Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Áo Đen Quái Dị

Tiểu thuyết gốc · 1513 chữ

Chương 2: Kẻ Áo Đen Quái Dị

Điện thoại của Steven lúc này xuất hiện một dòng tin nhắn:

-Chào mừng đến với trò trơi sinh tồn! Khi cát trong chiếc đồng hồ bị trút hết hoặc thời gian đếm ngược về số không thì Hunter sẽ bắt đầu cuộc săn. Người sinh tồn hãy nhớ kĩ điều đó và tận dụng hết mọi thứ xung quanh để có thể sống sót.

-Chú ý Hunter có thể là người, hắc ám sinh vật, quỷ dị, quái vật hoặc các thực thể siêu nhiên khác.

-Mỗi lần tiêu diệt hoặc thành công trốn thoát được Hunter thì sẽ được nhận phần thưởng của hệ thống. Qua đó hãy gia tăng sức mạnh của mình để sống tiếp qua cuộc săn lúc sau.

-Cuối cùng, chúc người chơi tham gia vui vẻ sống sót trở về. Bye!

Steven không tin vào mắt mình. Hắn lẩm bẩm:

-Cái quái gì đây? Chuyện gì xẩy ra với chiếc điện thoại thế này? Chắc nó bị nhiễm virus rồi.

Steven cố gắng tắt nguồn để khởi động lại máy nhưng đều không thành công. Hắn quay sang nhìn xung quanh các bạn học cùng lớp. Tất cả ai cũng cúi đầu đọc chăm chú điện thoại của mình. Thầy giáo dạy Hóa đứng trên bục giảng cũng cầm điện thoại trong tay run run nhìn dưới màn hình.

Luna quay xuống về phía cậu dơ điện thoại của cô nàng lên. Steven nhìn rõ chiếc đồng hồ cát màu đỏ kèm dòng thời gian đếm ngược đang chạy về số 30;29;28… Cô nàng nhún vai về phía cậu tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Steven cũng đưa điện thoại của mình cho cô nàng xem. Màn hình của hắn cũng có ứng dụng lạ giống hệt của Luna.

Lúc này, khung cảnh trong lớp đã trở nên hỗn loạn như ong vỡ tổ. Paul đứng trên mặt bàn dơ cao chiếc điện thoại trong tay hắn lên. Chiếc đồng hồ cát cùng dòng thời gian màu đỏ cũng đang chạy về số không.

-Nhảm nhí! Đây chắc là trò đùa của ai đó. Thầy giáo gào lên và cố giữ trật tự cả lớp lại.

-Thế thầy nghĩ sao khi tất cả chúng ta đều nhận được cùng một lúc? Betty cô nàng lớp trưởng với mái tóc hung đỏ kèm chiếc kính cận to tròn trên khuôn mặt trái xoan đứng lên.

Thầy giáo kiềm chế cơn tức giận trong người vì có kẻ dám làm cái trò này với ông. Thầy cũng không quên nhiệm vụ vai trò của mình nên ôn tồn vỗ tay nói với cả lớp:

-Trật tự! Hãy yên lặng một phút thôi. Nghe thầy nói đây.

Tiếng huyên náo cũng lắng xuống hẳn. Cả lớp lúc này đều chăm chú nhìn về phía thầy giáo. Thấy bọn học sinh không còn kêu ca ầm ĩ nữa. Thầy giáo gật đầu tỏ ý vừa lòng. Ông cất giọng:

-Thầy sẽ báo cáo với ban giám hiệu nhà trường. Chúng ta sẽ báo cảnh sát. Thầy nghĩ đây là trò đùa của một hacker nào đó mà thôi. Hiện tại chúng ta không nên dùng điện thoại của mình nữa. Để tránh bị kẻ xấu phát tán đường link, virus độc hại. Các em hãy cất điện thoại đi và lấy sách vở ra bắt đầu tiết học hôm nay.

Tiếng ồn ào lại bắt đầu rộ lên trong nhóm học sinh. Thầy giáo dạy hóa năm nay đã hơn năm mươi tuổi. Tóc của ông màu đen, lấm chấm điểm bạc. Ông bực mình lại quát lên:

-Trật tự! Tôi đã bảo trật tự cơ mà. Nếu ai không muốn học nữa có thể ra khỏi lớp. OK?

Không ai đứng dậy cả. Lớp học bắt đầu trở nên nghiêm túc yên tĩnh lại. Bất chợt, cô nàng Betty tóc đỏ lớp trưởng đeo kính lại hô lớn phá vỡ bầu không khí:

-Thầy nhìn này, ứng dụng đồng hồ đã chạy hết!

Thầy giáo nhìn về phía Betty với ánh mắt bực dọc. Cô gái này thành tích học tập rất xuất sắc nhưng hôm nay lại liên tục làm ông cảm thấy tức giận. Ông chỉ về phía Betty nói lớn:

-Tôi đã bảo cất điện thoại di động đi cơ mà. Trò không muốn học nữa có thể đi ra ngoài cho các bạn khác học!

