Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Nguyên Giới Chỉ

Tiểu thuyết gốc · 3235 chữ

Trên một mỏm đá nhẵn bóng gần thác nước, đứng đấy một đạo nhân ảnh đang cầm một mộc côn khá dài làm động tác chém xuống.

Động tác trên nhìn thì rất đơn giản, chỉ là hai chân đứng bằng vai, hai tay cầm một đầu mộc côn giơ lên quá đỉnh đầu rồi chém mạnh xuống.

Cái khó ở đây là dù cây mộc côn dài hơn hai mét khi chém xuống tới rốn liền đột ngột dừng lại, đầu côn rung lắc dữ dội nhưng chuôi côn lại được đôi tay chắc khoẻ gìm chắc, sự rung động rất nhỏ.

Thở ra một hơi dài, An Bình liền chống côn ngồi xuống. Đưa tay với lấy y phục đã bị hắn xé làm khăn tay để lau mồ hôi, hắn cười vui vẻ.

Một tháng, đã một tháng kể từ khi trọng sinh, hắn đã hoàn toàn nắm giữ và sáng tạo ra một bộ quyền pháp luyện nội kình. Sau khi luyện quyền cước bình thường, hắn nhận ra năng lượng sinh ra ít hơn khi hắn dùng thêm vật nặng luyện công.

Vất vả nửa ngày, An Bình tìm ra cây mộc côn này, nhìn như bình thường nhưng mà đặc biệt nặng, có lẽ khoảng hơn ba mươi cân. Dùng nó để sáng tạo ra một môn côn pháp, sản lượng nội kình tuần sau hắn tạo ra cao hơn tuần đầu gấp ba, đến nay chỉ cần một ngày hắn liền tu ra một tia nội kình.

Trong Giới Lung Điền Viên hoàn cảnh thật đặc biệt, dù An Bình luyện như thế nào đi nữa thì thân thể cũng không thấy mệt, càng luyện nhiều lại càng khoẻ, lại cũng không thấy đói khát. Tuy nhiên hắn một ngày vẫn sẽ uống hơn bốn cân Lưu Năng Thủy để tăng cường việc đào thải tạp chất thông qua bài tiết.

Mà An Bình lại phát hiện ra một hiệu quả khác của việc tu luyện nội kình, đó là luyện thể.

Võ giả thế giới này tại Luyện Đồ dùng Tẩy Kinh Dịch tẩy rửa kinh mạch, sau khi đã tẩy hết cửu đạo chính kinh liền kích hoạt cửu huyệt để chứa đựng linh khí thiên địa dùng vào luyện thể, khi này võ giả bước vào Luyện Thể cảnh.

Sau đó chỉ cần dùng linh khí kết hợp thuốc tắm rèn luyện lớp da liền bước vào Luyện Thể tầng một luyện bì, sau khi luyện bì đến viên mãn thì lớp da trở lên dẻo dai và co dãn hơn.

Lúc này võ giả tiếp tục sử dụng những phương pháp dùng linh khí rèn luyện nhục thể, đẩy tạp chất từ trong huyết nhục ra ngoài qua lỗ chân lông dưới lớp da đã co dãn của mình là bước vào Luyện Thể nhị trọng, luyện nhục.

Sau luyện nhục là cân, cốt, tạng, huyết đều tương tự, chỉ là luyện cốt, tạng, huyết không thông qua lỗ chân lông dưới da để đào thải mà thông qua bài tiết.

Nhưng nếu sử dụng phương pháp tu luyện do An Bình sáng tạo liền có thể kết hợp Tu Thể nhị cảnh vào một. Vừa dùng các động tác, bài quyền rèn luyện thân thể, vừa thông qua đó ngưng ra nội kình để rèn luyện kinh mạch, cũng có thể dùng nội kình rèn luyện toàn thân.

Hiệu quả này tin tưởng nếu công bố ra sẽ khiếp sợ toàn thiên hạ, bởi vì hoàn toàn không cần dùng Tẩy Kinh Dịch hay thiên tài địa bảo đắt tiền để luyện thể. Hơn nữa chỉ một tháng thôi mà An Bình đã thấy hiệu quả rõ rệt, tương đương hơn hai năm đi theo phương pháp thông thường.

