Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu Người

Phiên bản Dịch · 1966 chữ

Trong khoảnh khắc, 3 vị Đại Vu Sư liền lao vào chiến đấu, chiến trường nhanh chóng lên cao, thẳng vào tầng mây, không thấy bóng đâu.

Oành ầm ầm.

300 người Nộ Diễm Bộ cùng Cuồng Phong Bộ cũng đồng loạt đánh tới, xung kích phòng ngự thôn đá tan vỡ, các Thần Xạ Thủ thân hình linh hoạt leo lên tường đá, giương cung tên, mũi tên xé gió vèo vèo không ngớt, bắn hạ những chiến sĩ Thực Cốt Bộ.

Một lần đột kích nội ứng ngoại hợp, đánh cho Thực Cốt Bộ không kịp trở tay, những người Thực Cốt Bộ vừa ăn no căng ngủ một giấc, thậm chí không còn một nửa sức chiến đấu thường ngày, nháy mắt chết mấy chục người. Nhưng trải qua hoảng hốt nhất thời, Thực Cốt Bộ hung tàn khát máu cuối cùng tỉnh táo lại, 20 Vu phân tán trong tộc đàn lần lượt hát vang chú ngôn, bỏ thêm các loại Vu thuật cho tộc nhân.

Hai nhóm Man tộc, đều có mấy trăm người xông vào nhau, một bên được xạ thủ phe mình che chở không sợ chết, bên kia bị mùi máu kích thích bản năng, điên cuồng gào thét đụng vào.

Mặt đất rên xiết. Chiến trường nháy mắt như một cái máy xay thịt, máu tươi văng ra, xác thịt đứt rời, từng Man tộc ngã xuống.

Dương Khai thu hồi ánh mắt nhìn lên tầng mây, nhìn qua chiến trường dã man hỗn loạn, hơi nhíu mày, người lóe lên xuất hiện bên trên chỗ người Thực Cốt Bộ tụ tập. Bách Vạn Kiếm kêu vang, một đạo kiếm mang bắn ra từ mũi kiếm. Không chút động tĩnh, không một tiếng vang, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, ở giữa chỗ người Thực Cốt Bộ lập tức xuất hiện một dải trống rỗng, tất cả những người ở trong đó đều bị xé thành phấn biến mất.

Chiến trường ồn ào chợt yên tĩnh, mọi người đều nhìn lên. Người Thực Cốt Bộ trong mắt tràn đầy sợ hãi, còn người Nộ Diễm Bộ Cuồng Phong Bộ lại mừng rỡ, không thể ngờ, người nhìn yếu ớt này vừa ra tay lại có thần uy như vậy.

Vù! Một tia sáng máu từ bên dưới bắn lên, hóa thành con rắn máu, há miệng cắn lấy Dương Khai.

Đây là Vu thuật của Thực Cốt Bộ, quỷ dị khó lường, miệng rắn há ra, mùi tanh hôi làm người ta buồn nôn, rõ ràng có chứa kịch độc, nếu thật bị cắn trúng, kết quả tuyệt đối không tốt lành.

Dương Khai lại không thèm nhìn, dưới ánh mắt kinh hãi của các tộc nhân Nộ Diễm Bộ Cuồng Phong Bộ, thuận tay giơ lên nắm vào hư không, liền túm lấy con rắn máu, dùng sức bóp lại, rắn máu nổ ầm hóa thành bọt máu, rải xuống dưới đất. Cùng lúc, một Vu Sư Thực Cốt Bộ hừ nặng, tai mắt mũi miệng trào máu.

Rắn máu đó là đòn sát thủ của hắn, dùng tinh huyết bổn mạng bồi dưỡng ra, bị Dương Khai phá đi, bản thân cũng bị cắn trả không nhẹ. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn rõ ràng là rất phong phú, nhìn rắn máu bị Dương Khai thoải mái phá hủy, liền biết mình không phải đối thủ của người này, bởi vậy lắc mình muốn ẩn nấp vào đám đông.

Dương Khai lại xoay tay chỉ ra Bách Vạn Kiếm, hóa thành ánh sáng chạy một vòng trong đám người, đâm thẳng vào ngực Vu Sư đó, xuyên ra sau, lượn một vòng lại trở vào tay Dương Khai.

Bịch bịch, mười mấy người Thực Cốt Bộ ngã xuống.

