Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1231 chữ

Thấy mọi người nhìn mình vậy Vũ Bảo sợ hãi lắp bắp nói: “Cháu…cháu…thật sự… không…không có làm…gì mà.”

“Vũ Bảo em ý không có làm việc này.” Một tiếng nói ôn nhu của một thiếu nữ tầm 15 cất lên.

“Đúng…đúng cháu…cháu… không có làm mà.” Vũ Bảo vẫn nói với cái giọng lắp bắp run rẩy: “Tuyết tỷ, tỷ giúp…giúp đệ nói với mọi người.”

Thì ra cô gái vừa lên tiếng giúp Vũ Bảo là Vũ Tuyết một trong 6 đứa trẻ sẽ được đưa ra ngoài.

“Vũ Bảo ở trên đảo vẫn luôn đi theo cháu nên không thể nào là người gây ra chuyện đó được.” Vũ Tuyết lần lữa lên tiếng biện minh cho Vũ Bảo.

Ánh mắt của mọ người vẫn đang hoài nghi có phải hay không Vũ Tuyết đang nói dối nhằm giúp Vũ Bảo thoát tội. Vì tiếng xấu của Vũ Bảo có ai mà không biết không hiểu cậu từng nháo sự lên bao nhiêu chuyện.

“Ông nội ta biết ai là người gây ra chuyện này, làm cho trận pháp đọng lại sớm trước thời hạn.” Tiếng của Vũ Long cất lên.

“Mẹ người đây rồi con đang đi tìm người khắp nơi.” Một cô bé mang vẻ mặt đầy ấm ức từ trong lòng Vũ Long nhảy xuống chạy về phía Long Huyền lớn tiếng nói: “Người giúp con đi đánh mông 3 con cóc ghẻ trên đảo đi.” Tiểu Anh không dừng lại ở đó mà tiếp tục lớn tiếng nói lại những lời như lúc trước nói với Vũ Long cho Long Huyền nghe.

Mọi người vốn đang chờ đợi Vũ Long nói ra ai là người gây chuyện, bất ngờ bị cô bé Tiểu Anh chen ngang đang định bảo cô bé im lặng để nghe Vũ Long nói, nhưng khi nghe lời cô bé nói thì ai cũng biết kẻ gây tai họa lần này là ai rồi.

Mọi người khi nghe những lời ý không cảm thất khó chịu mà ngược lại cảm thấy buồn cười, nhiều người đã không nhịn được lữa mà bật cười thành tiếng khiến không khí trở lên vui vẻ hơn. Nhiều người vừa cười vừa lắc đầu vì họ không biết phải làm gì với cái nguyên nhân gây tai họa mắc cười của Tiểu Anh.

Vũ Bảo thì ở một bên lẩm bẩm tự thắc mắc trước cảnh quái lạ mà cậu chứng kiến. Mọi người khi biết người gây chuyện là ai không những không ai lên tiếng trách móc mà còn cười khoái chí, mình gây chuyện thì mọi người thi nhau chỉ trích rồi còn bị phạt nữa chứ, còn Tiểu Anh thì khác hoàn toàn khác, gây chuyện còn khiến mọi người vui vẻ. Vậy là sao chứ? Không thể hiểu nổi, hồi mình 4, 5 tuổi nháo sự đã bị cho ăn đòn toét hết cả đít ra rồi.

“Tiểu Anh sau này con không được làm vậy nữa biết không nếu không ta không làm đồ ăn vặt cho con nữa đâu.” Long Huyền bế Tiểu Anh trong lòng lên tiếng nhắc nhở cô bé.

“Mẹ con có làm gì sai đâu, con không có nhổ thức ăn đi mà là lũ cóc làm mà.” cô bé Tiểu Anh vẫn ngây thơ nói: “Mà mẹ tại sao mọi người tự dưng lại nháo nhào rời đảo vậy con vẫn chưa đi hết mọi nơi trên đảo mà.”

Long Huyền không có giải thích lý do mọi người rời đảo là vì cô bé nói: “Con à gây chuyện cũng không biết, thôi được rồi sau này chỉ cần con không được đến gần lũ cóc kia cho chúng ăn nữa là được, lần sau con mà làm vậy ta sẽ phạt con đó biết chưa.”