Cho dù thiên tài đến đâu chăng nữa thì theo phương pháp thông thường cũng cần ít nhất là một năm để bước vào Luyện Thể cảnh, và cần ít nhất là ba năm để có thể bước vào Tụ Khí tứ cảnh bước đầu tiên Luyện Khí cảnh.

Chưa kể chỉ gia tộc lớn mới đủ tài lực để tử tôn thiên tài trong vòng bốn năm bước vào Luyện Khí cảnh.

An Bình đôi mắt sáng ngời, khoé miệng nhếch lên đầy tự tin, khuôn mặt mang theo ưu điểm của cả hai đời khiến hắn lúc này đặc biệt anh tuấn và đầy mị lực.

An Bình tin tưởng, không qua ba tháng nữa, hắn sẽ hoàn thành Tu Thể nhị cảnh. Cũng phải nhờ hoàn cảnh nơi này khiến hắn không cần ăn uống ngủ nghỉ, tu luyện liên tục mới đạt kết quả khả quan, nếu không ít nhất cũng cần mười tháng tới một năm hắn mới đạt kết quả mong muốn.

- Thủy Mộng, đưa ta ra ngoài.

An Bình hô to, Thủy Mộng đang bơi lội gần đó nha một tiếng rồi phất tay, An Bình liền trong nháy mắt biến mất. Khi xuất hiện lại đã ở sâm lâm bên ngoài, vị trí là gần gốc cây hắn từng giết Linh Lang.

Một tháng này, An Bình phát hiện thêm một diệu dụng của Thủy Mộng, đó là có thể theo lệnh đưa hắn ra ngoài, xuất hiện tùy thời tại trong vòng mười dặm quanh khu vực ẩn chứa Giới Lung Điền Viên.

Tại kiếp này, Hoành Thiên vốn là tên vũ si, ham mê chiến đấu, bởi không thể tu luyện lên chỉ có thể rèn luyện bản lĩnh thực chiến với dã thú. Chính vì vậy Hoành Thiên thường xuyên vào rừng tìm dã thú cận chiến.

Hiện tại An Bình cũng kế thừa cái ý chí chiến đấu sục sôi của Hoành Thiên, cứ ba ngày là hắn liền ra ngoài tìm dã thú vật lộn đánh nhau.

Từ sau khi tu luyện nội kình, lực lượng của An Bình ngày càng lớn, trước đây dù lực lượng của hắn đã ngang ngửa Luyện Thể nhất trọng thì cũng chỉ đạt khoảng hai trăm cân, nhưng giờ lực lượng của hắn đã tăng lên gấp ba, tương đương luyện thể tứ trọng.

Hôm nay An Bình quyết định, sau khi đánh giết ít dã thú liền mang ra trấn nhỏ bìa rừng để bán, kiếm ít tiền sắm ít đồ. Chứ hiện tại chỉ duy nhất một bộ y phục rách nát của hắn cũng bị xé ra làm khăn lau và nội khố mặc trên thân.

Trên thân hắn lúc này chỉ có một cái khố đóng y như người rừng vậy.

Mò mẫm một lúc, An Bình tìm ra một vết chân, đây là vết chân do một con hổ để lại. Xem xét kích thước vết chân thì đây là một con hổ trưởng thành.

Lần mò theo vết chân, An Bình đi tiếp khoảng hai dặm liền đi tới một vách núi nhỏ, nơi này cây cỏ um tùm, cao gần bằng người.

An Bình nắm chặt mộc côn, đôi mắt khẽ nhìn tới một đường đi nhỏ, đường đi này là do một con vật to lớn đi qua, cây cỏ ngã rạp sang hai bên. Hướng đi này là hướng thẳng tới vách núi.

An Bình không đi theo lối đã tạo ra, hắn tự vạch cỏ, nhẹ nhàng bước vào.

Khi tới vách núi hắn liền nhìn thấy một hang động nhỏ bị che lấp trong bụi cỏ um tùm. Nhưng trước cửa hang toàn bộ cỏ đã bị đổ rạp, hơn nữa nát tung, giống như tại đây đã xảy ra một trận chiến.

Theo dấu vết để lại, hẳn cuộc chiến này cũng không kịch liệt. Nhìn mức độ phá hư An Bình suy đoán, với lực lượng hiện tại khoảng sáu trăm cân của hắn chắc đã đủ ứng phó. Tuy nhiên cũng phải cẩn thận vạn phần, tránh sơ suất lại phải xuyên lần nữa.

