Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuần Thú

Phiên bản Dịch · 1942 chữ

Vu Đồ khiêu khích chẳng những không tạo ra hiệu quả cần thiết, ngược lại còn thúc đẩy danh vọng của Dương Khai.

Hiện tại ai cũng biết được, vị Đại Vu Sư Vu Ngưu này dù bề ngoài gầy yếu, nhưng thực lực cá nhân lại sâu không lường, nếu có thể đi theo Đại Vu Sư như vậy, khẳng định đảm bảo hơn, có tiền đồ hơn là theo người khác.

Huống chi, gia nhập vào ngài ấy, còn được phân phát vũ khí.

Điều kiện như vậy, ai mà không muốn?

Cho nên sau khi Vu Đồ đi rồi, bên Dương Khai thu người rất thuận lợi.

Trước sau không quá một nén nhang, đã thêm 2000 người gia nhập, phân chia xong vũ khí còn lại.

Dương Khai không phải ai tới cũng thu, hắn lấy thôn làm đơn vị thu người, một thôn hai ba trăm người, với số lượng 2000 người thì chỉ cần 8-9 thôn là thu đủ.

Trong số đó, 99% là chiến sĩ cùng xạ thủ Man tộc, chỉ có một số ít Vu thực lực không đều.

Điệp thống kê tình hình 2000 người mới thu, sau đó báo lên cho Dương Khai. Trong tay Dương Khai lập tức thêm mấy Vu, cộng thêm những người vẫn theo Dương Khai đến Vương thành, hiện tại trong tay hắn có 13 vị Vu, trong đó 4 Vu Sĩ, 9 Vu Đồ.

Vu Sư thì không có một ai, đây là chuyện hết cách, số lượng Vu vốn đã ít ỏi, những thôn xóm bên ngoài rất khó bồi dưỡng ra Vu Sư, cũng chỉ có những bộ lạc nhỏ khoảng ngàn người cùng Vương thành mới có được Vu Sư.

Tuy nhiên đây không phải vấn đề lớn, vì Dương Khai còn có Điệp.

Đại Vu Sư khác có thủ hạ Vu Sư, nhưng thủ hạ của Dương Khai lại là Đại Vu Sư. Điệp không phải là Đại Vu Sư bình thường, được Thanh dạy dỗ nhiều năm, nàng nắm giữ Vu thuật tuyệt đối phong phú hơn những Đại Vu Sư khác. Một khi chiến tranh nổ ra, hai người liên thủ, đủ dùng Vu thuật bao phủ 3000 người vẫn dư.

Tiếp theo, Dương Khai tự mình ra tay, giải tán 3000 người, chia làm 10 tiểu đội, mỗi đội từ 250-300 người, bố trí chức đội trưởng cùng đội phó, do các chiến sĩ cùng xạ thủ mạnh nhất đảm nhiệm.

Còn điều ra 100 tinh nhuệ, lập ra đội hộ vệ.

Không phải là Dương Khai cần đội hộ vệ, với thực lực của hắn, làm gì cần những Man tộc này bảo hộ, đội hộ vệ đặc thù này có nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ 13 vị Vu khác.

Những Vu này chỉ là Vu Sĩ Vu Đồ, đánh lên thì không có tác dụng lớn, nhưng trong chiến tranh quy mô nhỏ, lại là mấu chốt liên lạc của 10 tiểu đội, chết một người cũng là tổn thất lớn.

Cho nên Dương Khai không thể không tính toán cho an toàn của họ.

Phân chia đội ngũ rõ ràng, đoàn đội 3000 người trở nên ngay ngắn, mỗi tiểu đội đều có đội trưởng đội phó quản lý, mà bọn họ lại trực tiếp nghe Dương Khai quản lý, hiệu quả hơn là hắn phát lệnh xuống 3000 người.

Các Đại Vu Sư xung quanh thấy thế, cũng nhận ra lợi ích trong đó, liền học theo, các bộ tộc cũng trở nên ngay ngắn trật tự.

Thi triển thủ đoạn xong, 3000 người này cũng ngoan ngoãn nghe theo Dương Khai, cảm thấy lần này đi theo đúng người, trong chiến tranh sau này có thể còn có ưu thế hơn những người khác,

Hạ lệnh cho 3000 người thao luyện, làm quen phối hợp cùng xếp đội hình, Dương Khai cùng Điệp lén rời khỏi Vương thành.