Tiểu Anh vẫn không hiểu tại sao Long Huyền lại nói vậy chỉ gật đầu đồng ý với Long Huyền còn trong đầu cô bé thì lại nghĩ “Mẹ không thích mấy con cóc ý nên không cho mình đi kiếm chúng, vậy sau này mình cũng không thèm tìm chúng chơi nữa.”

“Không còn chuyện gì nữa mọi người có thể giải tán đi làm việc của mình, còn các Võ Tôn, Võ Hoàng đi theo ta nghị sự.” Vũ Thạch nói.

Mọi người bắt đầu giải tán đi về nhiều hướng trong khi đó một đám Võ Đồ đi về phía Vũ Long.

“Vũ Long đệ đi với chúng ta đến thư lâu không? Chúng ta muốn xem thêm một ít võ kỹ.” Vũ Bảo đứng trong đám Võ Đồ nói.

Vũ Tuyết tiếp lời: “Đệ có đi cùng chúng ta không? Trong số công pháp tu luyện mà tộc trưởng chuẩn bị chỉ chú trọng đến công pháp thuộc tính mạnh nhất của chúng ta, ta vẫn muốn xem thêm một số công pháp mang thuộc tính yếu của mình tuy không giúp nhiều cho tiến triển tu vi cùng chiến lực nhưng biết đâu lại hữu dụng một lúc nào đó.”

“Đệ không đi đâu đệ chọn được hết công pháp tu luyện thuộc tính mà mình có rồi, mọi người đi đi, mấy ngày này đệ không muốn tu luyện để dành thời gian vui chơi với Tiểu Anh thôi. Còn có 3 ngày nữa là đi rồi 3 ngày không tu luyện cũng không ảnh hưởng gì nhiều.” Vũ Long dứt khoát trả lời.

Đám người Vũ Bảo rời đi. Vũ Long đưa ánh mắt tìm quanh thấy Long Huyền đang bế Tiểu Anh đứng dưới Phong Hỏa Tháp, cậu liền đi về phía Phong Hỏa Tháp.

Vũ Long đi chưa đên nơi đã nghe thấy tiếng Long Huyền hỏi: “Sao con không đi với mọi người mà qua đây làm gì?”

“Mọi người muốn đi thư lâu xem thêm võ kỹ nhưng con đã có hết những gì mà mình cần rồi, không cần thêm nữa.”

“Mấy ngày tới con muốn ăn gì không mẹ sẽ nấu cho con.” Long Huyền cất tiếng quan tâm hỏi.

“Mẹ người thiên vị anh à. Sao không hỏi con muốn ăn gì?”

“Được rồi ta cũng sẽ nấu món con thích được chưa muốn ăn gì thì nghĩ đi.”

“Mẹ người nấu món gì con cũng thích ăn à.” Vũ Long thành thật trả lời, không phải cậu không muốn mẫu thân vất vả mà là Long Huyền nấu món gì cậu ăn cũng thấy rất ngon miệng.

“Vậy chúng ta về nhà thôi các con phụ ta làm có được không? Ông nội và cha các con nghị sự cùng mọi người sẽ rất lâu chúng ta về tiện thể chuẩn bị thêm ít đồ ăn cho mọi người.”

Vũ Long trả lời: “Vâng.”

Tiểu Anh thì thích trí nhảy nhót vì được vào bếp. Cô vẫn thường bị Long Huyền cấm không cho vào bếp vì mỗi lần vào đó Tiểu Anh lại làm lộn tùng phèo hết mọi thứ trong bếp.

Tại một gian phòng Vũ Thạch lúc này đang ngồi nghị sự

“Gia chủ, sao đến tận ngày hôm nay khi còn 3 ngày nữa thì sẽ triển khai kế hoạch. Người mới thông báo? Sao người không thông báo sớm cho mọi người biết? Như vậy có phải chúng ta có nhiều thời gian bàn bạc kỹ lưỡng hơn không?” Một vị Võ Tôn thắc mặc.

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.