Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp Nhận Truyền Thừa

Tiểu thuyết gốc · 2724 chữ

Nguyên Minh chống tay xuống đất, đứng dậy một cách khó khăn. Hắn cảm thấy cả cơ thể mình đang run lên bật bật như một ông lão gần đất xa trời.

"Chẳng nhẽ đây là hậu quả khi cơ thể bị mất đi khung xương sao" Hắn thầm nghĩ.

"Mà khoan đã, nếu mất đi khung xương, vậy thứ gì đang chống đỡ cơ thể ta."

Đột nhiên hắn nhớ lại được có âm thanh nói vọng trong não hắn trước khi hôn mê.

"Thì ra là Quy Quy đã cứu ta ra ngoài."

Nói xong, hắn dùng tinh thần chậm rãi vào quan sát nội thị đan điền của mình. Ở đó có một con rùa đang nằm,đầu và tứ chi đã thụt vào trong mai, hiển nhiên là nó đã ngủ say rồi. Thấy vậy, Nguyên Minh cảm thấy hổ thẹn nhìn con rùa chậm rãi nói:" xin lỗi ngươi nhé Quy Quy, chỉ vì sự vô dụng của ta mà khiến ngươi thành ra như vậy. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ chăm chỉ tu luyện, mau chóng đột phá để ngươi có thể tỉnh lại lần nữa." Nói xong, hắn lập tức rời khỏi đan điền, mở mắt quan sát xung quanh một vòng.

Đây là một không gian vô cùng rộng lớn, trông giống như một hang động khổng lồ, sâu hút vào trong không thấy điểm cuối, hai bên vách thành động còn gắn vô số viên đá trông giống Kim Cương, nhưng lại phát ra ánh sáng màu tím bao trùm cả hang động, khiến cái hang động này vốn âm u càng trở nên huyền bí khó lường.

"Rốt cục thì Quy Quy đã đưa ta đến nơi nào thế này, tốt nhất là đừng có vừa thoát được hang sói lại vào hang cọp a." Hắn lẩm bẩm. Nói rồi, hắn dùng hai chân run run của mình, bước từng bước về phía trước dọc theo lối của hang động. Đi được một lúc lâu không tới điểm cuối, Nguyên Minh liền bất lực ngồi phệt xuống đất, thở dốc nói:" cái hang này rốt cuộc là sâu bao nhiêu vậy, mà còn nữa, Quy Quy bảo là nó sẽ đưa ta đến một nơi mà nó cảm thấy có khí tức quen thuộc nhất trên Thế giới này là có ý gì nhỉ." Đang suy nghĩ vẩn vơ, hắn bất chợt để ý thấy, viên tử tinh gắn ở 2 bên động kéo dài về phía trước thêm khoảng chục trượng là không còn thấy phát sáng nữa.

" chẳng nhẽ phía trước đã là điểm cuối rồi sao." Nghĩ vậy hắn liền gắng gượng cố chống đỡ cỗ thân thể tiến về phía đó. Khi đến nơi, hắn vô cùng kinh ngạc bởi phía cuối cái hang động này chính là 2 cánh cửa bằng đá khổng lồ đang khép chặt. Hai cánh cửa này cao 5 trượng, rộng 3 trượng, trên cánh cửa còn khác hai hình thù loằn ngoằn kỳ lạ, một bên thì khắc hình một con rùa, một bên lại khắc hình một con rắn.

Nguyên Minh đang tò mò, đặt tay lên những hình khắc trên cánh cửa thì đột nhiên dị động nảy sinh, khiến hắn giật mình rụt tay lại ngồi phệt xuống đất . Những hình thù lúc này đột nhiên bắt đầu di chuyển, hình khắc con rắn ở cánh cửa bên phải bắt đầu trườn sang phía con rùa ở bên trái, sau khi trườn quanh con rùa mấy vòng, 2 con vật đó bắt đầu dung hợp lại thành một con vật kì lạ: đầu rùa ,thân rùa, nhưng ở chỗ vốn dĩ phải là đuôi rùa thì ở đó lại mọc ra đầu một con rắn với chiếc cổ dài ngoằn. Sau khi hoàn thành việc hợp nhất, lúc này hình khắc đó lại trở về thành vật bất động như lúc đầu, nhưng đôi mắt rùa với đôi mắt rắn trong hình khắc lại sáng quắc, chiếu ra tia sáng màu tím hướng thẳng về phía cơ thể Nguyên Minh, một lúc lâu sau mới tắt. Thấy mọi thứ trở về trạng thái yên tĩnh ban đầu, Nguyên Minh mới kìm lại sự kinh ngạc của mình, nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi. Nhưng chưa đợi hắn được hoàn hồn thì đột ngột lại có chuỗi âm thanh ầm ầm làm rung chuyển cả hang động, khiến hắn như muốn rớt cả tim ra ngoài.

