uống nhiều như vậy, hắn còn thịt đau như cắt đây.

"Hẹp hòi!" Dương Khai bĩu môi.

Băng Linh nam tử nói: "Ngươi uống sẽ chết."

Dương Khai cười khẩy nói: "Muốn ta chết đâu có dễ vậy, nhanh cho ta nếm thử."

"Thật sẽ chết." Băng Linh nam tử nghiêm túc nói, "Mặc dù ngươi không phải khách nhân của Băng Thần, nhưng nếu cùng đi với vị khách nhân kia, ta không thể hại ngươi."

"Bớt nói nhảm, lấy ra cho ta đi." Dương Khai duỗi tay ra, cái túi băng kia liền bị đoạt lại, ngửa đầu ực một hớp, vị ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng, không chỉ như thế, còn có một cỗ khí tức băng hàn cùng tràn ngập ra, suýt nữa để miệng của hắn mất đi tri giác, trong nháy mắt toàn bộ đầu đều che kín sương lạnh.

Trong lòng đại chấn, cái đồ chơi này cũng không biết sản xuất ra như nào, hẳn là một loại rượu trái cây, Dương Khai phẩm vị ra hương vị trên trăm loại linh quả, đương nhiên tất cả đều là linh quả băng hệ.

Loại rượu trái cây này, để một Hư Vương tam tầng cảnh uống, chỉ sợ thật đúng là không dễ chịu, uống nhiều quá khẳng định phải chết, trách không được Băng Linh nam tử này nói sẽ chết, nếu hắn không có tu vi siêu việt phạm trù thiên địa này, thật là có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

Ngược lại là Tô Nhan, uống nhiều như vậy cũng thờ ơ, hiển nhiên là do Băng Tinh Ngọc Thể.

Thấy Dương Khai lỗ mãng như thế, Băng Linh nam tử kia cũng là quá sợ hãi, tuy Dương Khai cũng không phải là khách nhân của Băng Thần, nhưng dù sao cũng là đi cùng vị khách nhân kia, nếu thật là chết ở chỗ này, sự tình thật không tốt.

Chính đang lúc nóng nảy, đã thấy thân thể Dương Khai chấn động, trong nháy mắt, sương lạnh trên mặt tan hết, cười lớn một tiếng: "Sảng khoái!"

Ngẩng đầu lên, lại uống ừng ực, còn nhanh hơn Tô Nhan vừa rồi.

Băng Linh bốn phía tất cả đều trợn mắt hốc mồm, nhất thời kinh hắn như Thiên Nhân.

Túi băng mặc dù không lớn, nhưng không gian bên trong lại không nhỏ, tối thiểu nhất cũng là mấy chục cân rượu trái cây, lại bị Dương Khai một hơi uống sạch sẽ, thẳng đến giọt nước cuối cùng mới buông tay, ợ một cái, vị ngọt đầy miệng.

Còn có chút cảm giác say khướt, thật sự là cực kỳ kỳ quái, rượu trái cây này rõ ràng không có rượu khí, vậy mà cũng có thể để cho người ta phát say, khua tay nói: "Có cái gì ăn được uống được cứ lấy tới."

Băng Linh nam tử nhìn hắn như nhìn quái vật, thất thần một hồi lâu, mới đưa tay vẫy vẫy.

Một lát sau, trên bình đài, bắt đầu bày một cái băng trác, Dương Khai đại mã kim đao ngồi bên cạnh bàn, bên trên bàn bày đầy các loại đặc sản Băng Phách Tinh, có rượu trái cây hắn đã uống lúc trước, cũng có một chút đồ chưa thấy qua, mỗi một phần đều tinh mỹ đến cực điểm, thuần khiết hoàn mỹ, mặc dù không thấy thịt, nhưng một bàn sơn hào mỹ vị dạng này cũng thừa để cho người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Một đám Băng Linh vây tụ lại bốn phía, kinh ngạc nhìn nhìn hắn ăn uống thả cửa, càng có mấy cái Băng Linh nữ tử bày ra một bộ tư thế nhất định phải đem hắn giết chết trong này, không ngừng mà rót rượu cho hắn.

Dương Khai ai đến cũng không có cự tuyệt, có rượu liền uống, để cho một đám Băng Linh chưa từng chứng kiến thế sự nhìn thấy, mới biết cái gì gọi là hào sảng.

Theo thời gian trôi qua, Băng Linh tụ tới càng ngày càng nhiều, rượu trái cây trên bàn cũng là đổi hết một lứa lại đến một lứa, Dương Khai mắt say lờ đờ, đầu lưỡi đều có chút không lưu loát, nhưng thủy chung không có ngã xuống.

Trọn vẹn ba ngày sau, Tô Nhan mới bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Dương Khai.

Dương Khai híp mắt đánh giá nàng một cái, thúc giục Đế Nguyên, lập tức thanh tỉnh lại: "Thế nào "

Tranh. . .

Hàn quang lóe lên, Tô Nhan rút kiếm ra khỏi vỏ: "Xong rồi."