Vu Sư bị nhắm tới cũng không thoát được, khiên Vu thuật của Vu Sư chỉ như giấy ở trước mặt Bách Vạn Kiếm, căn bản không có tác dụng chống đỡ. Rất nhiều người Thực Cốt Bộ lần này sợ thật, trong mắt kinh hoàng, đều lùi lại.

Ngay cả Vu Sư nhà mình cũng bị hắn giết trong nháy mắt, bây giờ ở đây còn ai cản bước hắn được? Cũng chỉ có Vưu đại nhân, nhưng hiện giờ Vưu đại nhân bị kẻ địch cầm chân trên tầng mây, căn bản không thể rút ra được.

- Rống! Các chiến sĩ Nộ Diễm Bộ gầm lên, thừa dịp người Thực Cốt Bộ sợ hãi lùi lại, dũng mãnh phát động xung phong, Thực Cốt Bộ dù đông người hơn nhưng đã kinh hồn, liền tục bị đẩy lùi.

Dương Khai gật đầu với Nha trong đoàn người, nhấc chân rời khỏi chiến trường. Dù uy lực hai kiếm của mình tạo thành ưu thế lớn cho Nộ Diễm Bộ cùng Cuồng Phong Bộ, áp chế dũng khí niềm tin của Thực Cốt Bộm nhưng dù sao nhân số phe ta kém hơn, chiến đấu kéo dài thì khó mà giữ được ưu thế.

Hắn còn nhiệm vụ quan trọng hơn. Cho nên nhanh chóng tới chỗ đã tra xét, bởi vì bị tấn công làm toàn thể người Thực Cốt Bộ đi ra, hắn xông vào trong thôn đá cũng không bị ai cản trở, nhưng nói lại, dù có người cản đường, cũng không thể cản được bước chân của hắn.

Thần niệm quét một vòng, Dương Khai liền nhanh chóng tìm được cửa xuống lòng đất ở một chỗ, mở cửa đá ra, Dương Khai liền đi thẳng xuống. Mùi gặt mũi tràn ra, sâu trong lòng đất có ánh lửa mơ hồ.

Đến một chỗ tương tự địa lao, tiếng bước chân kinh động người Thực Cốt Bộ quản lý nhà giam, phía trước truyền tới âm thanh ồm ồm:

- Bên trên xảy ra chuyện gì?

Dương Khai không đáp, đi thẳng tới.

- Ta hỏi ngươi bên trên xảy ra chuyện gì? Tính tình người kia có vẻ không tốt, rống lên.

Trả lời hắn chính là một tia sáng lạnh trong bóng đêm. Dương Khai đi ngang qua người hắn, một cái đầu bay lên, thân thể to xác lảo đảo liền ngã xuống, máu phun trào nhuộm đỏ mặt đất. Biến cố như thế làm những người khác cả kinh, đáng tiếc bọn họ còn chưa có động tác, Bách Vạn Kiếm bay ra, thu lấy tính mạng họ như cắt cỏ.

Thu lại Bách Vạn Kiếm, ánh mắt Dương Khai quét vòng quanh, nhà tù dưới đất này chia ra mười mấy phòng giam, mỗi phòng đều nhét đầy người, những đôi mắt kinh ngạc mong chờ nhìn Dương Khai.

- A Ngưu? Tiếng gọi quen thuộc truyền tới.

Dương Khai nhìn về bên đó, lại thấy được A Hổ.

- A Ngưu ca?

- A Ngưu ca tới rồi!

- A Ngưu ca tới cứu chúng ta!

Trong phòng giam, các thôn dân Thương Nam thôn đều hô lên, vô cùng hưng phấn vui vẻ. Dương Khai đi tới, đặt tay lên cửa phòng giam, Vu lực trào ra, chấn động mạnh, cửa lao vững chắc liền vỡ nát. Các thôn dân Thương Nam thôn chen nhau ra, không cần nói nhiều, mọi người tỏa ra, đi giải cứu những phòng giam khác.

Dương Khai nhìn qua bọn họ, thấy bọn họ suy yếu một chút, cũng không có vấn đề gì, nhưng lại nhanh chóng nhướng mày, hỏi:

- Thôn trưởng đâu?

Hắn không nhìn thấy vị lão giả hiền hòa ở chỗ này. Vừa hỏi, các thôn dân vây quanh Dương Khai đều sầm mặt lại.

Dương Khai nhìn về phía A Hổ, ánh mắt sắc bén.

A Hổ cúi đầu nói: - Đám khốn kia dẫn chúng ta tới đây, thôn trưởng không chịu được dày vò... chết ở giữa đường.