" con mẹ nó, có cần nhất thiết phải hành hạ nhau như vậy không." Nguyên Minh trửi thầm trong lòng.

Cùng lúc với chuỗi tiếng ầm ầm không ngừng đó, 2 cánh cửa trước mặt Nguyên Minh đang chậm rãi mở ra. Khi khói bụi tản đi hết, Nguyên Minh mới từ từ mở mắt, dùng hai tay chống đỡ cơ thể mình đứng dậy, từ từ đi vào bên trong.

Đập vào mắt hắn lúc này là một cảnh tượng vô cùng choáng ngợp, khiến hắn há to miệng không khép lại được. Đây là một không gian bao la vô tận, nói đây là một tiểu thế giới cũng không sai. Ở đây có một con đường nối liền vời hang động lúc nãy, kéo dài thẳng về phía cuối chân trời. Ở hai bên con đường có vô số những ngọn núi trùng điệp nối tiếp nhau, lớn có, nhỏ có. Nhưng đồ sộ nhất vẫn là ngọn núi ở phía cuối con đường kia. Ở đây không hề có mây hay bầu trời, phóng tầm mắt là có thể nhìn thấy vô số những ngôi sao trong vũ trụ huyền bí kia, cảnh đẹp không sao tả hết.

Sau phút ngây ngất, Nguyên Minh bắt đầu bước chân trên con đường, tiến thẳng về phía ngọn núi to nhất kia, hắn thật sự vô cùng tò mò, không biết ở phía xa xa kia có điều gì chờ đợi hắn không. Hắn không hề nhận ra, từ lúc bắt đầu bước chân vào nơi này, cơ thể hắn không còn run rẩy như trước nữa, sự mệt mỏi khi bước đi trong hang động cũng không còn, trái lại vô cùng sinh long hoạt hổ. Hắn cứ như vậy bước đi, bước đi mãi, cho đến khi chân núi kia hiện ra trong tầm mắt. Lại một lúc nữa, Nguyên Minh cuối cùng cũng đến vị trí chân núi. Ở đó chẳng có gì khác ngoài một bia đá khổng lồ cao chục trượng, Nguyên Minh vô cùng thất vọng, hắn ngẩng đầu lên đọc dòng chữ ở trên bia đá:" Vũ Chí Tôn chi mộ".

"Chà, đây không biết vị Vũ Chí Tôn này là vị cao thủ nào mà lại có bia mộ to thế này nhỉ."Nguyên Minh lẩm bẩm.

Trong lúc đang cảm khái, bỗng có một âm thanh uy nghi vang vọng từ hư không:"này, tiểu tử ngươi là ai mà dám vào đây quấy rầy giấc ngủ của bổn tọa."

Nghe thấy âm thanh này, Nguyên Minh giật mình kinh hãi:" đảo mắt bốn phía, dáo dác muốn tìm người phát ra thanh âm."

Thấy vậy, âm thanh kia lại vang lên:"không cần tìm, ngươi sẽ không tìm thấy bổn tọa đâu. Bởi vì ta đã chết rồi, đây chỉ là một tàn thức nhỏ nhoi còn xót lại của ta mà thôi."

Nghe xong những lời này, Nguyên Minh liền hoảng hốt, luống cuống nói:" Tiểu bối vô ý mạo phạm tiền bối nghỉ ngơi, mong tiền bối đừng trách, ta lập tức sẽ rời khỏi đây ngay" Nói xong hắn lập tức định quay đầu bước đi, nhưng giọng nói kia lại vang lên một lần nữa:" Khoan hãy đi, ngươi đã ở đây rồi thì giải thích một chút xem, ngươi vào được đây bằng cách nào?"

Nguyên Minh vẻ mặt bối rối gãi đầu đáp:" ta..ta là nhờ một cách ngẫu nhiên vào được đây."

"Cách ngẫu nhiên sao, nói rõ ta nghe xem nào."