"Huyền Sương Thần Kiếm" Dương Khai nhíu mày, Huyền Sương Thần Kiếm này là năm đó Tô Nhan mang ra từ bên trong Băng Tâm cốc Xích Lan tinh, là phối kiếm tổ sư Băng Tâm cốc Băng Vân để lại, những năm gần đây, nàng cũng luôn lấy Huyền Sương Thần Kiếm là phối kiếm mà dùng.

Chỉ là theo nàng tấn thăng Đạo Nguyên cảnh, chuôi kiếm này đã không theo kịp cấp độ.

Dương Khai trước đây cũng đang suy nghĩ, chờ về tới Lăng Tiêu Cung, lại gọi Hậu Vũ luyện chế một thanh kiếm cho nàng.

Nhưng bây giờ xem ra, dường như không cần nữa.

Huyền Sương Thần Kiếm phát sinh thay đổi cực lớn, cả thanh kiếm trở nên mỏng như cánh ve, cho dù Tô Nhan không có thôi động bất kỳ lực lượng nào, cũng tản ra khí tức cực kỳ giá lạnh, lại ẩn ẩn có vết tích bí bảo cấp Đạo Nguyên.

Mà trên chuôi kiếm, cũng nhiều thêm hai chữ cực nhỏ.

Băng Phách!

Dương Khai ngạc nhiên nói: "Ngươi luyện hóa nó thành Khí Linh "

Tô Nhan lắc đầu: "Chính nó lựa chọn."

Bên trong Băng Cung, Tô Nhan cùng Băng Phách đấu pháp một ngày, cũng không phải là liều mạng tranh đấu, mà là khả năng khống chế đối với lực lượng Băng hệ, được Băng Phách thừa nhận, chủ động tiến vào Huyền Sương Thần Kiếm, hóa thành Khí Linh.

Cái Khí Linh này cũng không giống bình thường, chỉ vì nó là toàn bộ Tinh Thần bản nguyên Băng Phách Tinh.

Chưa hề có người đem Tinh Thần bản nguyên xem như Khí Linh mà sở dụng, cho nên ngay cả Dương Khai cũng không thể nói rõ chuyện này là tốt hay xấu, nhưng không sao, Tô Nhan đã thành Băng Phách Tinh chủ, nàng cùng Băng Phách Tinh đã cùng một nhịp thở, không phân khác biệt.

"Bọn hắn đây là thế nào?" Tô Nhan hiếu kỳ hỏi, vừa rồi khi nàng tới, thấy một đám Băng Linh từng người biểu lộ cực kỳ bi ai, như bị ai cắt đi mấy cân thịt vậy.

"Ngạch.. . ." Dương Khai đánh cái nấc, "Chỉ là ăn uống một chút đồ của bọn hắn, hẹp hòi gớm."

Tô Nhan quét mắt qua bên trên băng trác, lập tức thấy rõ tiền căn hậu quả, mỉm cười nói: "Ngươi ăn tối thiểu nhất hết vạn năm tích lũy của bọn hắn rồi."

"Có a, ha ha, nếu vậy, bọn hắn cũng thật nhiệt tình nha." Dương Khai vỗ vỗ bụng, mặc dù hắn hiện tại chỉ là hình người, nhưng hóa thành thân rồng lại có 25 trượng, chớ nói vạn năm tích lũy, chính là mười vạn năm tích lũy cũng có thể ăn uống sạch sẽ.

"Băng Thần!" Băng Linh bốn phía tụ ánh mắt vào Huyền Sương Thần Kiếm, thần sắc phức tạp, bởi bây giờ Băng Phách đang trên thân kiếm.

Ánh sáng hiện lên, một nữ tử thuần khiết hoàn mỹ, phong hoa tuyệt đại từ trên thân kiếm thản nhiên hiện thân, để Dương Khai nhìn tròng mắt cũng trừng một cái.

Hắn mặc dù sớm biết bản nguyên Băng Phách đã sinh ra linh trí, nhưng không ngờ tới thế mà có thể hóa thành nhân hình. Trạng thái này của nàng có chút tương tự Lưu Viêm, chỉ là thuộc tính cả hai khác biệt, Lưu Viêm là lửa, Băng Phách là băng, để bọn họ đụng nhau không biết có nổi lên xung đột hay không.

"Băng Thần!" Đông đảo Băng Linh cùng nhau quỳ rạp xuống đất, hô to lên.

Băng Phách mắt đẹp nhìn quanh, thanh âm thanh lãnh vang vọng đất trời: "Ta muốn rời khỏi nơi này."

Đông đảo Băng Linh biểu lộ càng cực kỳ bi ai, cùng với không lỡ bỏ.

Băng Phách quay đầu nhìn về Dương Khai nói: "Trước khi rời đi, còn xin ngươi lưu lại phòng hộ cho tinh này, phù hộ bọn hắn."

"Không dám." Dương Khai gật gật đầu, dù Băng Phách không nói, hắn cũng biết phải làm như vậy, viên tu luyện chi tinh này đã như một thể cùng Tô Nhan, tự nhiên không thể qua loa chủ quan, lập tức câu thông bản nguyên tinh vực, dẫn ra ngàn vạn Tinh Thần chi lực, che giấu vết tích tồn tại của Băng Phách Tinh.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (Dịch) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 466

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.