Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1340 chữ

Khi chủ quản võ đài giải cầm chế xong Vũ Long liền thu chiếc khiên và 10000 linh thạch lại cậu nhảy phắc lên lưng Tiểu Thiên muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này tiến vào nội thành Gia Định.

“Vị Thiếu gia này khoan hãy đi, không biết ta có thể nói chuyện với cậu một lúc không?” Một trung niên khoảng 35 tuổi tiến đến hỏi Vũ Long.

“Cha sao người lại tới đây?” Thư Kiên lên tiếng hỏi người trung niên.

“Gia hỏa con đứng im ở một bên cho ta, ta không cho nói thì đừng có mà mở miệng.” Người trung niên nhìn Vũ Long rồi lại nói tiếp: “Ta là Hà Trung Đức cha của Thư Kiên, vị thiếu gia này dường như không hề biết lai lịch hai con linh thú của mình thì phải? Không biết cậu có muốn biết lai lịch hai linh thú của mình chăng?”

Vũ Long rất tò mò muốn biết vì sao Thư Kiên lại muốn cướp lấy linh thú thú của mình đến vậy cung như muốn biết lai lịch của Tiểu Thiên và Tiểu Ngao. Vũ Long khi nghe đề nghị của cha Thư Kiên liền gật đầu đồng ý.

“Chúng là yêu lang có tên gọi Tuyết Lang Vương chữ Vương trong tên chính là đại biểu cho đẳng cấp chủng tộc của chúng. Yêu thú có sự phân cấp bậc khá rõ ràng nhất là trong các quần thể yêu thú sống thành bầy đàn. Chúng phân chia làm các đẳng cấp: binh, tướng, thống lĩnh, Vương. Hai linh thú của công tử chính là một trong những Vương của yêu lang. Tuyết Lang Vương mang trong mình huyết thống Vương cấp cao quý. Chúng cũng là linh thú có Băng thuộc tính mạnh mẽ Thư Kiên con trai ta sở hữu băng thuộc tính nó vẫn rất mong có được một yêu thú thuộc tính băng tương xứng với mình vì vậy nó mới có ý đồ với linh thú của công tử mong công tử không để bụng.” Cha Thư Kiên dáng vẻ khách khí nói.

Chấn Long nói: “Không sao với lại ta cũng có được không ít linh thạch của con trai tiền bối rồi.”

“Hà Trung Đức tiền bối ta có thể đi được rồi chứ?” Vũ Long không muốn dây dưa ở đây nữa cậu sợ nếu không nhanh rời đi thì sẽ gặp càng nhiều phiền toái.

Hà Trung Đức mỉm cười nói: “Tên cậu là Chấn Long đúng không? Chấn Long cậu có việc thì cứ đi ta không làm phiền cậu nữa.”

Vũ Long cũng không có suy nghĩ nhiều lập tức rời đi cậu muốn nhanh chóng vào nội thành tìm nơi học viện Lôi Chấn tổ chức thi tuyển rồi một mực chờ đợi ở đó, tránh cho phiên phức như bây giờ tiếp tục xảy ra.

Nhìn Vũ Long rời đi Trương Quan cũng không có nói gì hắn cũng không có giám can thiệp vào quyết định của Hà Trung Đức.

Thư Kiên thắc mắc với quyết định của Cha mình, “Cha sao người lại để Chấn Long đi như vậy Tuyết Lang Vương đâu chỉ đơn giản như những gì cha vừa nói lúc nãy.”

“Người đừng có tìm Chấn Long phiền toái nữa nghe chưa? Chỉ dùng một thành Huyền Binh cùng 10000 linh thạch hạ phẩm cũng đủ để có được hai con Tuyết Lang Vương sao? Ngươi cũng quá tham lam đi. Linh thạch có hạ phẩm, trung phẩm linh thạch, thượng phẩm linh thạch, cực phẩm linh thạch, cho dù người dùng một thanh Bảo Binh cùng 10000 trung phẩm linh thạch cũng không đủ để có được chúng đâu.”