Từ từ hạ thấp thân hình, An Bình khẽ nép vào mặt bên của hang động rồi tiến vào, cửa động tuy thấp nhưng khá rộng, hắn đi về mé có bóng tối, tránh cho thân hình che ánh sáng khiến con vật trong hang chú ý.

Cũng may hang này khá sâu, hơn nữa càng vào trong càng rộng, An Bình cũng đã hi sinh một góc y phục buộc cỏ vào giày nhằm giảm tiếng động của bước chân.

Vào sâu trong hang chừng hơn mười mét, không ngờ bên trong lại có một không gian cao ráo, rộng rãi. Khẽ ló đầu vào, An Bình liền thấy một con hổ trưởng thành to như con nghé quay lưng lại phía mình, nhìn kĩ thì hình như nó đang ra sức cắn xé thứ gì đó. Một chân đằng sau của nó duỗi ra, có một vết thương khá lớn trên đùi trái của nó, máu chảy ra không ít.

Nhìn quanh địa hình, An Bình liền chú ý tới một mỏm đá khá cao bên trong hang, hắn rón rén tiến đến mỏm đá rồi khẽ trèo lên trên mỏm đá, đôi mắt hắn chợt co rụt lại, bởi vì thứ con hổ đang cắn xé lại là cánh tay của nhân loại, hơn nữa là cánh tay của một nữ hài tử.

Sự phẫn nộ khẽ lướt qua trong mắt, An Bình vô thức nghĩ tới em gái của hắn kiếp trước, đôi tay chợt xiết chặt cây mộc côn, không kêu một tiếng nào, hắn dùng sức bật lên cao, đôi tay giơ cao mộc côn rồi đập mạnh hướng gáy con hổ.

Cảm nhận được nguy hiểm, con hổ liền nhanh chóng vọt sang bên cạnh muốn tránh né, nhưng mộc côn dài hơn hai mét, nó vừa tránh ra liền bị đầu côn nện thẳng vào cột sống lưng. Lực lượng đầu gậy của An Bình ít cũng sẽ có chừng gần ngàn cân, nện xuống liền nghe một tiếng hổ gầm thảm thiết, xương sống hẳn đã bị đánh gãy.

Con hổ nằm tê liệt, đôi mắt hung tàn nhìn thẳng An Bình, nhưng cũng chẳng thể làm gì nữa, nó khẽ giật giật thân thể mấy cái rồi tứ chi từ từ duỗi thẳng, nó đã chết.

An Bình tiến lại gần cánh tay kia, cánh tay nhỏ bé mập mạp lại bị cắn huyết nhục be bét, trên ngón tay cái còn đeo một hôi sắc giới chỉ nhỏ. Tim hắn như nhói một cái, hẳn là một nhóc đáng yêu a.

An Bình xử lý sơ qua con hổ, lột da rồi đem phơi để tạm dùng làm y phục. Sau đó hắn tìm một khu đất thoáng mát, nhiều cây xanh rồi làm tạm một hộp nhỏ đem chôn cánh tay kia xuống.

Chỉ là chiếc giới chỉ ở ngón tay cái trên cánh tay đó liền tự động rơi ra. Trước đó An Bình từng thử nhưng chiếc nhẫn đeo rất chặt, giờ lại tự động buông ra khiến hắn hơi ngạc nhiên, cầm lên xem thì thấy khá bất ngờ bởi vì giới chỉ đã trở lên to hơn.

An Bình ướm thử, không ngờ nó lại vừa ngón tay cái bên trái của hắn. Mà lúc này chiếc giới chỉ bỗng nhiên nhỏ lại xiết chặt ngón tay hắn, chặt đến mức như muốn xiết nát xương ngón cái của hắn.

An Bình nhíu mày, tâm niệm vừa động, ngón cái của hắn bỗng hơi nhỏ lại một chút, dù gì hồn ấn đã lạc ấn vào cánh tay, có thể khiến thân thể sai lệch một xíu. Dù vậy chiếc giới chỉ vẫn một lần nữa xiết lại chặt hơn, càng xiết càng mạnh, xiết mạnh đến mức ngón tay cái của hắn rớm máu.