Nghe thấy âm thanh người này có vẻ không có địch ý, Nguyên Minh liền lần lượt tường thuật lại mọi chuyện, từ việc hắn sở hữu Hoàng Kim Cốt, thức tỉnh vũ hồn là một con ô quy vô cùng đặc biệt, đến việc bị người hãm hại cướp đi Hoàng Kim Cốt như thế nào, Quy Quy dùng linh khí tạm thời làm khung xương cho hắn, cứu hắn truyền tống đến đây ra sao, đều nhất nhất kể ra. Sau khi Nguyên Minh nói xong mọi chuyện, âm thanh kia lại vang lên.

" Thì ra là như vậy, chẳng trách nơi này bí mật như vậy mà ngươi cũng có thể tìm thấy. Ngươi biết không, ngươi là người đầu tiên cũng là người duy nhất có thể vào nơi này."

"Tại sao lại như vậy" Nguyên Minh tò mò hỏi.

Không trả lời thắc mắc của hắn, âm thanh kia lại hỏi ngược lại Nguyên Minh:"Tiểu tử, ngươi có biết nơi này là đâu không?"

" Tiểu bối không rõ."

" Haha, đây là một không gian do Huyền Vũ Tộc bọn ta khai thông ra để làm nơi an táng cho vô số đời Huyền Vũ vạn năm qua. Nói cách khác, nơi đây chính là Huyền Vũ chi mộ."

" Huyền vũ chi mộ sao?"

" Không sai, có phải trên đường đến đây ngươi đã gặp vô số quả núi đúng không, đó chính là thân xác của vô số tộc Huyền Vũ hóa thành đó. Mà ngọn núi khổng lồ trước mặt ngươi kia chính là thân xác của ta."

" Như vậy chẳng phải nói ngài chính là Vũ Chí Tôn trên bia đá sao."

" Đúng vậy, chính là ta."