Dương Khai không nói lời nào, khí tức trên người lại lạnh thấu xương. A Hổ ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực: - A Ngưu, ta muốn báo thù!

- Báo thù cho thôn trưởng! Các thôn dân Thương Nam thôn nghiến răng quát.

Dương Khai ngẩng đầu, nhìn ánh mắt thôn dân thấy được lửa phục thù hừng hực, khẽ gật đầu. Lúc này, những tù binh trong các phòng giam khác cũng được giải cứu ra, Nộ Diễm Bộ cùng Cuồng Phong Bộ đều đi ra một người, xem ra là đầu lĩnh của họ, nhưng còn chưa nói, Dương Khai đã nhìn sang:

- Xích đại nhân cùng Trúc đại nhân dẫn người tới, hiện tại người hai bộ tộc đang tử chiến với người Thực Cốt Bộ bên trên, bọn họ cần sức mạnh của các người.

- Xích đại nhân đến rồi? - Trúc đại nhân cũng tới?

Người hai tộc nghe vậy đều mừng rỡ không thôi, hai người này đều là cấp bậc Đại Vu Sư, có bọn họ, người hai bộ tộc đều tăng thêm lòng tin.

- A Hổ, dẫn mọi người cùng nhau chiến đấu, đừng bỏ qua tên Thực Cốt Bộ nào! Dương Khai quay lại dặn dò.

- Được! Hôm nay ta giết Thực Cốt Bộ không còn manh giáp!

- Không còn manh giáp!

Mọi người hét lớn, cùng chung kẻ thù, mấy trăm người tụ tập làm một thể, hội tụ khí thế vọt lên cao. Dương Khai ngâm vang chú ngôn, những đạo Vu thuật tinh diệu hiện ra trong tay hắn, hóa thành lực lượng quỷ dị, tăng cường thực lực của người 3 bộ tộc. Mấy trăm người đều chấn động không thôi.

Nhất là mấy người A Hổ, mỗi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng, dù nói A Ngưu là Vu, nhưng cũng chưa từng thấy ai có thể bỏ thêm nhiều loại Vu thuật cho mấy trăm người đến thế. Hơn nữa bọn họ cảm giác A Ngưu thi triển Vu thuật còn cao cấp hiệu quả hơn so với thôn trưởng trước kia.

Ít nhất là Thị Huyết Thuật làm người ta cảm giác không giống, thân mình suy yếu lúc này lại tràn ngập lực lượng, ngay cả có một con hổ báo trước mặt, cũng có thể dùng tay không xé xác nó. A Ngưu hiện giờ... có thực lực cỡ nào?

Đại chiến sắp tới, không kịp hỏi nhiều, Dương Khai khoát tay: - Đi đi.

A Hổ gật đầu với Dương Khai, cùng hai thủ lĩnh bộ lạc dẫn mấy trăm tộc nhân xông ra ngoài.

Dương Khai đứng yên tại chỗ, khép mắt lại, thần niệm như thùy triều tỏa ra, nháy mắt khóa được Vu Vưu đang một mình chống hai ở trên tầng mây. Lập tức, hắn chỉ kiếm lên trời, người chợt lóe lên hóa thành con quay, mũi kiếm chỉ tới, mặt đất bên trên vỡ tan, hóa thành một đường hầm sâu hút.

Oành!

Dương Khai chui lên mặt đất, người bao bọc trong kiếm quang lao thẳng lên trời. Đồng thời, Vu Vưu một mình chống hai mà vẫn không rơi xuống thế yếu, thậm chí còn chiếm ưu thế, trong lòng chợt nảy sinh báo động, cảm giác khí tức tử vong bao phủ, làm cả người lạnh băng.

Thấy hắn thất thần, Xích vội vàng tách ra, trên người bao phủ mấy lớp khiên Vu thuật mà vẫn toát mồ hôi lạnh.

Nháy mắt vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, vốn hắn cho rằng liên thủ với Trúc, dù không giết được Vu Vưu, ít ra cũng cầm chân được hắn, chỉ cần Vu Ngưu thả ra tộc nhân bị bắt, có thể cân bằng nhân số phe ta bất lợi, đến lúc đó có thể bình thản rút lui. Mục đích chủ yếu lần này là cứu người, không phải thật đánh sống chết với Thực Cốt Bộ. Nhưng thật sự đánh lên, Xích mới phát hiện phán đoán của mình sai lầm.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.