Sự đau đớn của cái xiết này không làm hắn thấy gì, nhưng nếu bị cắt rơi ngón cái cũng tiếc chứ bộ, ít nhất hắn cần tu luyện Luyện Hồn Dung Linh Thuật đạt đến tầng thứ hai Trường Sinh chi thể mới có thể dùng thời gian dài nuôi dưỡng dần dần mọc ra ngón tay mới.

Nhìn chiếc giới chỉ đã xiết đến xương, An Bình lại không hề tỏ ra đau đớn, hắn bình tĩnh xem xét nó, cũng chờ ngón tay bị xiết gãy. Chiếc hôi sắc giới chỉ này lại đặc biệt phổ thông, chỉ là có ít hoa văn được khắc loạn xì ngầu, đường khắc đặc biệt nhỏ, mịn lại bóng loáng như thường xuyên được người đụng tới.

Nhưng bất ngờ là chiếc giới chỉ sau khi xiết vào xương An Bình liền không tiếp tục xiết nữa. Sau đó nó dần lớn ra, vừa vặn ôm chặt ngón tay hắn, mà nơi bị xiết nát cư nhiên lấy mắt thường nhìn ra đang nhanh chóng phục hồi.

Hơn nữa An Bình cảm giác chiếc nhẫn như có liên hệ gì đó với hắn, nhưng hắn không cách nào biết liên hệ này là gì. Hắn muốn tháo ra, nhưng không ngờ nó lại dính rất chặt trên ngón tay của hắn, dùng sức rất mạnh cũng không làm thế nào mà dỡ nó ra được.

An Bình lắc đầu, tuy nhiên hắn lại cảm giác đây không phải là vật gây bất lợi, ngược lại sẽ là kì ngộ của hắn.

Tiếp tục việc chôn cánh tay kia, sau khi xong An Bình khẽ cúi người với nấm mộ nhỏ vô danh rồi xoay người rời đi.

Tại một thời không xa xôi, một nơi nằm tại hỗn độn lộ ra một đại lục to lớn nhưng mờ ảo, trên đại lục toạ lạc một siêu cấp cung điện toả ra khí tức viễn cổ tang thương, uy nghiêm lại cao quý. Tuy nhiên cung điện này hiện tại toả ra một loại tâm tình bi thương, ai thiết.

Hàng ngàn tỷ sinh linh trên toàn đại lục đang quỳ lạy, hướng về cung điện khổng lồ, yên lặng cầu nguyện. Tiểu công chúa của bọn họ vừa qua đời.

- Đại đế, thần nguyện vì công chúa báo thù, cho dù chết thần cũng sẽ khiến bọn họ phải trả giá nặng nề.

Một trung niên tráng sĩ, thân mặc giáp trụ tướng quân màu xám, trên người toả ra khí tức nặng nề, trang nghiêm đang quỳ một chân trước bảo toạ trong đại điện, trên bảo toạ đang yên vị một thân ảnh mông lung, bao phủ bởi thất thải hỗn độn, có thần quang nhấp nháy, dị tượng phun trào.

Thân ảnh trên bảo toạ giơ tay ý bảo yên lặng, một thanh âm trầm trọng, uy nghiêm không rõ nam nữ phát ra:

- Trẫm hiện tại không thể trở lại, chỉ có một đạo hình chiếu, không cách nào rời đi Hoang. Các ngươi không nên vọng động.

Vị tướng quân đang quỳ vội nói:

- Nhưng không thể cứ vậy bỏ qua cho dư nghiệt của Thái Huyền, nếu không dân tâm sẽ loạn. Công chúa không thể hi sinh vô ích.

Thân ảnh trên bảo toạ im lặng hồi lâu rồi khẽ thở dài, trong tiếng thở dài bao hàm đủ loại cảm xúc, có phẫn nộ, bi thương, tự trách, lại càng ẩn chứa sự bất lực to lớn.

- Các ngươi đi chỉ là chịu chết vô ích, không có chút huyền niệm nào. Tuy nhiên, ta có cảm giác nó chưa chết, thù này phải báo, nhưng không thể lỗ mãng. Hiện tại đang là thời điểm phi thường, ta cần các ngươi chú ý nhất cử nhất động của Nghịch Minh Chỉ.