- Chúng ta đang đi đâu? Điệp không rõ Dương Khai kéo nàng đi ra để làm gì khó hiểu hỏi.

Dương Khai bay trước dẫn đường, cũng không quay đầu, nói:

- Lúc trước ở trong Vương thành, ta nhìn thấy có chút yêu thú bị thuần hóa, chúng ta bắt một số về.

- Ngươi muốn thuần thú? Điệp kinh ngạc nhìn hắn.

- Thanh tiền bối có dạy cho cô Ngự Thú Thuật chứ? Dương Khai quay lại nhìn nàng.

Điệp gật đầu: - Có dạy, nhưng mà chưa từng dùng, chưa biết có hiệu quả không.

- Đã dạy là được, còn hiệu quả không, đến lúc đó thử thì biết, ta cũng chưa dùng thử mà..

Dương Khai mỉm cười.

- Nhưng mà... ngươi biết chỗ nào có Man thú sao?

- Đi theo ta là được, những con trong Vương thành không thể tự nhiên nhảy ra, nếu bọn họ bắt được, chúng ta tự nhiên cũng làm được.

Nói rồi, Dương Khai đi thẳng tới trước.

Trước đó hắn cũng nghe ngóng chỗ này, cách Vương thành nửa ngày đường, có một dãy núi, bên trong đó là mục tiêu chuyến đi này.

Hai người xuất phát giữa đêm, thẳng đến khi trời sáng, phía trước đã núi non liên miên, như một con rồng lớn nằm dài. Vào trong núi, vẫn tiến thẳng phía trước, không hề ngừng lại.

Lại qua nửa ngày, trên đầu chợt truyền xuống tiếng kêu.

Dương Khai ngừng lại, nhìn lên, xuyên qua tán lá nhìn thấy một con yêu thú chim ưng hình thể to lớn lao xuống, vọt vào trong khe núi. Khi nó bay lên, hai móng sắc bén quắp một con mãng to, con mãng xà không ngừng vặn vẹo, thậm chí vươn lên trói lấy chân chim ưng.

Chim ưng cúi đầu, mổ vào người mãng xà, máu tươi rải trên không, mãng xà giãy giụa càng dữ dội, kéo theo chim ưng cũng lảo đảo, muốn rơi khỏi không trung.

Nhưng chim ưng há mồm, trong miệng phát ra công kích như dao gió, cắt qua người mãng xà, trực tiếp chém làm mấy khúc, nội tạng trào ra, thân thể giãy giụa cũng ngừng lại.

Tiếng kêu cao vút vang lên, chim ưng đảo một vòng trên không trung, quắp lấy con mồi, bay đi một hướng..

- Ngươi muốn bắt thứ này?

Điệp thấy Dương Khai hứng thú theo dõi, thần sắc hài lòng, lập tức hiểu được ý hắn.

- Đương nhiên phải bắt loại này!

Dương Khai nói rồi gọi Điệp đi, đuổi theo hướng chim ưng.

Điệp vẻ mặt hết biết nói, dù nàng biết Dương Khai muốn bắt Man thú, nhưng không biết mục tiêu của hắn lại là Man thú phi hành. Thứ này khó bắt hơn nhiều so với những Man thú bình thường, hơn nữa nhìn hình thể cùng khí tức của chim ưng đó, cấp bậc cũng không thấp, dựa vào mình cùng Ngự Thú Thuật thì chưa chắc hiệu quả.

Trong lòng lo lắng, nhưng không nói nhiều, một đường đi theo Dương Khai.

Sau 1 nén nhang, hai người đến trước một khe núi, xung quanh toàn là vách đá, dựng thẳng lên cao, đá vụn lởm chởm. Ở giữa bãi đá, những cái ổ chim dựng lên, đếm không hết, mỗi một ổ đều có một con chim ưng lớn cao ngạo đứng đó, như những quân vương quan sát lãnh địa của mình.

Có chim ưng giương cánh bay lượn, hoặc là ra ngoài tìm thức ăn, hoặc là săn mồi trở về.

- Nhiều như thế! Điệp kinh ngạc nhìn cảnh này.

- Nhiều mới hay!

Dương Khai mỉm cười, theo ý hắn, chúng càng nhiều càng tốt, nhưng đầu tiên phải là Ngự Thú Thuật có tác dụng mới được, nếu vô dụng, vậy tất cả chỉ là nói suông.