Betty ngúng nguẩy hất mái tóc đỏ của mình ra sau. Cô nàng tiu nghỉu bước ra khỏi phòng. Vừa đi đến bên ngoài cửa lớp thì bất ngờ cô ta hét lên thảm thiết. Nghe tiếng kêu thất thanh của Betty mọi người đều không tự chủ được chạy ùa ra ngoài. Thầy giáo là người chạy ra đầu tiên và ông không tin vào mắt mình.

Một kẻ quái dị khoác chiếc áo choàng màu đen che kín mặt. Hắn đang cầm chiếc rìu to trong tay. Một bên hắn nắm lấy mái tóc đỏ của Betty dơ lên cao. Đong đưa bên dưới là chiếc đầu của cô nàng. Máu từ chiếc đầu của cô chảy thành dòng phun xuống bên dưới sàn nhà. Phía sau đó là cái xác không đầu của Betty nằm dưới sàn hành lang. Máu đỏ bắn ra từng tia từ chỗ bị cụt. Chúng phun lên khắp tường.

Tất cả học sinh nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn ấy đều gào lên kinh hoàng. Luna bỗng chốc ngất xỉu. Cô nàng không chịu đựng được cú sốc nặng về tâm lý trước mắt mình. Steven nhanh chân chạy đến đỡ lấy cô ta. Hắn bế ngược cô lên chạy vào trong lớp học để cô nằm trên mặt bàn.

Trong khi Steven vừa đặt cô nằm xuống xong thì bên ngoài một loạt tiếng kêu cứu vang lên. Cậu vội vàng chạy ra thì bị đám đông ùa vào đẩy ngã. Steven nhìn thấy khuôn mặt ai cũng đầy vẻ kinh hãi. Bên ngoài nằm ngổn ngang thêm năm cái thi thể không đầu nữa. Trong đó có một xác mặc bộ comple màu đen chắc hẳn là thầy giáo dạy hóa học.

Tên lạ mặt khoác áo choàng đen cười quái dị:

-Đầu người! Đầu người! Ta cần đầu người!

Vừa bước vào trong lớp, hắn vừa lẩm nhẩm một loạt câu trên. Một số học sinh sợ hãi quỳ xuống trước mặt hắn khóc lóc xin tha. Đáp lại là đầu bay một nơi thân một nẻo. Một số bạn nam trong đội bóng của trường cùng xông lên tranh thủ chạy về phía sau lưng hắn lao ra khỏi lớp.

Hắn nhanh như một cơn gió. Đôi tay huơ chiếc rìu to chạy theo bổ xuống vào đầu từng người một. máu phun lên như suối chảy. Căn phòng lớp học lúc này nhuốm đầy máu tươi. Mùi tanh sộc thẳng vào mũi khiến Steven nôn thốc nôn tháo. Tên quái dị đi gần về phía hắn dơ chiếc rìu lên cao. Hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy là thân xác của mình đổ ập xuống sàn nhà nhoe nhoét máu.

Thời gian qua đi thật lâu…

-Dinh! Dinh! Bẩm cụ có điện thoại! Bẩm cụ có điện thoại! Bẩm…

Không đợi tiếng chuông tiếp tục kêu lên đinh tai nhức óc. Steven vươn tay ra bắt lấy. Ngón tay cái gạt sang một bên nghe cuộc gọi. Màn hình trên điện thoại hiện ra thông báo tên người liên lạc đến là Paul.

Hắn vội vàng bật dậy khỏi chiếc giường gỗ sồi của mình. Bên tai vang lên giọng nói của cậu bạn “mặt rỗ:”

-Mau xuống đi! Tớ chờ ở ngoài cửa đây nè.

Steven không tin vào mắt mình nữa. Hắn nhớ lại đã bị tên lạ mặt mặc đồ đen dùng rìu sát hại ngay trong lớp. Bây giờ hắn vẫn còn sống tại căn phòng của mình và bên tai văng vẳng giọng nói của Paul.

Steven nói vào điện thoại với Paul:

-Hôm qua cậu có nhớ gì không? Lớp học của chúng ta bị một kẻ tâm thần cầm rìu xông vào tấn công.

-Cậu nói cái quái gì thế? Hôm qua tớ và cậu ngồi trong lớp có thấy gì đâu? Anh bạn mới sáng ra đã phê đồ rồi sao? Paul kì quái trả lời.

-Ok! Đợi lát tớ xuống ngay. Steven đáp nhanh.

Hắn quên cả đánh răng rửa mặt. Steven mặc quần áo bằng một tốc độ mà trước đây hắn chưa bao giờ đạt được. Bước nhanh xuống cầu thang đi ra cửa nhà. Bất chợt mẹ của cậu từ bếp đi ra và nói lớn:

-Chào buổi sáng tốt lành. Con có đói không? Lần sau đặt báo thức sớm một tí thì mẹ có thể kịp làm bữa sáng cho con. Bây giờ, hãy lấy hộp sữa trong tủ lạnh mà uống. Mẹ đang nướng bánh mì sắp xong rồi.

-Không cần đâu mẹ. Con không thấy đói. Steven đáp lời.

Bạn đang đọc Vòng Lặp Thời Gian sáng tác bởi natalyho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi natalyho
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.