Thân ảnh mông lung kia hơi im lặng một lát, rồi một loại ba động như có như không từ trên người hắn toả ra, lan truyền nhanh chóng.

Bỗng nhiên, thân ảnh ấy đứng dậy, hai đạo thần quang từ trong hỗn độn bao phủ khuôn mặt hắn bắn ra.

- Hải Ông

Một lão giả từ một bên cung điện bước ra, cung kính quỳ xuống.

- Có thần!

- Khanh lập tức đi tra tìm người hiện tại sở hữu Thiên Nguyên Giới Chỉ.

Thân ảnh mông lung trầm giọng nói:

- Ta không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Nguyên Giới Chỉ.

Lão giả kia trợn to mắt:

- Không thể nào, Thiên Nguyên Giới Chỉ là ngài dùng một đoạn xương của mình luyện thành, hơn nữa Đại đế đã bước một chân vào Siêu Thoát, trong vũ trụ không thể không cảm nhận được.

Thân ảnh mông lung kia bước hai bước như đang suy tư, sau đó nói:

- Ta không rõ, nhưng ta có cảm giác nó bị che đậy, không cách nào lần theo manh mối. Ngươi chỉ cần theo hướng Đông Nam mà đi, hẳn sau hai năm sẽ tới vị trí gần nhất ta cảm nhận được.

Nhớ, nếu tìm được người sở hữu được Thiên Nguyên Giới Chỉ, tuyệt đối, tuyệt đối không thể là địch. Ngươi đi đi!

- Thần tuân chỉ!

Nói xong, lão giả vái một vái sau đó thân hình khẽ lắc liền biến mất, để lại một thân ảnh mông lung cùng một tráng hán vẫn chưa đứng dậy, thân ảnh kia khẽ lẩm bẩm:

- Tại sao cái cảm giác này như là nắm con lươn trong tay nhỉ???

An Bình lặn lội trong rừng theo hướng trấn nhỏ bìa rừng, lưng cõng con hổ đã bị lột da, trấn này khác hướng đi về Hoành gia, phải đi bộ chừng hai ngày mới có thể đi ra.

Vừa đi trong đầu hắn vẫn thường xuyên ngẫm nghĩ con đường tu luyện tiếp theo. Tuy rằng hắn đã sáng tạo ra cách tu luyện gộp hai vào một, có thể nhanh chóng hoàn thành Tu Thể cảnh, nhưng tu luyện tới mức nào thì lại không thể phân chia cụ thể cảnh giới.

Cuối cùng xoắn xuýt nửa ngày, An Bình liền định ra bốn tiểu cảnh giới cho Tu Thể là sơ kì, trung kì, hậu kì và viên mãn.

Theo như đánh giá hiện tại thì An Bình đã đạt cảnh giới Tu Thể trung kì, tương đương vừa bước vào Luyện Thể cảnh ,tính về lực lượng thân thể còn cao hơn ba thành so với Luyện Thể nhị trọng.

Thực ra võ giả Luyện Đồ cảnh cửu trọng cũng không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu, bởi vì cảnh giới này hoàn toàn không có tác dụng thực chất với gân cốt thân thể, chỉ có tác dụng tẩy kinh phạt mạch, kích hoạt huyệt khiếu. Chỉ khi bước vào Luyện Thể cảnh, dùng linh khí chứa đựng khi kích hoạt huyệt khiếu đi rèn thể, mỗi tăng một trọng liền tăng thêm một phần khí lực.

Luyện Thể nhất trọng luyện bì khiến màng da co giãn, dẻo dai tăng khí lực người bình thường từ một trăm cân lên đến gần hai trăm cân.

Nhị trọng luyện nhục tăng khí lực từ hai trăm lên bốn trăm cân.

Vậy mà khí lực của An Bình hiện tại hẳn là khoảng sáu trăm cân, đây là tín hiệu cực kì khả quan, ít nhất là khi hắn đạt Tu Thể viên mãn đỉnh phong khí lực hẳn sẽ rơi vào khoảng chừng hai ngàn năm trăm cân tả hữu. Còn cao hơn Luyện Thể bình thường chỉ khoảng một ngàn năm trăm cân khí lực.

Bạn đang đọc Vũ Đạo Chí Tôn sáng tác bởi ToanNgoc

Truyện Vũ Đạo Chí Tôn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ToanNgoc
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.