- Cô chờ chút, ta đi thử xem. Dương Khai nói rồi, người lóe lên biến mất.

Điệp mở to mắt nhìn quanh, lại không thấy bóng dáng Dương Khai, thần sắc không khỏi chấn động, nó tuyệt đối không phải hiệu quả của Vu thuật nào mà nàng biết.

Càng tiếp xúc với Vu Ngưu, Điệp lại càng phát hiện hắn quỷ thần khó lường.

Trong khi nàng đang tìm kiếm Dương Khai, chợt phát hiện bên phía vách đá đối diện có khác thường, nhìn qua đó, quả nhiên thấy bóng Dương Khai.

Không biết từ lúc nào mà hắn chạy sang bên đó, lúc này đang túm chặt cổ một con chim ưng, ấn nó trong tổ, nằm rạp người không bị những chim ưng khác phát hiện.

Hào quang yếu ớt lóe lên, nhập vào người chim ưng.

Điệp nhìn thấy con chim ưng đang không ngừng vùng vẫy chợt khựng lại, qua một lúc, chim ưng lại đứng dậy, mở rộng cánh, trở nên vô cùng cao ngạo, giống như chưa từng có gì xảy ra.

Thành công rồi!

Ánh mắt Điệp sáng ngời, Ngự Thú Thuật là một loại Vu thuật phi thường bá đạo, khi thi triển cần tiêu hao rất nhiều Vự lực, hơn nữa giống như Sinh Mệnh Tỏa Liên, phải là Đại Vu Sự mới nắm giữ, điều kiện thi triển vô cùng khắc nghiệt.

Nếu có thể thành công, sẽ để lại dấu ấn trong người Man thú, nắm giữ sống chết của nó. Nhưng nếu thất bại, chẳng những Đại Vu Sư thi triển Ngự Thú Thuật sẽ bị cắn trả ở mức nhất định, ngay cả vật thi triển cũng sẽ nháy mắt chết đi.

Cho nên lúc bình thường, muốn thi triển Ngự Thú Thuật đối với Man thú, tốt nhất là bắt lấy nó, tốn chút thời gian bồi dưỡng tình cảm, làm nó không có nhiều phòng bị, thế mới có chút hy vọng thành công.

Còn trực tiếp cứng rắn nhào lên như Dương Khai, trên cơ bản chỉ có kết cục thất bại.

Nhưng thực tế, hắn lại thành công.

Dù cho đã nhìn thấy nhiều kỳ tích mà Vu Ngưu làm ra, Điệp vẫn còn tròn mắt.

Chỉ là may mắn thôi? Nàng nghĩ thế.

Sau đó, Dương Khai khống chế chim ưng nay giang cánh bay lên, trực tiếp bay về phía bên này.

Sau đó, khi chim ưng đáp xuống, Dương Khai nấp bên trên vươn đầu ra:

- Ta có một ý hay, cần cổ phối hợp!

Điệp sững sờ:

- Có ý gì?

Ánh mắt Dương Khai lóe lên: - Ta muốn bắt Ưng Vương! Điệp không khỏi co rút khóe miệng.

Nhưng mà chờ Dương Khai nói rõ ràng, nàng lại cảm thấy ý này cũng được.

Dùng Ngự Thú Thuật cưỡng chế thu phục một con chim ưng, Dương Khai mơ hồ cảm nhận được suy nghĩ của nó, trong đó, Dương Khai hiểu được ở nơi này có một con Ưng Vương. Ưng Vương hùng mạnh hơn tất cả chim ưng nơi này, bất cứ con nào cũng cúi đầu xưng thần với nó.

Nếu thật sự có thể đánh thẳng trung tâm, thu phục được Ưng Vương, vậy đông đảo chim ưng to lớn nơi này có thể cho bọn họ tùy ý thu lấy.

Đây là phương pháp đào tận gốc, hiệu quả hơn là tính toán ban đầu đánh lén thu phục từng con một.

Hai người thảo luận một hồi, nhanh chóng xác định kế hoạch.

Sau đó, chim ưng lại bay lên, Dương Khai cùng Điệp ẩn nấp trên lưng nó, phần lưng của yêu thú này rất rộng rãi, đủ cho hai người ngồi cũng không chất, dưới lông chim rất dài bao trùm, Dương Khai cùng

Điệp được che giấu hoàn toàn.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.