Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1108 chữ

Trí Đặng thấy lũ trẻ nghe lời thì cảm thấy chút nhẹ nhõm nhìn về phía Vũ Long và Duy Tùng nói: “Chấn Long, Duy Tùng hai đứa mau theo sát ta bên người.”

Vũ Long nghe Trí Đặng nói vậy cậu biết là tình huống rất nghiêm trọng cũng không có hỏi gì nhiều tiến sát tới bên cạnh Trí Đặng bám sát theo.

Ra khỏi phòng tiến vào hành lang. Vũ Long thấy các cửa phòng đối diện và gần đó đều có các giám sát đang tụ tập các học viên lại với nhau. Chỉ có điều số lượng giám sát không nhiều như phòng của cậu.

Vũ Long chợt cảm thấy học viện thật sự rất coi trọng cậu. Trong lúc an nguy như vậy mới có thể thấy được giá trị của bản thân trong mắt người khác.

Vũ Long cũng thấy được Ngọc Uyên nữ Võ Sĩ giao thủ với cậu và hơn mười Võ Sĩ của học viện. Ngọc Uyên và các Võ Sĩ có vẻ bình tĩnh hơn so với các học viên mới. Đội hình của họ khá ngay ngắn chỉnh tề, chờ đợi mệnh lệnh từ các giám sát.

Vũ Long sau chút quan sát tình huống cậu nhanh chóng chú ý tới tiếng chém giết vang vọng và ánh sáng xanh lập lòe phát ra từ đầu hành lại.

Một vị giám sát thân thể lung lay từ đầu hành lang vội vã chạy tới nói với Trí Đặng: “Trí Đặng mau đưa lũ trẻ rời đi chỗ này ngay, các huynh đệ sắp ngăn không được rồi.”

Đám học viên lúc này nhìn rõ thấy một người giám sát bị trọng thương. Trên cơ thể của người này ngang dọc những vết chém khiến cho bộ áo giáp đã không còn hình dạng.

Vũ Long có thể nhìn thấy trong ánh mắt của vị giám sát này chứa đựng sự phẫn hận, sự đau khổ. Ánh mắt ẩn chứa sự đau thương mà cậu vẫn nhìn thấy ở những người thân trong gia tộc. Vũ Long đoán rằng có lẽ đã có rất nhiều người của học viện đã ngã xuống.

Nắm tay Vũ Long siết chặt lấy thanh Tử Hỏa kiếm.

Vị giám sát nói xong chỉ đưungs nghỉ vài giây ngắn ngửi rồi quay người định chạy về phía đầu hành lang thì bị một vị giám sát ngăn lại nói: “Đức Tuấn cậu còn định đi đâu? Ở lại theo chúng ta rút lui.”

Lúc này nhiều học viên mới biết được vị giám sát mang đầy thương tích vừa chạy tới tên là Đức Tuấn.

“Không, ta phải quay lại, Hoàng Anh còn đang ngăn địch ta sao có thể bỏ cô ý lại được.” Dù cơ thể đã trọng thương nhưng giám sát Đức Tuấn vẫn muốn quay lại chiến đấu.

“Cậu thương như vậy quay lại chỉ có chết. Làm như vậy có ích gì?”

“Ít nhất ta có thể chết bên Hoàng Anh. Đừng ngăn cản ta.” Giám sát Đức Tuấn cả người run rẩy lao vế phía đầu hành lang.

Người giám sát vừa nói chuyện với giám sát Đức Tuấn nhìn theo bóng lưng Đức Tuấn rời đi không đành lòng nhưng cũng không lỡ ngăn cản.

“Trí Đặng ta đi trợ giúp Đức Tuấn và mọi người ngăn cản đám sát thủ cậu mau dẫn các học viên rời đi.”

Cuối cùng người giám sát đó cũng không chịu nổi sự dày vò trong bản thân nói với Trí Đặng rồi chạy về phía đầu hành lang.

Trí Đặng lặng lặng nhìn hai người rời đi trong lòng cầu chúc: “Các huynh đệ cố gắng sống sót.”

“Đi mau, dẫn lũ trẻ đến khu giam giữ yêu thú. Nơi đó được thiết kể để giam giữ các yêu thú hung dữ dùng cho thi đấu, vì vậy rất kiên cố. Tới đó chúng ta mới có thể dựa vào đó để cố thủ cho tới khi viện binh tới.” Trí Đặng lấy lại tinh thần nhìn mọi người nói.

Trí Đặng nói rồi dẫn dắt toàn bộ các học viên theo hành lang tiến về khu giam giữ các yêu thú của đấu trường.

“Ầm” Một tiếng nổ lớn vang lên hành lang phía trước bỗng nổ mạnh sụp xuống các tảng đá lớn bịt kín lại con đường dẫn tới khu giam giữ yêu thú. Vụ nổ diễn ra cách mọi người một đoạn nên không có ai bị thương.

Hành lang bất ngờ nổ mạnh sụp xuống khiến con đường dẫn tới khu giam giữ yêu thú bị bịt lại làm Trí Đặng và mọi người sững sờ.

Trí Đặng không ngờ đám sát thủ lại toan tính sâu xa đến như vậy.

“Chúng ta bị chặn rồi. Làm sao bây giờ Trí Đặng?” Trí Đẵng vẫn đang khá bàng hoàng không biết phải làm gì thì đã có một vị giám sát tiến tới hỏi.

Một vị giám sát khác cũng lên tiếng nói: “Đằng trước bị sụp đổ không để đi tiếp, đằng sau thì có kẻ địch chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Trí Đặng nhìn ánh mắt mong mỏi của mọi người nhìn mình mà không biết phải nói gì. Khi đang định nói ra điều gì đó thì những chấn động lại làm run rẩy cả tòa đấu trường.

“Đây là dư chấn chiến đấu do các trưởng lão và đám sát thủ gây ra sao?” Một vị giám sát nghi hoặc nói

“Không thể nào.”

Trí Đặng nói: “Ta đã chứng kiến họ chiến đấu, dù rất kịch liệt nhưng không có khả năng làm cả tòa đấu trường chấn động như vậy.”

“Vậy điều gì đã làm cả tòa đấu trường run rẩy như vậy?”

Trí Đặng nghĩ tới một khả năng nói: “Là trận pháp cách ly chúng ta với tòa thành.”

“Là do trận pháp gây ra?”

“Không mà là do trận pháp đang bị công kích. Nếu là như vậy thì có nghĩa là người trong thành đã phát hiện ra tình huống ở đấu trường, họ đang cố gắng phá hủy trận pháp để tiến vào.” Trí Đặng nói ra phán đoán của mình cho mọi người.

“Thật tốt quá.” Mọi người nghe vậy thì mừng rỡ.

“Đừng mừng vội như vậy. Chấn động mạnh mẽ như vậy cho thấy trận pháp này rất mạnh trong chốc lát chúng ta sẽ không có cứu viện. Quan trọng bây giờ là phải làm sao để có thể sống xót đến lúc người trong thành chạy tới cứu viện chúng ta.” Trí Đặng nói.

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.