Vũ Chí Tôn lại nói tiếp:" Từ thuở khai sinh, muông thú chính là những sinh vật đầu tiên tiếp quản phiến Thế Giới này chứ không phải nhân loại, mà Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kim Lân chính là ngũ đại tộc cường mạnh nhất, chia ra cùng cai quản cũng như bảo vệ phiến Thế Giới này. Mỗi một tộc lại sở hữu những sức mạnh cũng như nguyên tố đặc trưng khác nhau. Tộc Huyền Vũ bọn ta ngoài trưởng khống Thủy hệ ra còn có một sở trường đặc biệt, đó là kì môn độn giáp. Năm đó, ta đột nhiên xem ra một quẻ đại hung, không lâu nữa phiến Thế Giới này sẽ bị một thứ ngoài tinh không thôn phệ. Ta đã triệu tập tứ đại tộc còn lại, thông báo về việc này, sau đó cùng chung lực giải quyết. Sau một hồi thương nghị, chúng ta đều đưa ra một kết luận, muốn bảo vệ phiến Thế Giới này chỉ có nguyên sức mạnh của bọn ta là không đủ, mà còn cần sức mạnh của tất cả các chủng tộc khác trên Thế giới này cùng hợp lực nữa. Vì vậy ngũ đại tộc bọn ta, kết hợp với một số tộc thần thú nhỏ khác, dùng một bí thuật đặc biệt để chia sẻ nguyên tố của mình cho các tộc thú bình thường khác, khiến bọn chúng cũng có thể thức tỉnh nguyên tố và tu luyện. Hơn thế nữa, bọn ta còn dùng ngũ hành âm dương trận, mở ra một Thế Giới song song gọi là Huyền Linh Giới, để muôn thú sau khi chết đi, linh hồn vẫn có thể tồn tại ở Huyền Linh Giới 200 năm mà không bị tan biến, sau đó dựa vào mối liên kết tinh thần để tìm một nhân loại phù hợp, tiếp tục có thể dựa vào chủ nhân và giúp chủ nhân tu luyện chiến đấu. Như vậy chúng ta vừa giúp nhân loại có thể mạnh hơn, vừa giúp cho cái chết của muôn thú không bị uổng phí. Rồi điều gì đến cũng sẽ đến. Đúng gần ngàn năm sau, Thứ hỗn độn ngoài tinh không kia xuất hiện trong vùng vũ trụ của chúng ta. Toàn bộ các tộc trên phiên thế giới này đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Để tránh các đòn tấn công rời rạc lẻ tẻ không đem lại hiệu quả, bọn ta đã tạo ra một trận pháp có khả năng hấp thụ linh khí trong vạn vật để tạo ra một trưởng năng lượng cực mạnh về phía thực thể kia. Bọn ta đã hi vọng rất nhiều về đòn tấn công duy nhất cũng như mạnh nhất này có thể tiêu diệt nó. Nhưng hi vọng càng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều. Đòn tấn công đó chỉ có thể làm chậm tốc độ xâm thực của nó một chút. Sau khi truyền hết linh lực vào trận pháp kia, tất cả các tộc đều đã rơi vào trạng thái suy yếu, không còn sức chiến đấu nữa. Cuối cùng, để cứu phiến Thế giới này, tất cả các thành viên tộc Huyền Vũ đã dùng một công pháp đặc biệt. Mặc dù bọn ta linh lực đã cạn kiệt nhưng hồn lực vẫn còn. Công pháp này thuộc một trong những công pháp của kì môn độn giáp, khi mà rơi vào tuyệt cảnh có thể dùng để đồng quy vu tận với kẻ địch. Công pháp này yêu cầu người dùng chúng phải vứt bỏ thân xác bên ngoài, dùng linh hồn của mình trói chặt địch nhân, sau đó niệm chú ngữ xoay chuyển âm dương, đưa kẻ địch từ dương giới đến âm giới. Thực thể kia quá khổng lồ, vì vậy để bắt được nó đòi hỏi tất cả các thành viên tộc ta đều phải thi triển công pháp này, dùng linh hồn của mình đan thành một mạng lưới linh hồn khổng lồ nhốt thực thể kia vào bên trong, sau đó đưa cả 2 vào âm giới. Nhưng khoảnh khắc trước khi bí pháp đó được kích hoạt ta đã tách một tia linh hồn nhỏ nhoi để bảo vệ truyền thừa ngàn vạn năm của Huyền Vũ tộc. Sau khi tất cả tộc Huyền Vũ chết đi, thân xác của họ tự động được truyền tống đến vùng đất Huyền vũ chi mộ này. Tất cả tộc Huyền Vũ đã chết đi, không ai có thể kế thừa được những truyền thừa này nữa, vì vậy ta hi vọng, một ngày nào đó có thể sẽ có một tộc quy bình thường, hay một nhân tộc có vũ hồn là rùa có thể tìm đến nơi đây để ta truyền lại truyền thừa. Nhưng ta đã đợi ở đây cả vạn năm nhưng cũng không có tộc quy hay tộc nhân nào đến đây cả. Ta cơ bản là đã mất hết hi vọng, cho đến hôm nay gặp được ngươi. Cuối cùng thì ta cũng đã tìm ra được người phù hợp rồi. "

" Tiền bối, vậy người không lo sợ rằng truyền thừa của người sẽ truyền cho người có tâm bất chính sao." Nguyên Minh thắc mắc hỏi.

"haha, có thể ngươi không biết, cũng giống như Huyền Vũ, rùa là một loài hiền lành, tính cách trầm ổn, lại sở hữu hệ thủy điềm tĩnh âm nhu, không cuồng bạo như các hệ hỏa hay lôi, vì vậy, rùa cũng sẽ chọn một người có tính cách phù hợp làm chủ nhân. Người nào một khi đã thức tỉnh vũ hồn là rùa thì chắc chắn sẽ có nhân phẩm tốt."

" Lại còn có chuyện như vậy sao"

Nguyên Minh trầm ngâm suy nghĩ.

" Thôi, ngươi đừng có hỏi nhiều nữa, mau ngồi xuống tiếp nhận truyền thừa của ngươi đi." Vũ Chí Tôn mất kiên nhẫn nói.

Nghe thấy vậy, Nguyên Minh ngượng ngùng gãi đầu, sau đó cũng ngồi xuống xếp bằng trước bia đá. Bỗng nhiên dị tượng xảy ra, dòng chữ "Vũ Chí Tôn chi mộ" trên chiếc bia đá biến mất, thay vào đó là vô số kì văn huyền ảo nổi lên, bản thân bia đá cũng chuyển thành dạng đá sang dạng thủy, sau đó biến thành một dòng nước xanh biết dần dần dung nhập vào cơ thể Nguyên Minh, mãi một lúc lâu sau, quá trình này mới kết thúc.

Bạn đang đọc Vũ Hồn Của Ta Lại Là Một Con Rùa Đen sáng tác bởi Huyenvu88
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huyenvu88
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.