“Các ngươi có biết là từ lúc các ngươi tìm kiếm Chấn Long phiền toái mưu đồ thì vẫn luôn có người đi theo quan sát các ngươi không? Trương Quan lần sau làm việc cho cẩn thận vào. Ngươi nghĩ sư phụ của Chấn Long bị thương, hoặc có việc không tiện đi theo hắn thôi sao? Hắn là đang âm thầm đi theo sau bảo vệ đồ đệ của mình đó hôm nay các ngươi làm cho Hà gia ta suýt nữa rước một địch nhân vào nhà rồi đấy. Còn suýt làm luyên lụy đến địa vị của Hà gia, Trương quan đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi.” Hà Trung Đức nhìn Trương Quan với ánh mắt đầy tức giận.

Hà Trung nhìn Trương Quan nói: “Ta và ông nội Thư Kiên để ngươi theo hầu nó đơn giản vì người là kẻ nhanh nhẹn có thể thỏa mãn tính ham chơi của nó không phải để ngươi xúi dục nó làm việc cậy quyền thế chèn ép người khác. Nếu còn có lần sau ngươi biết hậu quả rồi đó.”

“Vâng…vâng phó thống linh ta…ta biết sai rồi.” Trương Quan lắp bắp sợ hãi.

“Thư Kiên con có thể ngang ngược, đòi hỏi trong một số chuyện ta đều không để ý. Nhưng có một số chuyện thì không thể làm được con có biết không? Chuyện như hôm nay chẳng hạn, con không thể lập lại một lần nữa. Ông nội con và ta là thống lĩnh và phó thông lĩnh vệ binh con lại cậy quyền ép buộc người khác nhận khiêu chiến để có được thứ không thuộc về mình thì ta và ông nội còn có thể giữ được chức vụ sao? May mắn là con thua người ta không thì chuyện hôm nay không kết thúc đơn giản như vậy đâu.”

“Ngươi là tiểu đội trưởng trạm vệ binh số 16?” Hà Trung Đức liếc nhìn Nham đội trưởng quát hỏi.

“Phó thống lĩnh thuộc hạ…thuộc hạ đúng là một tiểu đội trưởng của trạm 16. Ngài…ngài có gì căn…căn dặn thuộc hạ sao?” Vị Nham đội trưởng kinh hãi trả lời.

“Ngươi biết mình làm sai gì sao?”

“Thuộc hạ…thuộc hạ…đã không làm tròn chức trách mong ngài xử phạt.”

“Ngươi biết chức trách của mình là gì sao?”

Nham tiểu đội trưởng sợ hãi vì lỗi lầm của mình nhưng khi được hỏi đến nghĩa vụ vẫn khá bình tĩnh trả lời: “Chức trách của ta là giữ gìn trị an, bảo đảm trật tự, loại trừ các nguy cơ bất ổn do xung đột gây ra dẫn đến tranh chấp bằng bạo lực gây thiệt hại đến tính mạng và tải sản trong khu vực mình quản lý tuần tra, bắt giữ kẻ vi phạm luật pháp loại bỏ nguy cơ an ninh cho thành thị.”

Hà Trung Đức có chút ngoài ý muốn bởi câu trả lời của Nham tiểu đội trưởng nói: “Người vẫn còn có thể nhớ chức trách của mình như vậy sao? Sao hôm nay còn làm vậy? Thật uổng phí những gì ngươi ghi nhớ. Vì câu trả lời đó ta tạm tha cho người tuy nhiên vẫn phải phạt. Từ giờ tiểu đội của người bị phạt một năm không có ngày nghỉ. Trong một năm ngày nào cũng phải đi tuần tra cho ta. Bắt đầu tính từ ngày mai. Về nói với trạm trưởng của các ngươi là ta ra lệnh như vậy rõ chưa?”

“Rõ thưa thông lĩnh. Tạ…tạ ơn ngài đã nương tay.”

Hà Trung Đức không để ý đên lời cảm tạ của Nham đội trưởng chợt quát về phía đám đông tụ tập vây xem: “Các ngươi còn đứng đây vây xem làm gì muốn tụ tập gây rối phải không? Hôm nay ta không vui chút nào, đừng có ai kiếm chuyện làm ta phiền não bằng không các ngươi biết hậu quả đó. Có vài người cũng đừng có mà đánh chủ ý nên người khác. Đó là ta khuyên các ngươi thôi không cần ta và đám vệ binh ra tay các ngươi cũng sẽ rất thảm đó. Lũ khốn biết ta đang nói gì rồi chứ? Đừng có mà chọc vào đống lửa.”

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.